← Ch.022 | Ch.024 → |
Lần đầu tiên sử dụng lối xưng hô rất "đường phố" đời thường vào truyện, bà con cho ý kiến, nếu cảm thấy ổn thì quất luôn, vì dù sao xưng hô kiểu này giống người Vn hơn
"Bellamy! Anh định làm gì?"- Sivir từ trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi, cô không tưởng tượng được kẻ mà cô yêu lại là loại đàn ông đáng kinh tởm đến như vậy, hắn ta không chỉ từ chối tình cảm ấy mà còn dẫm đạp lên chúng, cô thực sự rất muốn giết hắn, thế nhưng cơ thể của cô không hiểu sao lại không còn chút sức lực nào.
"muốn cử động à! Mơ đi, cô đã trúng độc của ta rồi, giờ cô chỉ như một con mèo nhỏ nằm trong lồng mà thôi, thú thật, ta rất muốn ‘hái rau’ lâu rồi, nhưng giờ mới có cơ hội ha..ha...."- Bellamy cười đầy dâm tục nói.
"mày thật tàn nhẫn đấy Bellamy"- Từ phía bên trong, ba tên thanh niên khác mỉm cười bước ra, bọn chúng đều là bạn thân của gã đểu cáng này.
Bellamy cười, khinh thường đáp: "mặc dù nó cho ta đồ, nhưng thực khó để mà sờ mó nó...ha...ha...tụi bây nhìn xem, nó khóc kìa...nhìn thật yếu đuối...cái gì mà chiến binh mạnh mẽ chứ, vào tay ta thì như con mèo ướt mà thôi..."
"này, bọn mày đều làm trong lực lượng cảnh binh của thành phố cả mà đúng không? Để ta xử cô ta xong sẽ giao cho bọn bây, chắc hẳn bọn bây sẽ được thăng liền bốn cấp đấy."- Bellamy nhìn đám bạn của mình cười nham hiểm nói.
"mày đúng là bạn tốt của bọn tao đấy Bellamy, để bọn tao ra canh cho mày hái rau"- Ba tên bạn của Bellamy cười nhếch môi cười ha hả tiến đến chỗ cửa ra vào.
"Bellamy, ta hận...ta sẽ giết...á..."- Sivir rất muốn giết hắn nhưng tối hôm nay cô không đem vũ khí theo, vả lại đã bị trúng độc nên không thể làm gì được hắn ta cả, cổ tay trái bị Bellamy tóm gọn, kéo cô lại gần hắn, chiếc mũi gớm ghiếc gửi mùi hương trên người cô rồi nói: " cô thơm thật đấy, mùi vị của cô gái trong sáng thật là quyến rũ..."
"đồ khốn, đừng để bàn tay dơ bẩn của ngươi động vào ta..."- Sivir nghiến chặt răng nói.
"bốp"- Bellamy hung hãn tát vào mặt của Sivir một cái thật mạnh rồi nói: " giờ cô nằm trong tay của ta rồi, muốn xử thể nào là quyền của ta, đừng bao giờ dùng ánh mắt ấy với ta hiểu chưa?"- hai mắt Bellamy trợn ngược hù dọa.
"á...á...á...rầm "- ba tiếng thét thảm thiết cùng với tiếng phá tung cánh cửa vang lên gần như đồng loạt khiến Bellamy giật mình nhìn về hướng đó. Đập vào mắt hắn là ba tên bạn mặt mày đầy máu, cả người đầy vết thương khủng khiếp, nằm bất tỉnh.
"Đúng lúc ghê nhỉ?"- John từ bên ngoài bước vào nhìn Sivir ngồi trên mặt đất, hai mắt thâm quần vì khóc trước đó, hắn lại nhìn sang Bellamy cười nói: " mày là Bellamy đúng chứ? Tên thiếu gia không bằng súc vật?"
"Roger!"- Sivir kinh ngạc khi thấy John xuất hiện.
