Vay nóng Tima

Truyện:Hành Trình Huyền Thoại II - Chương 024

Hành Trình Huyền Thoại II
Trọn bộ 121 chương
Chương 024: Rắc Rối Tiềm Ẩn
0.00
(0 votes)


Chương (1-121)

Siêu sale Lazada


"cô muốn đi theo sao? Trên đường đi sẽ rất nguy hiểm đấy..."- John kinh ngạc nhìn Sivir nói.

Sivir lập tức lắc đầu đáp: " không sao cả, dù sao bây giờ tôi cũng không có việc gì làm, đi theo anh có khi tôi lại có việc gì đó để mà làm."

"thôi được, nếu cô quyết định vậy thì tôi không còn gì để nói nữa cả..."- John gật đầu đồng ý.

Sivir hỏi tiếp: " vậy khi nào anh định đi?"

"Nếu đã có bản đồ rồi thì tôi muốn đi ngay trong hôm nay."- John cười đáp.

"đi ngay hôm nay sao! Không biết cậu có việc gì cần gặp Nasus mà phải vội vã như vậy."- Sivir thắc mắc hỏi, với cô lúc này người thanh niên trước mặt cứ như được một lớp sương mù che phủ, không thể nào nhìn thấu được.

"được rồi, đến lúc đấy cô sẽ biết, trưa nay chúng ta sẽ xuất phát, cô thấy thế nào?"- John đứng dậy nói.

Sivir gật đầu, đặt Razer lên chiếc giường cạnh đó, cu cậu cảm thấy cực kì tiếc nuối khi rời khỏi Sivir nhưng không muốn làm mất hình ảnh của mình trước cô nên tỏ ra ngoan ngoãn sau đó cô rời khỏi lều của John tiến về lều của mình chuẩn bị đồ đạc.

John cũng nhanh chóng thu xếp mọi vật dụng cần thiết cho chuyến đi này, đặc biệt là thức ăn và nước uống hắn không thể không đem theo.

"Thủ lĩnh...thủ lĩnh....nguy rồi...nguy rồi"- Trong lúc John đang thu xếp đồ đặc thì tiếng la lớn vang lên bên ngoài khiến hắn giật mình chạy ra. KHông chỉ mỗi John có hành động như vậy mà tất cả mọi người trong doanh trại ai ai cũng tò mò không biết người thanh niên kia có chuyện gì lại la hét như vậy.

Sivir rời khỏi lều lập tức hỏi: " có chuyện gì mà cậu lại la hét như vậy?"

"là lính cảnh binh của Abaz, phải gần 200 người đang kéo đến đây, kẻ nào cũng trang bị đầy đủ các loại vũ khí, có lẽ muốn tấn công chúng ta." – người thanh niên kia hối hả nói, những gì vừa nói ra khiến cho toàn bộ mọi người trong doanh trại kinh hãi, tổng doanh số của cả đám người ở đây cũng chỉ chừng 30-40 người là cùng, bên kia có tới 200 người làm sao mà đối địch lại được đây?

"thủ lĩnh, chắc bọn chúng đến bắt chúng ta vì những vụ cướp trước đây, bây giờ chúng ta cần phải làm gì?"

"sợ cái gì kia chứ! Chúng đến thì chúng ta đánh, chúng ta nhất định không thể làm con rùa rụt cổ được"

"đúng vậy, chúng ta phải đánh bọn chúng..."

Sivir nghiến chặt răng, cô biết nguyên nhân của cuộc tấn công này, chắc chắn Bellamy đang muốn trả thù cô đây, Sivir đảo mắt nhìn mọi người rồi nói: " mọi người yên lặng đi! Chuyện này là do ta gây ra, hãy để ta tự giải quyết."

"Thủ lĩnh, người đang nói cái gì vậy? tại sao lại là do người? tại sao người lại nhận toàn bộ trách nhiệm?"- Một người thuộc hạ của Sivir bức xúc nói.

"Đúng vậy thủ lĩnh à, tất cả anh em ở đây ai cũng biết chuyện cô đá tên thiếu gia Bellamy, hắn làm vậy là để trả thù cô, đừng gánh vác tất cả mọi chuyện một mình như thế."- Một người khác cũng lên tiến nói.

