← Ch.001 | Ch.003 → |
Cơ quan hàng không và vũ trụ của Mĩ- NASA, Đài quan sát thiên văn.
(những người ở đây tất nhiên là nói chuyện bằng tiếng Anh nhưng TG là người Việt Nam viết bằng tiếng Việt, không cần phải thắc mắc đâu nhé).
"o...o...o...o...."-đột nhiên những chiếc còi báo động đỏ vang lên khắp căn phòng làm việc rộng lớn.
"Thiếu tướng, phát hiện có chấn động lạ tại tâm mặt trời"-một nhân viên kinh hãi hét lớn.
"bão điện từ trong vũ trụ ở tọa độ GTX9-1287 liên tục khuếch tán với cường độ ngày một lớn."
"thiếu tướng, là một vụ nổ, một vụ nổ cực mạnh ở tâm mặt trời."
"lập tức dự báo đường di chuyển của bão mặt trời, xét xem bão điện từ có ảnh hưởng đến Trái Đất hay không?"- Thiếu tướng Boln người đứng đầu trung tâm NASA của Mỹ lập tức hô lớn.
"Thiếu tướng, không hay rồi, hàng loạt vụ nổ trên mặt trời, có rất nhiều hạt mang điện bay vào không gian, các hành tinh lân cận nhất định không thể nào chịu được sự chấn động lớn như vậy..."
"Xung điện từ đang khuếch tán"
Thiếu tướng Boln hốt hoảng nói: " mau báo cho Tổng Thống biết, đồng thời gọi các nhà khoa học đến đây ngay tức khắc."
"Thiếu tướng, vùng từ trường lại xảy ra đột biến, nó đang chuyển hướng tương tác cùng với Bão Mặt trời, vận tốc di chuyển nhanh đến mức các máy đo số liệu không thể nào thống kê được"-một nhà khoa học gần đó hét lớn
"ầm ầm ầm"-đồng loạt mười chiếc máy thống kê số liệu vì quá tải mà phát nổ.
"rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ở mặt trời vậy?"-Thiếu Tướng Boln nhìn sang bên khu vực quan sát vũ trụ nói: " đã có ảnh chụp Mặt Trời chưa?"
"Thiếu Tướng có rồi, ngài sẽ không thể tin được đâu"-Một vị giáo sư cầm trên tay bức ảnh chụp mặt trời chạy đến. Cầm trên tay bức ảnh chụp mặt trời Thiếu Tướng Boln kinh hãi thốt: " Lạy chúa tôi, mặt trời xuất hiện hàng trăm vết nứt."
"Thiếu tướng, chúng tôi tạm thời tính ra được quỹ đạo của cơn bão, nếu đúng như những gì chúng tôi tính toán thì cơn bão sẽ trực tiếp tấn công vào Trái Đất"-Giáo sư Kevin hốt hoảng chạy lại nói.
"cơn bão có thể được chia làm nhiều lần đổ bộ, trong đó lần đổ bộ đầu tiên sẽ đi xuyên qua bầu khí quyển của Trái Đất tiến khu vực Châu Á, tâm của nó rơi vào khoảng kinh tuyến 102°8′ Đông đến 109°27′ Đông và từ vĩ tuyến 8°27′ Bắc đến 23°23′ Bắc. Đây là tọa độ của lãnh thổ Việt Nam."-Giáo sư Kevin nói tiếp.
"thiếu tá William, lập tức điện khẩn đến Đại Sứ Quán Việt Nam nói về tình hình hiện tại, tôi sẽ se đích thân đến gặp tổng thống để nói lại với ngài ấy về mọi việc."-Thiếu tướng Boln vừa ra lệnh vừa chạy vội khỏi trung tâm NASA.
21 giờ đêm,Thành Phố Đà Nẵng, Việt Nam.
"o...o...o....đối tượng tình nghi đang chạy theo đường Lê Duẩn, hướng đến Ngã tư Ông Ích Khiêm, đề nghị đội cảnh sát giao thông, cảnh sát tuần tra và các đội trật tự lập tức phối hợp với cánh sát đặc nhiệm vây bắt đối tượng."
"Đối tượng đã chuyển hướng sang đường ông ích khiêm, toàn bộ lực lượng không được để mất dấu kẻ tình nghi."
"đặc điểm nhận dạng đối tượng tình nghi: Thanh niên ước chừng 23 đến 25 tuổi, cao 1m8, da hơi ngăm đen, đối tượng mặc một chiếc áo thun màu trắng quần jean đen, đây là đối tượng được đội cảnh sát hình sự tình nghi có dính liếu trong một vụ chém giết giữa hai băng nhóm giang hồ, các đội tuần tra và cảnh sát đang làm nhiệm vụ tại các con đường, Lê Duẩn, Ông Ích Khiêm, Nguyễn Thị Minh Khai, Nguyễn Chí Thanh khi phát hiện đối tượng lập tức bắt giữ..."