"mày là thằng chó nào thế?"- Bellamy hét lớn.
"Mày!"- John chỉ thẳng vào mặt Bellamy mà nói: " Dám đối xử với đồng đội của tao như thế đấy hả! Tao sẽ không nương chân với mày đâu!".
"đồng đội?"- Sivir không hiểu hai chữ này khi John vừa nói, chắc cô không biết rằng dưới sau cái khuôn mặt giả kia là một gương mặt quen thuộc từng cùng cô chiến đấu sinh tử trước đây.
"thằng chó chết"- Bellamy cảm thấy mình như bị xúc phạm, hắn ta tức giận liên tục văng chửi vào mặt John, nhưng những từ này thì thấm vào đâu với cái mặt dày hơn tường thành của hắn chứ.
"tao không có hứng đâu"- Bellamy nói xong lập tức rút thanh kiếm mà Sivir mua trước đó lao đến chém vào John, kiếm pháp của hắn cũng cực kì tầm thường, đối với John không khác gì một cao thủ đánh với đứa con nít mới bập bẹ tập võ vậy.
"bịch..."- Lách người nhẹ nhàng tránh được một chiêu, nấm đấm mạnh hơn cả cây búa trăm cân nện thẳng vào bụng của Bellamy khiến hắn ọc máu quỳ trên mặt đất, khuôn mặt trắng bệch thiếu sức sống.
"Bellamy!"- Sivir thấy Bellamy bị John đánh cho hộc máu, lo lắng cực kì, có lẽ ở sâu trong tim cô vẫn còn đôi chút tình cảm với hắn ta.
"ôi chôi, cô ta vẫn chưa học được điều gì cả"- John xoa trán bực mình thốt lên khi thấy thái độ của Sivir.
"xoạt"
Hắn tiến lại cạnh Sivir, xé toạt toàn bộ áo bên ngoài của cô, chỉ để lại chiếc áo lót ở bên trong, hành động này khiến Sivir kinh hãi tột độ, cô hét lớn: " anh làm cái gì vậy?"
"phừng"- từ lòng bàn tay của John, một ngọn lửa nhỏ xuất hiện nhanh chóng đốt cháy chiếc áo đắt tiền cô mặc trên người, sau đó hắn lại tiến đến cạnh Bellamy lột sạch quần áo đắt tiền trên người hắn ném vào đống lửa đang cháy phừng phừng trước mặt. Hai mắt của Sivir kinh ngạc cực kì, John đang làm cái hành động gì thế kia?
John nhìn về phía Sivir mà quát: " Cái gì mà đồ hiệu! tiền! danh vọng kia chứ! Nhìn đi, dù cô có mặc thế nào thì khi lột đồ ra cũng như nhau mà thôi. Đừng bao giờ nghĩ giá trị bản thân con người sẽ được tăng cao khi ăn mặc những thứ đắt tiền này...cô nhầm rồi, giá trị con người nằm ở đây này...là con tim, nhân cách và đạo đức chứ không phải là nằm ở những thứ bề ngoài này...Đừng bao giờ nhận xét giá trị 1 con người một cách ngu ngốc như thế..."
"Roger...."- Sivir lại một lần nữa khóc, cô gọi tên hắn trong từng tiếng nấc vì đau khổ...
"đừng bao giờ hạ thấp giá trị bản thân của mình, cô chỉ thực sự đáng giá chỉ khi có nhiều điều hạnh phúc mà thôi, những thứ này không thể làm nên giá trị của một con người được đâu, cô hiểu không? Cô nhìn tên súc vật này đi? Hắn xứng với cô sao? hắn cho cô hạnh phúc sao? Hắn lợi dụng cô từ đầu đến cuối, hắn không xem giá trị bản thân của cô là gì cả, cô yêu hắn được sao? "- Hắn quát thật lớn thật mạnh mẽ khiến Sivir khóc nức nở, cô khóc không phải vì bị hắn nạt nộ mà cô khóc vì những gì hắn đã nói. Giá trị của bản thân!