"có chuyện gì vậy?"- John tiến lại cạnh Sivir hỏi.

Cô nhanh chóng kể lại toàn bộ mọi chuyện cho John biết, cô buồn rầu nói thêm: " Roger, xin lỗi đã để anh phải dính vào chuyện này, có lẽ chuyện đi này tôi không thể đi cùng anh được rồi."

John thở dài thầm mắng tên Bellamy kia đúng là ngu dốt, không phải tối qua hắn đã cảnh báo là đừng làm những chuyện dại dột thế này rồi hay sao. John đặt tay lên vai Sivir rồi đáp: " cô mau chuẩn bị đồ đạc đi, 30 phút nữa chúng ta sẽ khởi hành."

"thế còn đám quân đội đang tiến đến đây?"- Sivir hơi chúng kinh ngạc hỏi lại.

"Tôi sẽ xử lý đám đó, cái tên Bellamy kia không xem để vào tai những lời tôi cảnh báo tối qua, hắn nhất định sẽ trả giá."- John nói xong xoay người rời đi, những người xung quanh vội hỏi lớn: " Roger, cậu có định đem theo bao nhiêu người để ngăn quân đội lại không?"

Đưa cao tay hô lớn: " một mình tôi đủ rồi."

"một...một mình cậu ta sao?"

"cậu ta đang đùa à? Một mình cậu ta sao có thể."

"thật là khó tin."

Sivir nhìn sang một tên thuộc hạ của mình nói: " cậu bí mật bám theo anh ấy ở phía sau, nếu cảm thấy anh ấy gặp nguy hiểm gì lập tức quay về báo lại."

"rõ"- người thanh niên kia nhận lệnh của Sivir nhanh chóng chạy đi.

"Roger, rốt cuộc anh là ai?"- một câu hỏi nhanh chóng xuất hiện trong đầu Sivir.

.............

"mau lên, doanh trại của bọn cướp chỉ cách đây chừng vài trăm mét thôi, phải đến đó thật nhanh trước khi bọn chúng kịp trốn thoát."

"báo"- Một tên lính cảnh binh chuyên làm nhiệm vụ do thám cưỡi ngựa chạy đến trước mặt tên chỉ huy. Thấy tên lính đấy người chỉ vội nói: " thế nào rồi? bọn chúng có động tĩnh gì không?"

"chỉ huy, có một chuyện rất lạ, toàn bộ doanh trại của bọn chúng không hề có chút động tĩnh gì, chỉ có điều, đột nhiên xuất hiện một người thanh niên đứng chặn ngay đường đi của chúng ta."- tên lính báo cáo.

"một tên? Không nhìn nhầm chứ?"- Gã chỉ huy có vẻ rất kinh ngạc với những gì tên thuộc hạ của mình báo cáo.

"là thật, chỉ có một tên.."- Người lính kia khẳng định đáp.

"mau đi đến đó"- Gã chỉ huy lập tức thúc giục binh sĩ tiến nhanh về phía trước, rất nhanh một người thanh niên hiện ngay trong tầm mắt của gã, người thanh niên này thái độ vô cùng nhàn nhã, hai tay bắt chéo nhau để trước ngực, trên vai có một con thú trắng kì lạ, đôi mắt của người thanh niên này nhìn thẳng vào đoàn quân của ông. Không hiểu sao ông cảm thấy có chút gì đó sờ sợ, cái cảm giác trước đây chưa từng gặp khi đối diện với một tên tội phạm nào.

"đến rồi sao!"- John nhếch môi nhìn 200 binh sĩ đang tiến đến.

"vù..vù..."- những cơn gió sa mạc thổi qua làm cho bộ quần áo trên người John phập phồng...

Gã chỉ huy nheo mắt kinh dị nhìn John nói: " người đứng phía trước là ai? Tại sao lại ngăn cản bọn ta? Có biết bọn ta đang trên đường làm nhiệm vụ hay không?"