"a...chạy gì mà dữ thế.."-một người thanh niên cao chừng 1m8 mặc quần Jean đen áo thun trắng chạy như điên trên vỉa hè của đường Lê Duẩn, mặc cho việc hắn tông vào những người đi đường, bước chân vẫn không hề chậm lại.
"hộc hộc"- hơi thở của người thanh niên kia ngày một dồn dập, cậu ta chạy như điên vượt qua các con đường, ở phía sau lưng là hàng loạt các xe cảnh sát đang đuổi theo.
"ta không thể bị bắt được, ta không thể, khi chưa làm sáng tỏ được mọi việc nhất định ta không thể bị bắt được"
"hộc...hộc...."-Người thanh niên kia đột ngột rẽ vào một hẻm nhỏ trên con đường Nguyễn Thị Minh Khai, ngã xuống bên cạnh một chiếc thùng rác thở dốc, đôi mắt chảy dài xuống hai hàng nước mắt, rút từ trong người ra một cây dao màu tím, vỏ dao được trang trí hoa văn vô cùng tinh sảo, cậu thanh niên kia vừa khóc vừa nhìn cây dao đó nói: " Cha à, người nói con phải làm sao đây? Rốt cuộc là người đã đưa còn về đâu đây? Nơi này vốn không thuộc về John...con muốn lại cùng người...được sát cánh bên cạnh cùng những bạn, vợ con các cô ấy giờ đây ra sao, con của con, chúng nó chưa được gặp cha nó...con không cam tâm..."
Người thanh niên này không ai khác chính là John mà chúng ta đã biết trước đây, sau khi được Malzahar trả về lại với thế giới này nhằm mục đích để Ác tâm trên người không thể nào phát triển được, ở một thế giới không có sức mạnh phép thuật thì Ác tâm cũng sẽ tự bị hủy. Nhưng...những gì cậu ta nói lúc này thật khó hiểu, rốt cuộc cậu ấy đã gặp việc gì? Muốn biết chuyện này chúng ta phải quay về mười ngày trước đó, cái ngày mà hắn vừa quay trở về với thế giới này........
10 ngày trước.
Bệnh Viện Đa Khoa, Thành Phố Đà Nẵng, Việt Nam.
Ở một căn phòng được cách ly đặc biệt với những bệnh nhân khác, ở bên trong này một người thanh niên đang ngồi trên giường bệnh, đối diện với cậu ta là hai anh cảnh sát trong bộ đồng phục quen thuộc của cảnh sát Việt Nam.
"được rồi, Tôi là hạ sĩ Tuấn, cậu cứ gọi tôi là Tuấn là được rồi, còn đây là trung sĩ Minh, cậu có thể cho chúng tôi biết tên được chứ"-Anh cảnh sát bên trái cười nói với John.
"John."- Hắn trả lời ngay tức khắc, hai anh cảnh sát nhìn nhau cười khì một tiếng nói: " Cậu là người ngoại quốc sao? nhìn không giống lắm, cậu nói tiếng việt lưu loát lắm mà...không giống, nhìn không giống..."-anh cảnh sát tên Tuấn lắc đầu nói.
"reng reng"-đột nhiên một tiếng chuông điện thoại của trung sĩ Minh vang lên, nên anh ta phải rời khỏi phòng để nghe điện thoại.
"thôi được rồi, chuyện tên của cậu để chúng tôi điều tra sau vậy, cậu có người thân ở đây chứ? Có thể cho chúng tôi biết địa chỉ người thân của cậu để chúng tôi liên lạc họ đến đây không?"-anh cảnh sát hỏi.
John gật đầu sau đó nói ra địa chỉ nhà bà của hắn, dù đã ở thế giới Liên Minh Huyền Thoại một thời gian khá dài nhưng địa chỉ ngôi nhà hắn sống từ nhỏ đến lớn cùng người bà của mình thì tuyệt đối không thể nào quên được.
"được rồi, cậu đợi tôi một chút, tôi sẽ gọi người liên lạc với bà của cậu ngay"-Anh cảnh sát kia đứng dậy móc điện thoại ra gọi điện cho người của mình... chừng mười lăm phút sau điện thoại của anh ta lại reo lên một lần nữa, anh ta cầm điện thoại lên nghe, nhưng thật kì lạ, đôi mắt của anh ta đột nhiên nheo lại...có điều gì đó không ổn.