"nào, giờ cô đã có quyết định cho mình chưa?"- John cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra choàng lên người Sivir, nhìn thẳng vào mắt cô mà nói: " Đôi khi quyết định một điều gì đó rất khó khăn, nhưng ta tin cô không lựa chọn sai lầm đâu, nào hét lớn lên, cô quyết định thế nào..."
"Tôi...tôi sẽ không bao giờ đánh mất bản thân một lần nữa."- Sivir gào lên thật lớn.
"tốt"- John mỉm cười đứng dậy nhặt lấy thanh kiếm mà Sivir mua trước đó tặng Bellamy đặt trước mặt cô rồi nói: " Đây là món quà cuối cùng cô tặng hắn, cô quyết định thế nào?"
"Tôi không đòi quà"- Sivir nhìn thằng vào khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi của Bellamy mà nói tiếp: " Nhưng đây sẽ là món quà chia tay của tôi và hắn ta...Roger, anh có thể giúp tôi bẻ gãy thanh kiếm này được chứ, làm như vậy tình cảm của tôi và hắn ta cũng sẽ chấm dứt."
John nhìn thẳng vào đôi mắt của Sivir cười đáp: " không! Người bẻ gãy nó không phải là tôi mà phải là cô, đây tôi sẽ cho cô mượn cánh tay này, hãy tự mình bẻ gãy nó để kết thúc tất cả."- John cầm lấy tay phải Sivir nắm chặt lấy cổ tay phải của mình rồi sau đó vung mạnh một đòn chấn gãy thanh kiếm.
"rốt cuộc mày là ai? Tại sao lại giúp cô ta?"- Bellamy hét lớn trợn mắt nhìn John hỏi.
John nhếch miệng cười đáp: " hình như lỗ tai của mày chưa được thông nhỉ? Để tao nói lại cho mày nghe một lần nữa. Sivir! Cô ấy là Đồng Đội của tao...".
Sivir chỉ nhìn chằm chằm vào John, không biết cô đang nghĩ điều gì, giống như một cảm giác gì đó cực kì quen thuộc đang tràn ngập khắp nơi này.
"hai người tưởng chuyện này như vậy là kết thúc à? Cha ta là chủ tịch hội đồng thành phố này, các người đừng mơ thoát được đây, ta sẽ trả thù..."- Bellamy nằm trên mặt đất hét lớn, một đại thiếu gia như hắn được ăn sung mặc sướng từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên bị người khác đánh cho tơi tả thế này, thực sự là một điều sỉ nhục với chính bản thân hắn.
"đi nào"- John mạnh mẽ bế Sivir lên khỏi mặt đất, vì cô giờ không còn chút sức lực nào nên khi bị John bế lên như vậy có hơi chút ngượng ngùng, hắn nhìn qua Bellamy nói: " chủ tịch hội đồng thành phố à? Tao khuyên mày đừng động đến tao, bằng không cả thành phố Abaz này sẽ bị san phẳng."- Nói xong câu đó John bế theo Sivir nhanh chóng rời khỏi nhà hàng, mặc cho mọi ánh mắt kinh ngạc hay tò mò của những người đi đường, John vẫn cứ bế Sivir bước từng bước rời khỏi thành phố.
Hai gò má Sivir đỏ như hai trái gấc, trên người cô đang khoắc chiếc áo của John, không hiểu sao cô lại cảm thấy vô cùng ấm áp, Sivir nhìn khuôn mặt John, cô có đôi chút tiếc nuối vì gương mặt của hắn không có gì quá đặc biệt. (chẳng qua là khuôn mặt giả thôi, nếu gặp mặt thật chắc hết hồn, kekeke)
John liếc mắt xuống nhìn Sivir nói: " nhìn gì tôi kinh vậy?"
Sivir cười lắc đầu: " không có gì, anh không thấy mọi người đang nhìn chúng ta sao? như vậy thật ngại quá."