John nhìn thẳng vào mắt của gã chỉ huy, một cái nhìn sắc bén đến nỗi khiến gã ta hơi chút run sợ, giọng nói mang 7 phần chấn áp 3 phần hù dọa nói: " Các người là theo lệnh của gã không bằng súc vật Bellamy đến đây đúng chứ? Không phải tối qua ta đã cảnh báo hắn ta đừng làm những chuyện ngu xuẩn này rồi mà."

"Ngươi...ngươi chính là kẻ đã đánh con trai của ngài chủ tịch."- Gã chỉ huy kinh ngạc nhìn John, nhưng rất nhanh chóng sự kinh ngạc ấy đã được thay thế bằng một nét mặt tức giận, gã ta hét lớn: " toàn bộ binh sĩ nghe đây, kẻ trước mặt của chúng ta là một trong số những tên tội phạm nguy hiểm cần phải bị tiêu diệt, lập tức giết chết hắn..."

"thật ngu ngốc"- John xoay đầu nói với Razer: " mày qua bên kia chơi một lúc được không?"

Razer gật đầu sau đó nhảy khỏi vai của John.

"tấn công!"- Toàn bộ binh lính lập tức lao đến, vũ khí trên tay chém đến, súng bắn xối xả....

.......................

"thủ lĩnh....thu...thủ lĩnh"- tên thuộc hạ Sivir ra lệnh bám theo phia sau John để có gì quay về thông báo nếu hắn gặp nguy hiểm lúc này hớt hãi chạy về, trán hắn đầy mồ hôi, khuôn mặt trắng không tí máu hai chữ: " kinh hãi"- như hiện rõ trên mặt hắn ta.

Sivir thấy hắn ta chạy về với bộ dáng như vậy lập tức lo lắng vội nói: " có chuyện gì rồi? có phải anh ta gặp nguy hiểm rồi không? Mọi người chuẩn bị vũ khí, chúng ta sẽ đi giải cứu Roger..."- Sivir còn chưa nghe hắn ta mở miệng nói thì đã cho rằng John đang gặp nguy hiểm.

"Không...không phải"- Người thanh niên kia lắc đầu thở dốc nói tiếp: " không phải như chỉ huy nói đâu, cậu ta....cậu ta không bị làm sao hết."

"vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao trông cậu lại sợ hãi đến như thế?"- Một người khác đứng gần đó hỏi.

"vì...vì tôi đã thấy một việc trước giờ chỉ có mơ mới thấy được...thật khủng khiếp..."- hắn ta quỳ xuống mặt đất, sắc mặt vẫn chưa khá hơn một tí nào.

"bình tĩnh kể lại toàn bộ sự việc cho tôi nghe, Roger hiện tại như thế nào rồi?"- Sivir giữ chặt vai người thuộc hạ hỏi.

Hắn ta bắt đầu kể lại những gì mình đã chứng kiến: " Tôi nấp phía sau, khoảng cách vừa đủ để quan sát rõ nhất mọi sự việc diễn ra phía trước. Cả người cậu ta đột nhiên sáng chói lòa giống như một vị thần vậy, kế tiếp đó chỉ với đôi bàn tay không chút tấc sắt, cậu ta liên tục chặt nát mọi lọi binh khí của đám binh lính. Một người...hai người rồi đến 200 người lần lượt bị cậu ấy hạ gục trong chốc lát, một vết trầy xước trên người cũng không có, thật sự quá kinh khủng, cậu ta di chuyển còn nhanh hơn cả một quả tên lửa, dù tôi có tập trung mắt đến cỡ nào cũng không thể nào thấy được cậu ta tấn công hay di chuyển như thế nào cả...thật sự quá kinh khủng..."

"có chuyện như vậy sao?"

"Roger, cậu ta đâu phải người"

"tôi cứ nghĩ chuyện này chỉ có ở các vị tướng đã từng chiến đấu với quân đội hư không trước đây thôi"

"Thủ lĩnh người đi đâu vậy?"- Mọi người đang kinh ngạc bàn tán thì Sivir trèo lên lưng một con lạc đà, trên lưng con lạc đà kia đã được cô chuẩn bị mọi vật dụng cần thiết để lên đường.Cô nhanh chóng rời khỏi trại của mình đồng thời để lại câu nói: " mau chóng tìm một chỗ khác để đóng quân, sau khi ta trở về sẽ làm lại từ đầu."

