← Ch.035 | Ch.037 → |
"Ầm"- Một tiếng nổ vang lên cả khu rừng như chấn động, chim chóc muôn thú hoảng sợ chạy tán loạn, những tiếng gầm rống cứ vang lên liên hồi không dứt.
"Á"- Một tiếng hét thảm vang lên, một bóng người bắn đi như một quả đạn pháo rời khỏi nòng lao thẳng về những gốc cây cổ thụ bên trong khu rừng, sau đó va đập liên tục hơn mười cây mới có thể dừng lại, cả thân thể nằm trên mặt đất, không biết là còn sống hay đã chết.
"Tốn mấy ngày trời mới tìm ra được cô ta!"- Mười tên bịt mặt, mặc đồ đen hùng hổ xuất hiện trước mặt cô gái bí ẩn kia.
Chiếc áo khoác rách rưới dần rơi ra để lộ gương mặt trắng bệch cùng với khóe miệng đang liên tục trào máu ra, mái tóc vàng óng rũ rượi không sức sống, đôi mắt mệt mỏi chứa đầy đau đớn nhìn mười tên phía trước đầy vẻ căm thù.
"Cô chạy cũng nhanh thật đấy, chỉ tiếc chậm một bước!"- Một gã bịt mặt tiến lên vài bước, bàn tay thô kệch nắm lấy chiếc cằm của cô gái kia lên mà hù dọa.
"phụt"- Cô gái kia không chút sợ hãi, cô phun máu trong miệng vào mặt của hắn ta, rồi yếu ớt nói: "Muốn chém muốn giết gì cứ việc."
"Mau giết ả ta đi, thủ lĩnh sắp đến rồi"- Một gã ở phía sau hối.
"Ta cũng định như vậy."- Hắn ta gật đầu tay phải vung lên, định vung mạnh cây đao trong tay xuống kết liễu cô gái kia nhưng đúng lúc này một viên đá bay với tốc độ khủng khiếp lao đến bắn thẳng vào cổ tay của hắn khiến cây đao rơi ra.
"Là ai?"- Thấy có kẻ dám xen vào chuyện của mình gã ta tỏ ra vô cùng tức giận lập tức hét lớn.
"Khốn kiếp, xưa nay ta gét nhất là lũ người các ngươi!"- Giọng nói đầy vẻ tức giận vang lên, kế tiếp đó một cơn cuồng phong thổi đến vô cùng mãnh liệt hất tung gã ta về phía sau, một thân hình vũng vàng xuất hiện trước mặt cô gái kia. "Gào"- Một tiếng gầm lên đầy tức giận của con thú nhỏ lông trắng trên vai của người thanh niên kia khiến mười tên bịt mặt cảm thấy có chút lạnh lòng.
Người vừa đến không nói cũng đoán ra chính là John, trong lúc hắn cùng với Razer đang tìm kiếm thức ăn thì bị những âm thanh lúc này làm cho tò mò, khi đến nơi này phát hiện ra tình trạng của cô gái ấy John không thể không nổi máu thích lo chuyện bao đồng được.
"Cô không...a"- John xoay người đang định hỏi tình hình của cô ta nhưng đột nhiên hắn nhận ra cô gái trước mặt hắn không phải người nào xa lạ, đấy là một người hắn quen biết trước đây, thậm chí còn khá thân với cô ta nữa.
"Không phải là tiểu thư của dòng họ Crownguards, Lux đây sao? Nhưng tại sao cô ấy lại trông thảm thế này!"- John không thể tiết lộ danh tính của bản thân nên lập tức nói: "Cô không sao chứ?"
Cô gái tóc vàng kia chính là Crownguards Lux tiểu thư nổi tiếng nhất của vương quốc Demacia. Lux nhìn John sau đó ho vài tiếng nói: "Anh mau đi đi, đừng xen vào chuyện này mà phải chuốc họa vào thân."
"Cô nói cái gì vậy, cô đang bị thương rất nặng."- John lo lắng đỡ lấy hai vai của Lux.
"Không, tôi không sao, anh mau đi đi..ọc"- Nói đến đây Lux liền phun ra một búng máu thật lớn, cô bị thương không nhẹ chút nào, nhìn qua sắc mặt trắng bệch tái xanh ấy cũng đã hiểu.
"Thằng kia, biết khôn thì cút ngay, bằng không đừng trách bọn ta ra tay ác độc."- Một gã bịt mặt hét lớn hăm dọa John.