"ngại gì đâu, cứ xem họ nhìn với ánh mắt hâm mộ đi, dù sao tôi cũng nổi tiếng lắm...ha...ha..."- lời nói của hắn 5 phần là thật năm phần là đùa khiến Sivir không biết có nên tin hay không, cô đột nhiên hỏi: " Roger, lúc nãy anh bảo tôi là đồng đội của anh, vậy là sao? tôi không hiểu?"
John lập tức đáp: " rồi một ngày cô sẽ hiểu mà thôi, có một số chuyện nói ra chỉ làm người khác thêm đau lòng, thà cứ giữ như vậy để nhận lấy nụ cười của người thân xung quanh."- Một câu nói khiến Sivir không tài nào hiểu được, càng lúc Sivir càng thấy người thanh niên tên Roger này càng thần bí.
Cứ như thế, John bế Sivir rời khỏi thành phố rồi lên ngựa tiến về doanh trại, lúc về đến nơi thì cũng đã giữa khuya, mọi người gần như ngủ hết. Nhìn cô gái xinh đẹp đang say sưa giấc ngủ trên tay hắn lại nhớ đến những người vợ của mình, có thật bọn họ đã chết rồi hay không? Hắn vẫn không tin điều này xảy ra, bởi một lý do, hắn và Nami có kết nối sinh mệnh với nhau nếu Nami chết thì hắn nhất định cũng sẽ chết theo.
Để tránh ánh mắt của những lính canh gác, John vòng ra phía sau doanh trại rồi tiến vào lều của Sivir, nhẹ nhàng đặt cô trên giường, hôm nay là một buổi tối thật dài đối với cô ấy. Sivir không xứng đáng phải chịu những thương tổn như vậy...thật buồn.
"ngủ ngon!"- John nói nhẹ một tiếng sau đó xoay người rời đi, đột nhiên lúc này một tiếng gió rít réo lên, Razer nhanh như chớp xuất hiện trên vai John, nó đảo mắt nhìn Sivir xong lại dùng ánh mắt đầy vẻ tức giận nhìn hắn nói: " anh vừa làm gì chị xinh đẹp của tôi?"
"có làm gì đâu!"- John vô tội thốt lên.
"thế tại sao đêm khuya thế này mới về?"- Razer ra dáng của một người cảnh binh bắt đầu tra khảo John.
"ra ngoài rồi nói, để cô ấy ngủ"- John che miệng của nó lại bảo ra ngoài nói chuyện tiếp, thế nhưng cu cậu tính tình ngang bước cắn vào tay hắn một cái nói tiếp: " có phải anh hãm hại chị xinh đẹp không? Nếu không tại sao lại tỏ ra mờ ám thế."
John vò đầu bức tai với con thú nhỏ này, hai ngày ở đây nó học từ mấy tên lăm băm kia cách nói chuyện, bây giờ nói như gió khiến hắn cũng cảm thấy muốn tức chết đi được.
"ư"- Giọng nói của Sivir vang lên, khiến John giật mình xoay đầu nói với Razer: " con lạy cu cậu, rời khỏi đây trước đi, ta có mua nhìn thịt về lắm..."
"thật hả! khờ khờ...."- Nó giả bộ làm dáng ho khan rồi nói: " nể tình anh đã mua thịt về ta sẽ bỏ qua chuyện này, lần sau tái phạm thì đừng trách."
"được rồi, đi thôi"- John méo miệng của con thú này, không hiểu kiếp trước của hắn tu luyện thế nào mà kiếp này lại gánh phải quả tạ nặng thế cơ chứ.
"Roger!"- khi John rời khỏi phòng, trong giấc ngủ say, Sivir đột nhiên gọi tên hắn rồi mỉm cười.
......................
Một ngày mới lại bắt đầu, bao nhiêu chuyện không vui của ngày hôm qua như đã bị những tia nắng ban may thiêu cháy.