..................

Ở cái nơi gọi là chiến trường giữa John và 200 binh sĩ lúc này chỉ là một bãi người nằm quằn quại trong đau đớn, trên mặt cát, vô số các loại binh khí bị vỡ nát, gã chỉ huy cả người sợ hãi, khuôn mặt đầm đìa mồ hôi nhìn người thanh niên đang đứng trước mặt mình, không hiểu sao lúc này cái thân hình trông không có gì nổi trội ấy lại khiến gã có cảm giác như nó to và cao vài chục mét.

John nhìn gã chỉ huy nói: " dù sao mấy người cũng chỉ là theo lệnh tên thiếu gia ngu xuẩn kia làm việc cho nên ta không làm hại đến tính mạng của mấy người, nhưng hãy ghi nhớ những gì ta nói rồi quay về nói lại với hắn: " nếu hắn còn không chịu tu tâm dưỡng tĩnh, thay đổi bản thân thì đừng trách ta vô tình’ cứ lấy mọi việc ở đây kể lại cho hắn nghe, đấy chính là hậu quả đấy."

"Roger!!!"- Từ phía sau, Sivir cưỡi lạc đà chạy nhanh đến chỗ John, thông qua tên thuộc hạ đã kể lúc này cô cũng tưởng tượng được khung cảnh ở đây thế nhưng khi đến nơi mọi thứ còn vượt xa những gì cô nghĩ trước đó, thân phận của John lúc này lại càng khiến cô trở nên tò mò hơn bao giờ hết.

"nhá"- Razer nãy giờ vọc cát ở bên khi thấy Sivir xuất hiện liền tỏ ra hứng thú lao đến bên cạnh cô, cười cười.

John xoay người tiến đến cạnh Sivir hỏi: " cô không ở lại doanh trại sao lại chạy đến đây?"

Sivir liếc nhìn gã chỉ huy một cái sau đó lại nhìn John nói: " sự việc này đã làm chậm trễ chuyến đi của chúng ta quá nhiều rồi, phải lên đường ngay mới kịp."

John cảm thấy Sivir nói có lý nên gật đầu đáp: " được vậy chúng ta lên đường thôi, nhưng mà ở đây chỉ có một con lạc đà thôi sao?"- Hắn hơi chút khó hiểu.

Sivir giật mình, hai má cô đỏ ửng, ngại ngùng nói: " xin lỗi, lúc nãy vì có hơi lo lắng cho anh nên tôi chạy vội đến đây, quên không đem theo con lạc đà của anh rồi."

"ha..ha...không sao không sao..."- John cười ha hả sau đó nhảy lên lưng lạc đà, ngồi sau lưng của Sivir, hai tay vòng qua eo cô nắm lấy dây cương phía trước nói: " hai người đi chung một con cũng không sao, nào lên đường thôi."

Razer thấy John được cơ hội chiếm tiện nghi cực tốt, nó gào lên vài tiếng bất mãn, John chỉ có thể cười đau khổ, hắn là người đã có vợ, vốn chẳng có ý gì với Sivir cả, nhưng khi ở bên cạnh con "quỷ thú" này thì muốn nghĩ những chuyện đàng hoàng cũng gặp đôi chút khó khăn.

Mặc dù Sivir có đôi chút ngại ngùng nhưng chung quy cũng là do cô không đem theo lạc đà của John nên đành chấp nhận vậy, nếu quay lại để lấy lạc đà e rằng chậm trễ mất.

Cả hai lập tức lên đường tiến thẳng về phía bắc, nơi đấy là nơi ở của nhà thông thái sa mạc- Nasus.

.........................

Thành phố Abaz, Văn phòng làm việc của Chủ tịch hội đồng thành phố.