John đã sống ở thế giới Liên Minh Huyền Thoại từng trải qua rất nhiều sự việc, vừa nhận ra sắc mặt của anh cảnh sát liền biết có chuyện gì đó không ổn, lập tức hỏi: " có chuyện gì sao anh cảnh sát?"
"địa chỉ mà cậu nói...đúng là có, nhưng có điều, ở đấy không có bà lão nào sống cả, đầy là ngôi nhà của một gia đình có đầy đủ 4 thànhviên, không giống như những gì cậu nói."- anh cảnh sát nhìn John nói.
"bùm"-những gì mà anh ta nói ra như một quả lựu đạn ném thẳng vào đầu của John, địa chỉ này không phải là nhà của bà hắn sao? điều này sao có thể, không lẽ bà hắn đã chuyển nhà? Đúng có khả năng đó, John vội nói: "anh cảnh sát, có khi nào bà tôi đã chuyển nhà không? Tôi chắc chắn không thể nào nhớ nhầm được."
"được rồi, cậu cho tôi biết tên bà của cậu đi, tôi điều tra..."-Anh cảnh sát còn chưa kịp nói xong thì trung sĩ Minh lúc trước rời khỏi phòng để nghe điện thoại bước vào, anh ta nhìn John với đôi mắt dè chừng sau đó ra hiệu ý bảo người đồng nghiệp ra khỏi phòng để nói chuyện.
Cả hai nhanh chóng ra khỏi phòng để lại John với bộ mặt đầy dấu chấm hỏi!
Ở ngoài phòng, hạ sĩ Tuấn liền hỏi: " anh nghe điện thoại sao lâu vậy? có chuyện gì sao?"
Trung Sĩ Minh gật đầu đáp: " Trung tâm vừa báo phát hiện một cuộc thanh toán nhau giữa hai nhóm giang hồ, hai nhóm ấy được nghi ngờ là thành viên của hai tổ chức ngầm buôn ma túy xuyên quốc gia mà lực lượng chúng ta đang điều tra, theo một số nhân chứng kể lại thì họ thấy một người trong số đó thoát được và chạy đi..."
"vậy địa điểm ở đâu?"- Khu đất trống gần Sân Bay thành phố."-Trung Sĩ Minh đáp.
"vậy anh nghi ngờ cậu thanh niên trong kia là đối tượng chạy trốn khỏi cuộc chém giết đó?."-Hạ sĩ Tuấn liền đáp.
Trung sĩ Minh gật đầu, nói: " mặc dù chưa có chứng cứ gì xác thực điều này nhưng thông qua những gì thấy được, trên người cậu ta có một cây dao, đồng thời lại có khá nhiều vết thương và nằm bất tỉnh tại Công viên 29/3 một địa điểm rất gần với Sân bay thành phố...chúng ta chỉ có thể tạm thời đưa cậu ta vào đối tượng bị tình nghi mà thôi."
"nếu như những gì bên trung tâm nói là đúng, thì có khả năng cậu thanh niên trong kia liên quan đến một trong 2 tổ chức tội phạm lớn nhất nước, nếu thuyết phục được cậu ấy nói ra thì vụ án này sẽ dễ phá hơn rất nhiều."-Hạ sĩ Tuấn nói.
"đúng vậy, bắt đầu từ lúc này sẽ có rất nhiều cảnh sát đến đây để canh giữ cậu ấy, tuyệt đối không được để cậu ta trốn thoát..."-Trung sĩ Minh nói.
"rõ"- Hạ sĩ Minh nhận lệnh, lập tức xoay người quay vào phòng nói với John: " hiện tại chúng tôi có chút việc đột xuất, cậu cứ ở đây nghỉ ngơi, về thông tin địa điểm nhà của cậu nhất định chúng tôi sẽ điều tra thật rõ ràng."
John còn chưa kịp nói lại lời nào thì Hạ sĩ Tuấn đã rời đi.
"rốt cuộc chuyện này là sao nhỉ, tại sao địa chỉ của bà mình lại không đúng?"-nghĩ mãi mà không thông, John không muốn nghĩ nữa, hắn cứ giao việc đó lại cho cảnh sát, nhưng hắn có nào ngờ được mọi chuyện đâu có đơn giản đến thế.
Cầm chiếc Remote mở tivi lên xem, lúc này hắn cũng chả có việc gì để làm, ngồi xem tivi giết thời gian vậy.
(tiếng tivi)
"bản tin thời sự lúc 22h đêm. Hôm này ngày 23 tháng 4 năm 45 C.B.C, chủ tịch nước Sancoutis sang thăm Việt Nam, thể hiện mối quan hệ tốt đẹp của hai nước....."