"Bọn khốn kiếp!"- Hai hàm răng trắng đều của John nghiến chặt vào nhau, đôi mắt hắn như bốc hỏa, nhìn mười tên bịt mặt trước mặt nói: "Là các ngươi làm cô ấy ra như vậy?"
Cả mười tên đều bị ánh mắt của John làm cho run sợ bọn chúng nhìn nhau một lúc sau đó cũng trả lời: "Phải là bọn ta thì đã sao?"
John nhếch môi một cái thật nhẹ, một nụ cười có phần tàn nhẫn hiện lên trên gương mặt ấy, hắn xoay người bế lấy Lux đến một gốc cây rồi nói: "Cô cứ ngồi tạm ở đây một lúc, sau khi sử hết đám kia ta sẽ quay lại tìm cách trị thương cho cô."
"Đừng!"- Lux nắm chặt lấy cổ tay áo John mà nói: "Tôi cầu xin anh đấy, đừng động đến bọn chúng, bằng không anh sẽ..."- Nước mắt của Lux đã chảy, cô rất cảm động với ý tốt của John nhưng hình như cô còn đang cố che dấu điều gì đó rất khó nói.
"Razer!"- John xoay đầu nói Razer ngay lập tức nó hiểu John đang muốn nói gì, nhảy xuống ngồi trước mặt Lux như một mãnh thú bảo vệ cho cô.
John an tâm xoay người bước lại hiên ngang đứng trước mặt mười gã bịt mặt, giọng nói trở nên ẩn chứa chút gì đó khủng khiếp vang lên: "Nói cho ta biết? Vì sao các ngươi lại đánh cô ấy ra nông nỗi này?"
"Khốn kiếp! Ngươi nghĩ mình là ai mà bắt bọn ta phải nói ra chứ hả?"- Mười gã đều gầm lên phẫn nộ lao đến, vũ khí trên tay vung đến điên cuồng.
"Không nói thì mạng của các ngươi cũng vẫn thế!"- John cười đáng sợ một tiếng, hai tay vung lên lập tức như có hai luồng sóng khí cực mạnh bạo phát trực tiếp chấn nát ngực một tên bịt mặt gần nhất, một chiêu tun ra khiến cả 9 tên còn lại kinh hãi, bọn chúng không tưởng tượng được gặp một kẻ địch mạnh thế này ở ngay đây.
"Lên đi, chúng ta đông hơn."- 9 Gã còn lại một lần nữa lao đến tấn công, phép thuật của bọn chúng nhanh chóng được phủ bên ngoài những loại vũ khí trên tay khiến mỗi nhát chém ra đều mang uy lực cực mạnh.
John gầm lên một tiếng, trời không gió nhưng quần áo của John lay động một cách dữ dội, hai quyền bạo phát sức mạnh liên tục đấm về phía trước. Chân trái quét ngang như cuồng đao hoành tảo, tức khắc đá ba tên bịt mặt văng đi hơn mười mét.
"Hỏa đao"- Một tên hét lên, cây đao trên tay được phủ đầy hỏa diễm phừng phừng, hắn ta chém mạnh về phía John, ngọn lửa ấy lao đến với sức công phá không thể ngăn cản.
"Lũ ngu dốt"-John hét lớn một tiếng, nắm đấm phải vung mạnh về phía trước, quyền lực huyễn hóa thành một nấm đấm to lớn trực tiếp phá nát luồng hỏa diễm đang lao đến rồi trực tiếp đấm thẳng vào ngực của gã ta.
Máu vẽ thành một chiếc cầu trên không trung.
"Á"- Trong khu rừng này, những tiếng hét thảm cứ liên tục vang lên không ngừng nghỉ.
Giờ phút này đây, mười tên giờ chỉ còn mỗi một tên, hắn ta là kẻ mạnh nhất trong mười người kia, thực lực cũng không thể xem thường, hiện tại John không thể biết được thân phận của bọn chúng, mỗi tên đều có bản lĩnh hơn người, nếu là sát thủ của Noxus thì chắc không phải, bởi cách làm của bọn chúng không giống với những sát thủ Noxus mà John đã gặp, vậy thì rốt cuộc bọn chúng là người ở đâu?
"Ầm."
Chưởng tay phải của gã bịt mặt cùng nắm tay John đánh vào nhau, phát sinh một tiếng rung trời vang lớn. Ngay sau đó gã bịt mặt bị chấn lui ra ngoài bốn năm bước, thần sắc thay đổi liên tục.
John nhanh như thiểm điện tiến tới, đùi phải quét ngang ra, một trận cuồng phong cuộn trào mãnh liệt, thân cây xung quanh gần như bị gãy nát.