Sivir bước từ lều của mình ra bên ngoài nhìn mọi người xung quanh, tâm trạng của cô hôm nay thật tốt, thấy cái gì cũng vui vẻ cả, cô lập tức tiến thật nhanh đến chỗ ngủ của John, không hiểu sao cô rất muốn gặp hắn.
"Roger"- khi bước đến lều của John cô đã thấy hắn đang luyện tập phía trước, những cơ bắp cuồn cuộn hiện lên trước mặt của một thiếu nữ khiến cô có đôi chút ngượng.
John nhìn Sivir đến cười nói: " cô dậy rồi à? Ngủ ngon chứ."
"ừm, chuyện tối qua, tôi còn chưa nói lời cảm ơn anh...thật cảm ơn anh Roger."- Sivir cúi đầu mỉm cười nói lời cảm ơn đối với hắn.
"vù"- từ bên trong lều của mình Razer nhanh như tia chớp lao thẳng vào ngực của Sivir rồi tỏ ra cực kì dễ thương để câu dẫn cô. Sivir mỉm cười ôm con thú trắng muốt dễ thương ấy nói: " nó dễ thương thật đấy, hình như nó rất có cảm tình với tôi."
"gật đầu"- Razer lập tức gật đầu không cần suy nghĩ.
John bó tay với nó rồi, miễn bình luận về hành động này, lúc ở trong rừng cấm, chưa thấy được bản chất của nó, bây giờ thì lộ rõ cả rồi, bản chất của một tên mê gái. Mà không biết ai dạy nó bản tính này nhỉ?
John nới với Sivir: " cô tìm tôi chắc không phải chỉ để nói làm cảm ơn thôi chứ?"
"nếu chỉ muốn nói lời cảm ơn với anh thôi thì sao!"- Sivir nhìn John cười xinh đẹp nói.
"ờ...thì cũng không có gì, hỏi cho biết vậy thôi"- John cười cười xoay người tiến vào lều. Sivir cũng nhanh chóng đi theo hắn vào bên trong.
Mấy gã thuộc hạ ở gần đó nhìn từ nãy giờ bắt đầu chém chuối: " này, sao tao thấy thủ lĩnh hôm nay khác khác nhỉ, cô ấy có vẻ rất vui, còn rất thân thiết với cậu ta nữa."
"tao không rõ lắm, nhưng sáng nay tao có vào Abaz, nghe đồn cô ấy đã đá đít tên thiếu gia đấy..."
"á, có khi nào thủ lĩnh của chúng ta để ý cậu ta không?"
"có khả năng...mà lai lịch của cậu ta trong chúng ta đâu ai rõ..."
ở bên trong lều của mình, Sivir ngồi xuống một cái ghế nhỏ cạnh đó, vuốt ve Razer trên tay Sivir nói: " anh muốn đến gặp Nasus đúng không? Anh đã có bản đồ đến đấy chưa?"
"nhắc chuyện này mới nhớ, John có hỏi những người trong doanh trại nhưng không một ai có bản đồ chỉ dẫn đường đi đến chỗ của Nasus sinh sống cả, chỉ biết rằng nơi đấy là một nơi đầy ắp tâm linh và những điều thần bí, không một người bình thường nào có thể tiến vào cả."- John lắc đầu chán nản.
"nếu anh thích tôi sẽ tặng anh một tấm bản đồ"- Sivir mới nói đến đây đã khiến John kinh ngạc vui mừng: " thật sao, cô có bản đồ ấy à?"
"tất nhiên, nhưng có một điều kiện"- Sivir nhìn sâu vào ánh mắt của John mà nói.
Hắn kinh ngạc hỏi lại: " là điều kiện gì?"
"anh phải cho tôi đi theo!"- Giọng nói của cô đầy quyết tâm, giống như nhất định phải cùng hắn đi đến chỗ của Nasus vậy.
← Ch. 022 | Ch. 024 → |