"cái gì thế này"-Hai mắt của John trong xoe kinh ngạc đến sợ hãi, cái cái gì đang xảy ra trước mặt hắn đây? Rốt cuộc đây là chuyện gì, năm 45 CBC là cái gì? Cái nước Sancoutis ấy là nước nào, lần đầu tiên mình nghe thấy.
"xoạt"-John giật mình xoay người cầm một cuốn tạp chỉ ở giá sách bên cạnh, hắn kinh ngạc tiếp tục, khi mốc thời gian ghi trên đây hoàn toàn khác biệt so với thế giới của hắn trước đây, rốt cuộc đây là chuyện gì? Đây có phải là thế giới của hắn hay không?
"chuyện này là sao? tại sao có chuyện quái lạ đến như vậy? đây đúng là Việt Nam, nhưng tại sao? tại sao thời gian lại khác đến thế.
"này...có ai ngoài đó không?"-John nhanh chóng rời khỏi giường, chạy đến cánh cửa phòng, vừa mở ra thì ngay lập tức đập vào mắt hắn là hàng chục nhân viên cảnh sát đang đứng canh gác xung quanh...
"này...chuyện gì đang xảy ra vậy? tại sao các anh ở đây nhiều như vậy? không lẽ xem tôi như là tội phạm hay sao hả?"-John hét lớn.
"phiền cậu quay lại phòng, chúng tôi không muốn dùng vũ lực"-Một cảnh sát đứng gần đó có khuôn mặt hung dữ nói.
"loạn..loạn rồi, rốt cuộc ta đang ở thế giới nào đây cơ chứ?"-John không muốn gây sự lập tức quay trở về phòng.
(âm thanh từ tivi)
"theo nguồn tin không chính thức mới nhận của chúng tôi, hiện tại lực lượng cảnh sát đã bắt được đối tượng tình nghi trong vụ chém giết thanh toán nhau của hai nhóm giang hồ, đặc biệt hơn theo như chúng tôi nhận được, thì người này có khả năng là người của một trong hai băng nhóm buông ma túy xuyên quốc nguy hiểm nhất việt nam. Và đang được Interpol theo dõi."
Sắc mặt John trắng bệch, 100% thì đến 96,69% người mà họ đang nhắc đến kia chính là hắn, nhưng tại sao hắn lại bị tình nghi là kẻ giết người kia chứ? Hắn có biết gì về chuyện này đâu? Một mảng màu đen tối bắt đầu tràn ngập xung quanh căn phòng.
"không được, ta phải thoát khỏi đây, nhất định ta phải thoát khỏi đây để làm rõ mọi chuyện"-John hạ quyết tâm trong đầu, chạy đến bên cạnh cửa sổ nhìn xuống bên dưới, căn phòng của hắn nằm ở tầng 8 của bệnh viện, từ đây nhảy xuống chết là cái chắc, đấy là chưa nói trong người hắn làm gì còn sức mạnh phép thuật nào đâu, vả lại thế giới này cũng không có tí nguyên tố phép thuật nào để mà cảm nhận cả.
John bắt đầu loay hoay nghĩ cách. Nhìn vào hai cái rèm cửa, cùng với đống chăn mền gần đó hắn lập tức nghĩ ra một ý tưởng...cột tất cả chúng lại vào nhau để trở thành một sợi dây thừng dài...
Khoảng 1 giờ sau, Hạ sĩ Tuấn cùng Trung Sĩ Minh tiến vào căn phòng, họ kinh ngạc phát hiện, cửa sổ mở tung, một sợi dây thừng được tạo nên từ những chiếc rèm cửa cùng với đống chăn mềm thả từ đây xuống bên dưới, cả hai đồng loạt hét lớn: " đối tượng đã trốn thoát, mau lên...hắn ta chưa chạy được bao xa, thông báo đến các đồng chí đang trực tại các cửa ra vào phát hiện đối tượng lập tức bắt giữ."
Hai người lập tức chạy ngay khỏi phòng, số cảnh sát đang canh giữ bên ngoài cũng nhanh chóng đi theo, phân tán khắp mọi nơi trong bệnh viện nhằm tìm kiếm John.
Ngay khi tất cả vừa rời đi, từ bên dưới gầm giường John liền chui ra, hắn không hề có ý định thoát ra bằng đường cửa sổ, kia, dù gì đây cũng là bệnh viện, người ra vào rất đông nếu như hắn làm như thế, không bị phát hiện mới là chuyện lạ, cho nên sử dụng kế dương đông kích tây là phụ hợp nhất.
Rời khỏi căn phòng, John men theo hướng cầu thang thận trọng đi xuống bên dưới, hắn nhanh trí đột nhập vào bên trong một căn phòng chứa quần áo cũ, lựa ra một bộ quần áo bác sĩ rồi sau đó giả dạng rời khỏi bệnh viện, bao nhiêu cảnh sát chạy ngang qua nhưng không một ai phát hiện ra hắn cả.