"Bịch!"
Gã bịt mặt kia bị quyền thứ hai của John đánh văng ra ngoài mười bước, mặt đất dưới chân hắn đều văng tung tóe, từng rãnh khe lớn lan tràn ra xa mấy centimet, mà sắc mặt càng ửng hồng, một tia máu từ khóe miệng tràn ra.
"Bất quá chỉ như thế, ngươi không phải luôn mồm muốn cùng ta quyết đấu sao, loại thực lực này cũng không biết ngượng mà còn kiêu ngạo?"-John cười lạnh. Không che giấu sự xem thường.
Gã bịt mặt kia giận dữ, hắn ta kéo mạnh mảnh vải che nửa khuôn mặt rồi há mồm phun ra một búng máu, sát khí trong mắt như hỏa diễm thiêu đốt, nhanh như báo săn lần nữa tấn công đến.
Lúc này đây, John vẫn như cũ không có bất luận chấn động phiền phức gì, trực tiếp tung quyền.
"Ầm, Ầm. . ."
Mỗi một quyền đánh ra. Đều khiến một mảng rừng nhỏ xung quanh rung động kịch liệt, mà gã mặc đồ đen càng không ngừng lùi lại. Sau bảy quyền, hắn đột nhiên không thể động đậy, sau đó hai tay bỗng nhiên nổ tung. Thân thể tại trong phút chốc như mất đi đầu khớp xương, xụi lơ ở tại trên mặt đất.
Nhìn qua tình hình của gã ta cũng biết, 10 phần thì hết 9 phần là chết chắc rồi.
Thực sự đáng sợ, gã bịt đồ đen mạnh nhất trong 10 tên kia hiển nhiên là một kẻ không tầm thường nhưng dĩ nhiên cũng bị John bảy quyền đánh nát.
Chiến tích như vậy, làm cho Lux đang mệt mỏi ngồi dựa lưng vào gốc cây cạnh đó có cảm giác hơi sợ hãi, John tuyệt đối là một trong những thanh niên đáng sợ nhất mà cô đã từng gặp, hơn bất cứ ai cô hiểu rõ thực lực của 10 tên đuổi theo mình, vậy mà đối với hắn ta bọn chúng không bằng những hạt cát.
"Ngông cuồng, thật là ngông cuồng"- Đột nhiên lúc này một giọng nói vang lên rất rõ và to, giọng nói ấy như vang vọng khắp khu rừng, mỗi câu mỗi chữ đều chứa một ít sát khí ở bên trong.
Khi nghe thấy giọng nói đó, sắc mặt Lux đã trắng nay còn trắng hơn, cô cố sức hét lớn: "Mau chạy đi, hắn đến đấy, mau chạy đi?"
John vẫn chưa thể nào hiểu được những gì Lux đang nói, nhưng rất nhanh hắn đã hiểu ra, một gã đàn ông thân hình cao lớn từ trên cao nhảy xuống đứng đối diện với John, đôi mắt lạnh lẽo như mắt chim ưng, hắn ta nhìn những cái xác đang nằm vương vãi khắp nơi mà hai nắm tay siết chặt.
"Ngươi là ai?"- John lập tức hỏi, gã đàn ông kia tạo cho hắn một cảm giác khá khó chịu.
Lux hét lớn nói: "Anh mau chạy đi, anh không phải là đối thủ của hắn đâu."
John lúc này bị những lời nói của Lux làm cho có chút bực mình, hắn liền xoay đầu hỏi lại: "Vậy cô biết lai lịch của hắn chứ? Nói cho tôi biết."
Lux suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu tôi nói ra anh sẽ rời đi ngay chứ? Tôi rất cảm ơn lòng tốt của anh nhưng chuyện này không phải là chuyện mà anh có thể xen vào."
John không trả lời chỉ nhìn chằm chằm vào cô, ánh nhìn của hắn khiến Lux có cảm giác hơi chút sợ hãi, cô vội nói: "Hắn ta là một trong 12 thuộc hạ của ngài Ralaw, tên hắn ta là Scorpio, mặc dù người đang đứng trước mặt anh chỉ là một ảnh phân thân của hắn nhưng đừng vì thế mà xem thường, hắn rất mạnh."
John nghe đến cái tên Scorpio một trong 12 tên thuộc hạ của Ralaw thì hai ánh mắt liền lóe sáng, hóa ra cái tên đang đứng trước mặt mình có thân phận giống với tên Cancer lúc trước, chả trách hắn ta lại khiến bản thân mình có chút gì đó chán ghét đến vậy.