Ở bên trong căn phòng lúc này, có hai người đang ngồi đối diện nhau, một bên là một người trung niên có khuôn mặt khá nham hiểm, hắn ta khoắc trên mình chiếc áo choàng đen có vẽ những hoa văn vô cùng quái dị. Bên kia là một người đàn ông ngoài năm mươi, không cao cũng không thấp, cái bụng bự quá khổ khiến ông ta có thân hình đôi chút hài hước, nếu ai không biết thì phải nói thẳng rằng người đàn ông này tên là Nicau, chính là chủ tịch hội đồng thành phố Abaz, cũng tức là cha của cái tên ‘rắm thối’ Bellamy.

Chủ tịch hội đồng thành phố Nicau nhìn người đàn ông phía trước tỏ ra hồ hỡi đáp: " không biết ngọn gió nào đã đưa một trong 12 vị hộ vệ dưới quyền của ngài Ralaw đến đây vậy?"

"ông cứ gọi ta là Cancer được rồi ngài chủ tịch à, chẳng là ta tiện đường công việc nên ghé qua đây chào hỏi ngài cho lẽ phải mà thôi."- Người đàn ông kia tự nhận mình tên là Cancer nói.

"thế thì còn gì bằng, được ngài ghé thăng là niềm vinh dự cho thành phố chúng tôi, hay để chúng tôi tổ chức một bữa tiệc để chào đón ngài nhé."- Nicau tươi cười đáp.

"không cần"- Hắn ta quơ tay, sau đó kì lạ nói tiếp: " kể cũng lạ, tại sao từ lúc đến đây ta không hề thấy con trai của ông xuất hiện vậy? hay cậu ta đi đâu chơi rồi?"

"hài"- nhắc đến chuyện con trai lão ta thở dài não lòng, điều này khiến Cancer hơi chút khó hiểu hỏi: " Không biết có chuyện gì đã xảy ra, nếu như ngài gặp khó khăn gì chúng tôi nhất định sẽ ra tay giúp đỡ."

"nếu được ngài ra mặt hỗ trợ thì chúng tôi còn gì sung sướng hơn, chẳng là tối hôm qua đứa con trai bé bỏng của tôi bị một gã du côn đánh cho thừa sống thiếu chết, bây giờ nó đang nằm ở trong phòng đấy."- Lão ta tỏ ra đau khổ nói.

"có chuyện này sao? vậy ngài đã cho người bắt hắn ta về chưa?"- Cancer lập tức hỏi.

"đã cho người đi vào sáng nay..."- Nói đến đây thì từ bên ngoài một lão già ốm nhom nhom hớt hãi chạy vào nói: " ông chủ à, không hay rồi!không hay rồi!"

"quản gia có chuyện gì vậy?"- Nicou lo lắng hỏi.

Lão quản gia lập tức nói: " 200 binh lính mà chúng ta phái đi buổi sáng đã trở về, chỉ có điều kẻ muốn bắt thì không bắt được, ngược lại toàn bộ binh sĩ ai ai cũng mình đầy thương tích."

"cái gì?"- Lão già Nicou giật bắn người gã lên ghế, đôi mắt như hoa lên.

"cuối cùng cũng có việc để chơi"- Môt tia suy nghĩ xuất hiện trong đầu của Cancer, hắn ta đứng dậy nói: " theo ta nghĩ con trai của ngài đã gặp phải một tên không dễ đối phó rồi, thôi thì cứ giao việc này cho ta giải quyết."

Nghe thấy hắn ta đứng ra nhận giải quyết lão già Nicou không còn gì sướng bằng đứng dậy cuối người đáp: " nếu như ngài bắt hắn ta về đây nhất định chúng tôi sẽ hậu ta ngài thật lớn."

Cancer không để ý những gì lão ta nói, xoay sang hỏi lão quản gia: " thế lão có biết hiện giờ kẻ đã đánh thiếu gia mấy người đang đi về hướng nào không?"

Lão quản gia suy nghĩ một lúc rồi đáp: " theo như người chỉ huy báo lại thì hắn ta đang đi về phía bắc."

"phía bắc? không lẽ đến chỗ của tên Nasus?"- Cancer suy nghĩ trong đầu sau đó lập tức rời khỏi căn phòng và biến mất.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-121)