"bây giờ điều đầu tiên là thoát khỏi đây, cây dao cha đưa cho mình nhất định đã được đưa về sở chỉ huy của lực lượng cảnh sát, phải lấy lại nó trước tiên."-John bắt đầu lên kế hoạch.
Mặc dù không còn sức mạnh phép thuật gì trong người nhưng, những kĩ năng Ninja khi hắn được học tại học viện Ninja thì vẫn còn, trèo tường, leo mái nhà đối với hắn không thành vấn đề, dễ dàng đột nhập vào bên trong sở chỉ huy của lực lượng cảnh sát, bắt một tên cảnh sát rồi uy hiếp hắn ta, thông qua đó biết được cây dao đang được đặt tại đâu, John dễ dàng tiến vào đó lấy lại thứ của mình. Mọi việc từ đầu đến cuối đều rất trót lọt, hắn thầm cảm ơn những ngày tháng học tại học viện Ninja, những kĩ năng của họ quả thực rất hữu hiệu, kết hợp với bóng đêm tối om, thì khả năng trộm đồ của hắn phải nói là bá nhất quả đất.
*****
Việc tiếp theo hắn muốn làm chính là đến địa điểm căn nhà của bà hắn để kiểm chứng, hắn thực sự không thể nào tin được rằng bà mình lại không có ở đây, sau bao nhiêu chuyện xảy ra hắn không còn tin đám cảnh sát ấy nữa.
"ping pong..." (tiếng chuông cửa)
"ra đây, ra đây"-một giọng nói của một người phụ nữ vang lên, giọng nói này với John quá mức xa lạ. Cánh cửa mở ra, một người phụ nữ cỡ ngoài bốn mươi xuất hiện ngay trước mặt John, đôi môi lắp bắp hỏi: " cho hỏi...căn nhà này...à không...cô có biết trước đây tại căn nhà này có một bà lão sống không? Hiện tại bà ấy đã chuyển đi đâu rồi?"
Người phụ nữ kia tỏ ra khó hiểu nói: " cậu thanh niên này nói gì vậy? đây là nhà của chúng tôi đã sống hơn 10 năm nay rồi, làm gì có bà lão nào? Hay cậu nhầm nhà rồi?"
"sống hơn 10 năm?"-John thất thần lùi lại vài bước, xoa đầu, hắn bắt đầu mất dần phương hướng, đây chắc chắn không phải thế giới của hắn trước kia...bà của mình vốn không hề tồn tại trong thế giới này...
"Nếu không còn chuyện gì nữa thì thôi nhé!"-Người phụ nữ kia đóng cửa bước vào nhà, bà ta giật mình hoảng sợ khi thấy trên tivi đang xuất hiện bản tin truy nã tội phạm quốc tế, đặc biệt hơn trên đó còn gắng hình của John, người thanh niên mà bà ta vừa gặp...
"alo...cảnh sát đó phải không...."-Lập tức gọi điện theo đường dây nóng ghi trên bản tin...
Những ngày tiếp theo là những ngày cực kì đau khổ với hắn, liên tục trốn chạy khỏi sự truy đuổi của lực lượng cảnh sát Việt Nam, sáng trốn mình trong một nơi nào đó, tối lại thì nấp trên mái nhà, đói thì cố gắng tìm kiếm thức ăn thừa tại các bãi rác mà ăn tạm...những ngày này đối với hắn không khác gì một chuỗi ngày địa ngục trần gian...
(sau đây là lời giải thích của TG)
Nếu những ai để ý thì cuối chương 1 của quyển 1 phần 1, TG đã để lại một dòng ngắn ghi như thế này: " Mọi chuyện trở nên như cũ, cả cơn bão, cả những người xung quanh, có vẻ như hiện tại không ai, không một ai biết đến sự tồn tại của John."- tất nhiên câu nói này có ý nghĩa là thằng John sau khi được đưa khỏi thế giới của mình thì hắn cũng biến mất luôn tại thế giới đó, hay nói cách khác, ở thế giới đó hắn đã không còn tồn tại nữa, và hắn đã không còn nhà nữa rồi, không thế giới nào bây giờ là nhà của nó nữa cả.
Trở lại với hiện tại.
Lúc này John đang dựa lưng vào một góc tường nhỏ bên trong một cái hẻm chật hẹp, mỗi ngày đối với hắn đều là sự trốn chạy, tội danh đã bị cáo buộc, hắn không có cách nào để mà rửa sạch được, mà muốn rửa sạch e rằng là điều không thể khi mà thế giới này vốn không phải là thế giới của hắn.