"Anh mau chạy đi!"- Lux khóc lóc mà van xin.
Đứng đối diện John, kẻ được Lux gọi với cái tên Scorpio cười khinh miệt nhìn John nói: "Ta nghĩ ngươi nên nghe theo lời cô ta, cứ chạy trước đi, sau khi xử lý cô ta xong ta sẽ tìm ngươi tính sổ sau, tội giết thuộc hạ của ta thì tuyệt đối không thể tha, nhưng ta cũng nhân từ cho ngươi sống thêm vài giờ nữa đấy."
"Phì"- John phun một bãi nước bọt khinh khi đáp lại: "Ngươi nghĩ mình là ai mà đòi giết ta? Hay để câu nói ấy ta nói lại cho ngươi, nếu không mau chạy trốn thì đừng trách ta lấy cái mạng cờ hó của ngươi."
"Anh..."- Nghe được những lời của John vừa nói Lux như muốn ngất đi, cô không biết anh ta liệu có não để suy nghĩ hay không, không lẽ anh ta không biết đến danh tiếng của 12 vị hộ vệ của ngài Ralaw sao?
Razer ngồi bệch trên mặt đất, móng chân gãi gãi đầu thờ dài thầm nghĩ: "Lần này đúng là mệt rồi đây."
Scorpio, dáng người rắn rỏi, mi dài tới mai, con ngươi như sao, tuy rất bình tĩnh, nhưng hắn lại gây cho người ta cảm giác áp bách phi thường cường đại dù chưa hề xuất ra lực lượng cường đại nào, đây là một loại khí thế tự nhiên mà thành!
Đây chỉ là một ảnh phân thân của hắn ta mà đã có sức mạnh áp đảo thế này không biết đến lúc gặp bản thể thật thì sẽ thế nào đây?
"Ngươi tên là gì? Ta không thích đánh nhau với những kẻ vô danh"-Thần sắc bình thản, ánh mắt trong trẻo, Scorpio đi tới trước mặt John. Lẳng lặng đứng ở đó.
"Ngươi nghĩ mình đủ tư cách để biết đến tên của ta?"- John tùy ý nói ra. Hắn cùng với Scorpio khí chất thực sự rất tương đồng,vóc người mạnh mẽ kiên cường, tóc đen như mực, mi dài tới mai, ánh mắt sắc bén như đao.
Cùng lúc, Lux cũng vì lời nói của John mà kinh ngạc, người thanh niên này thật đúng là. . . Kiêu ngạo a! Lại có thái độ như vậy đối với Scorpio, nói thẳng ra không xem hắn ta vào mắt. Đây cũng quá là cuồng vọng.
Scorpio nở nụ cười. Hàm răng trắng muốt, khuôn mặt anh tuấn thoạt nhìn phi thường xán lạn, khí thế bức nhân như sóng to gió lớn hướng về bốn phương. Mặt đất hoang tàn rung lên 'răng rắc, răng rắc', cành lá trên đầu Scorpio, đứt đoạn không ngừng bật lên sau đó tan vỡ.
Bên trong chỉ còn lại có hắn cùng với John.
" Được rồi, vậy thì ta không cần biết nữa."- Scorpio trả lời rất bình thản.
Khí thế bức nhân, thần thái ung dung, thậm chí ánh dương quang cũng tức giận với tư thái nam nhân như vậy.
"Vậy là muốn đánh nhau! Được đến đây đi, ta cũng có rất nhiều món nợ với Ralaw lắm đấy."- John cũng không phải là ngạo mạn điên cuồng. Hắn cảm giác được áp lực trước nay chưa có. Mà đối thủ mạnh thế này cũng rất đáng sợ.
Bình thản đấm ra một quyền, động tác của Scorpio cực kì thong thả, hắn một quyền chậm rãi đưa ra, thế nhưng cảm giác áp bách cường đại như lưỡi dao sắc bén muốn chém bay mọi thứ.
Quyền tay phải hướng tới. Gió cuồn cuộn, ánh vàng như sóng biển, mãnh liệt đánh về hướng John, khí thế hùng hồn, không thể ngăn cản.
Đây là một kẻ mạnh thực sự, tối thiểu trong thế hệ những kẻ cùng trang lứa thì thật khó gặp đối thủ. Hắn khiến John cảm giác được áp lực trước nay chưa có, nắm tay màu vàng của đối phương tuy rằng tiến lên rất chậm. Thế nhưng lại phong tỏa hết đường lui của hắn, nếu hắn tiến lên né tránh thì khó mà tưởng tượng được lực lượng ẩn chứa trong quyền ấy đối với John nhanh chóng tạo thành một kích chí mạng. Quả nhiên là không có kẽ hở để đột phá ra ngoài, một quyền áp lực mạnh mẽ, không thể né tránh.