"phát hiện đối tượng tình nghi đã rẻ vào hẻm trên đường Nguyễn Thị Minh Khai, các tổ trinh sát lập tức chặn các con đường không được để đối tượng chạythoát"
"o..o..o.."-tiếng còi xe cảnh sát vang lên ngày một gần cái hẻm John đang ẩn náu...hắn cố gắng ngồi dậy, nhét cây dao vào bên trong người nghiến chặt răng tiếp tục chạy, bây giờ chạy đi đâu được đây? Lực lượng cảnh sát đã bao vây toàn bộ khu vực quanh đây rồi.
"o...o...."-hai chiếc xe cảnh sát bất ngờ chặn trước đường đi của John, sắc mặt hắn trở nên hoảng sợ, định xoay đầu chạy người lại nhưng ở phía sau năm tên cảnh sát cũng xuất hiện chặn lại...trước mặt đều có, bây giờ hắn chính thức bị bao vây không lối thoát.
"hãy buông tay chịu trói, cậu sẽ nhận được sự khoan hồng từ pháp luật"-Một người cảnh sát có lẽ là người có cấp bậc cao nhất tiến lên khuyên hắn.
"đừng nói nhảm, các người vu oan cho tôi bây giờ đem pháp luật thối ấy ra thì có ích gì"
"xem ra không thể nào thuyết phục được cậu ta, chỉ có thể sử dụng vũ lực mà thôi"-một anh cảnh sát bên cạnh bước lên trước nói, kế tiếp đó hai nhóm cảnh sát phía trước và phía sau đồng loạt lao đến bắt John, lúc này đây không gì có thể bảo vệ bản thân bằng chính những món võ thuật Ninja mà hắn đã học trước đây, quyền tay, quét cước của John của cực kì nhanh nhẹn, nếu một tên cảnh sát vừa đấm ra một quyền thì John đã tung ra đến 4 quyền, mỗi quyền đều mang uy lực cực kì mạnh mẽ.
"rắc"-những tiếng kêu rắc rắc của xương vang lên liên tục, mười tên cảnh sát bị John hạ nhanh chóng, cả đám kinh hãi nhìn John, bọn họ không ngờ rằng những võ thuật mà mình học khi còn ở trong quân đội bây giờ đối đầu với hắn chỉ như một đứa con nít đánh với thằng học sinh cấp 3.
"bằng"-một tiếng súng nổ vang lên, tên cảnh sát chỉ huy rút súng bắn chỉ thiên hù dọa John, bình thường với những kẻ tội phạm khi nghe phải tiếng súng đều tái xanh mặt mũi và tỏ ra sợ hãi, nhưng với John thì khác, hắn đã trải qua hàng trăm cuộc chiến lớn nhỏ, đừng nói là tiếng súng nhỏ xíu này, ngay cả tiếng đại bác nổ ầm ầm cũng chưa khiến hắn sợ hãi.
"nếu còn không chịu đầu hàng chúng tôi sẽ bắn cậu đấy"-tên cảnh sát chỉ huy hô lên....
John lùi lại một bước thủ thế phòng ngự...
"ong...ong..."-nhưng đúng lúc này đây đột nhiên đầu của hắn trở nên cực kì đau đớn...
"Quay về thôi..."- một giọng nói kì lạ vang lên trong đầu của John, cảnh tưởng này thật que thuộc.
"ai vậy?"-John thầm hỏi, nhưng không có ai trả lời.
"bùm"-đột nhiên một tiếng nổ khủng khiếp vang lên bên trong thành phố, lửa bốc lên cao gần 10 mét, tiếng người la hét sợ hãi vang vọng đến tận con hẻm này.
"chuyện gì thế?"-Tên cảnh sát chỉ huy xoay đầu lại nhìn, ông ta tím mặt thấy ở trên bầu trời hàng loạt các chùm sáng lấp láng. Sao? không phải, những chùm sáng ấy ngày một lớn dần rồi sau đó đập vào mắt ông ta chính là những tảng thiên thạch to lớn hơn năm người ôm mới xuể.
"bùm bùm"-những quả thiên thạch này liên tục lao vào thành phố, những tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên thật sự khủng khiếp, hàng trăm ngôi nhà bị phá hủy trong tích tắc, tiếng người sợ hãi chạy náo loạn.
"thế giới này sắp đến ngày tàn của nó rồi, quay về thôi"-một lần nữa giọng nói ấy lại vang lên.
"á...á...."-một tảng thiên thạch đang lao về hướng con hẻm mà John đang đứng, tên cảnh sát kia và những người bên cạnh sợ hãi ngã lăn ra mặt đất, gào rống...
"tích tắc"-thời gian đột nhiên dừng lại, những tên cảnh sát xung quanh bất động, tảng thiên thạch kia cũng bất động, biển lửa cũng bất động, tất cả không có gì hoạt động trừ John...
"chuyện gì thế?"-John kinh ngạc phát hiện cơ thể của hắn đang từ từ nhạt dần, sau đó biến mất hoàn toàn, ngay khi hắn biến mất, mọi thứ liền trở lại như cũ, tảng thiên thạch kia rơi xuống, một vụ nổ khủng khiếp lại vang lên....
................
Một không gian mênh mông vô định, xung quanh là một màu xám huyền ảo, John không hiểu sao mình lại xuất hiện ở đây, hắn nhìn quanh vài vòng nhưng không thấy gì bất thường, cơ thể cũng không hề có chút cảm giác gì lạ cả.
"vù"-trước mặt hắn hàng loạt các hình ảnh dần xuất hiện, những tòa nhà cao óc đang dần tan biến,đường xá bắt đầu nứt gãy, nham thạch phun trào, sóng thần liên tiếp tấn công vào các thành phố ven biển, tiếng người la hét cuồng loạn chạy. Cả bầu trời chìm đắm trong một màn đen của ngày tận thế.
"cái gì thế này? Cả thế giới...đang bị hủy diệt?"-John kinh hoảng nhìn cảnh tượng trước mặt.
"John"-một giọng nói đột nhiên vang lên khắp không gian xung quanh.
"hôm nay là ngày đó"
John hét lớn: " ai vậy? ra đây đi"
"Nhìn lên phía trên đầu cậu đi"-giọng nói ấy vang lên, John lập tức ngẩn cao đầu nhìn lên trên, ở đó hình ảnh một mặt trăng tỏa sáng đột ngột phân tách thành hàng chục quả địa cầu xoay vòng. Kế tiếp đó, quả địa cầu này va chạm vào quả địa cầu kia, những chấn động kinh khủng liên tục xuất hiện khiến từng quả địa cầu một nứt vỡ.
"chuyện gì đã xảy ra?"-John hét lớn
"bây giờ cậu đã hiểu gì chưa?"
"Hiểu cái gì? rốt cuộc ông la ai? Mau ra đây?"-John cứ hét lớn nói quanh nhưng xung quanh hắn đều là những màn không gian vô định.
"để cứu thế giới, sức mạnh của cậu rất cần thiết"-vừa nói xong, hàng loạt các khung hình lướt qua trước mặt John, những vụ nổ liên tục xuất hiện, núi lửa phun trào, động đất, sóng thần tiếp diễn liên tục, tòa cao ốc, đường xá đều bị phá hủy.
"rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? không lẽ là ngày tận thế sao?"-John thất thần quỳ xuống.
"vẫn còn chút thời gian"-giọng nói đó lại một lần nữa vang lên.
"ông nói tôi có thể cứu thế giới đúng không? Nhưng phải nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra?"-John nói.
"đúng, cậu nhìn đi"-khung cảnh xung quanh đột ngột thay đổi, John hiện tại như đứng giữa khoảng không vũ trụ, xung quanh hắn là rất nhiều địa cầu, đôi mắt hắn mở tròn xoe kinh ngạc nhìn vào quả địa cầu trước mắt, hắn nói: " nơi đó giống trái đất..."
"vậy cậu thấy quả địa cầu bên cạnh trái đất là gì không? Bộ cậu không nhớ gì về nó sao?"
John nhìn sang quả địa cầu bên cạnh hắn nhìn thật kĩ sau đó kinh ngạc hét lớn: " Runeterra"
"phải, là Runeterra, những quả địa cầu cậu đang thấy chính là tượng trưng cho những thế giới khác nhau cùng tồn tại song song, một trong những thế giới này đã đi ngược lại với quy tắc vốn cả của nó, thời gian và không gian bị thay đổi khiến sự cân bằng giữa các thế giới bị đảo lộn. Đấy là nguyên nhân dẫn đến sự sụp đổ của các thế giới khác."
John lúc này mới thực sự để ý, ở đây có rất nhiều thế giới nhưng duy nhất chỉ có mỗi thế giới Runeterra là không hề có chút chấn động hay bị thương tổn gì, điều này là sao?
"thế giới nào là nguyên nhân gây ra sự xáo trộn này tất nhiên thế giới đó không bị ảnh hưởng từ những thế giới bên cạnh, nhưng đấy là chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, không sớm rồi muộn thế giới ấy cũng sẽ sụp đổ như những thế giới bên cạnh. kết quả cuối cùng- các thế giới sẽ bị hủy diệt."
"còn thế giới của tôi, nó liệu có bị hủy diệt hay không? Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?"-John hỏi.
"còn nhớ cánh cổng mà cha cậu đã đưa cậu đến đây chứ?"-Giọng nói ấy vang lên.
"nhớ"-John gật đầu.
"cánh cổng ấy có một tác dụng phụ khác, tác dụng này ngoại trừ người tạo ra nó thì không một ai biết. Cậu biết đấy là gì không?"
"không, mau nói cho tôi biết đi"-John lắc đầu.
"nó có một tác dụng phụ, đấy là người được gọi để đi xuyên qua đó thì lập tức sự tồn tại của người đó đối với thế giới trước kia sẽ bị xóa bỏ, đồng thời, thế giới đó cùng với người được gọi sẽ không còn mối dây liên kết nào nữa cả. Bây giờ cậu đã trở thành một người không còn thế giới nào để về, dù cho cậu có về đúng với thế giới trước kia đi chăng nữa thì người bà mà cậu yêu mến đấy cũng xem cậu như một người lạ, không quen biết."
"sao lại có chuyện vô lý như vậy chứ? Tôi không tin, tôi không tin"- John gào lên trong tuyệt vọng.
"Đấy là sự thật, số mệnh của cậu đã định rằng cậu trở thành một người không có thế giới để quay về..."
"còn Valoran...liệu đấy có phải là nhà của tôi không?"-John vội hỏi.
"tất nhiên đấy cũng không hẳn được xem là nhà của cậu, nơi đó chỉ như một nơi dừng chân trong chuyến hành trình vô định này mà thôi."
"mình trở thành một kẻ không có nơi để về sao? tại sao định mệnh của mình lại như thế? Tại sao...."-John gào khóc....
"John...không phải trước đây cậu hay nói định mệnh là do con người tạo ra hay sao? Có một cách có thể thay đổi định mệnh của cậu."
"cách gì?"-John ngẩn đầu hỏi.
"cậu phải đến nơi được cho là nguyên nhân xảy ra sự sụp đổ của các thế giới, ngăn cản kẻ đã làm nên sự sụp đổ này, khiến mọi thứ trở lại như ban đầu, trật tự thời gian và không gian trở về như cũ."
"làm như vậy định mệnh của tôi sẽ thay đổi sao?"-John hỏi.
"không hẳn là thay đổi hoàn toàn nhưng nó sẽ mở ra cho cậu một con đường mới."
"nhưng tôi phải làm sao để quay trở lại đó? Không còn người có thể mở cánh cổng xuyên giữa hai thế giới,tôi làm sao để đến đó được?"-đây chính là điều John băn khoăn nhất.
"ta sẽ giúp cậu, nhưng để đến chính xác thế giới đó cần một vật lưu lại kỉ niệm của cậu và thế giới đó, cậu có không?"
Lúc này John mới nhớ đến cây dao mà cha hắn trước khi đưa hắn trở lại thế giới này đã tặng, hắn luôn luôn mang theo cây dao ấy như một tín vật may mắn, John rút từ trong túi áo ra một cây dao rồi nói: " tôi có đây."
"tốt, hãy bước vào cánh cổng này, cậu sẽ quay trở lại thế giới Runeterra."- một cánh cổng không gian nhanh chóng xuất hiện ngay trước mặt hắn.
"có thể cho tôi hỏi một điều được không? Ông là ai? Và tại sao giúp tôi biết nhiều chuyện như thế?"-John bước đến trước cánh cổng rồi ngẩn đầu lên trên hỏi.
"Ta là ai rồi đến một lúc cậu cũng sẽ biết, hãy đi đi, tiếp tục bước trên chuyến hành trình của mình và chứng minh cho bọn ta thấy cậu có thể thay đổi được số mệnh của mình, cứu lấy các thế giới"
John không suy nghĩ nhiều cầm trên tay con dao mà cha hắn đã tặng nhảy thẳng vào bên trong cánh cổng trước mặt.
Ngay khi John vừa đi, hai luồng ánh sáng xuất hiện luồng ánh sáng bên cạnh nói: " khi cậu ta quay lại thế giới ấy chắc cậu ấy sẽ rất sốc khi nhận ra mọi thứ đã thay đổi"
"điều đó là cần thiết trong cuộc hành trình này của cậu ta, chúng ta đã sai lầm khi tạo ra thứ đó nhưng lại không thể can thiệp được dòng chảy này, hi vọng cậu ta sẽ giúp chúng ta sửa chữa sai lầm và chứng minh được cậu ấy xứng đáng để nhận lấy chúng."-giọng nói này chính là giọng nói của người từ nãy giờ trò chuyện cùng hắn.
← Ch. 001 | Ch. 003 → |