John không chút do dự đánh ra một quyền chống lại, hắn cảm giác được áp lực cường đại. Đem hết toàn lực ngạnh tiếp. Đây là Scorpio đang ép hắn làm như vậy.
Từ đó đó có thể thấy được, Scorpio là một nhân vật cường thế, trong quyết đấu cũng muốn chủ động cường thế hết tất cả, bắt đầu bức đối thủ liều mạng xuất toàn lực.
Nghìn vạn luồng sóng màu vàng lóe ra từ quyền của John , đao kiếm phóng to lên ba mét, hoàn toàn là do ánh sáng vàng ngưng tụ mà thành. Hình thành biển đao kiếm màu vàng, cuộn trào mãnh liệt về phía trước, thanh thế cực kỳ to lớn.
"Răng rắc, răng rắc. . . . . ."
Những gốc cây gãy xung quanh trước đó toàn bộ trôi đi, sau đó không ngừng bạo vỡ!
Nghìn đao vạn kiếm chém đứt toàn bộ ngăn trở! Sức mạnh nội năng của John lần này được phát huy gần như toàn bộ, hắn biết đối thủ trước mặt không dễ đối phó cho nên không hề muốn dấu diếm chút thực lực nào.
Scorpio trong đôi mắt bắn ra ánh sáng lóng lánh, thong thả đẩy mạnh quyền nhanh như điện về phía trước. Làn sóng kinh hãi màu vàng càng thêm mãnh liệt. Có xu thế phô thiên cái địa, hoàn toàn hóa thành sóng biển màu vàng có hình dạng tính chất, phong tỏa khắp không gian phía trước. Cùng nghìn đao vạn kiếm không ngừng khua kích.
Va chạm mạnh!
Đao kiếm màu vàng do John tạo ra quyết đấu làn sóng kinh hãi màu vàng của Scorpio!
Mặt đất kịch liệt chấn động, toàn bộ mọi vật cản trên mặt đất bán kính hơn 20 mét lập tức bị thổi bay. Trên mặt đất vỡ tung ra từng cái khe nứt thật lớn lan tràn hướng nơi xa. Mà bầu trời đã hóa thành một cơn lốc màu vàng, như là có một vòng thái dương màu vàng nứt ra.
Razer nhanh trí cắn vào cổ áo của Lux sau đó vọt đến một vị trí an toàn tránh để lực xung kích từ hai đòn kia khiến cô bị thương, cả người Lux lúc này hoàn toàn cứng đơ người, cô không biết có nên tin vào mắt mình nữa hay không, mặc dù bị thương nhưng mắt cô vẫn nhìn rất rõ, cô nhìn thấy một người thanh niên có thể chiến đấu ngang ngửa với ảnh phân thân của một trong 12 hộ vệ mạnh nhất của Ralaw.
Sóng biển màu vàng điên cuồng mạnh mẽ tàn sát bừa bãi khắp nơi giống như xảy ra động đất. Những vật hữu hình đều bị tan thành phấn..
John cùng Scorpio sau khi ngạnh tiếp một quyền. Hào quang màu vàng chói mắt nhanh như thiểm điện hoạt động lại. Kịch liệt giao phong. Lưu lại tầng tầng ảo ảnh, sau cùng chỉ có một cái bóng sáng. Hai người như hai luồng ánh sáng hủy diệt, nơi đi qua loại bỏ mọi thứ, tất cả nát bấy. Bẻ gãy nghiền nát. Không có gì thoát khỏi.
Một nửa khu rừng hóa thành bụi cát. Nước chảy bị bốc hơi, cây cối hoa cỏ xinh đẹp biến mất không tung tích.
Khi cơn lốc màu vàng biến mất, thì hai người đứng yên ở giữa sân, chớp mắt nhìn chằm chằm vào người của đối phương. Scorpio thần sắc vẫn như trước không đổi, nhưng tận sâu trong mắt hắn có chút bất ngờ, hắn bất ngờ vì người trước mặt có thể chiến đấu ngang cơ với hắn đến mức như thế, vậy mà trước đây hắn chưa hề biết một ai như hắn ta.
"Thực sự hắn là ai?"- Đấy là câu hỏi mà Scorpio đang rất muốn được trả lời, cả Lux đang ở cách đó khá xa cũng rất muốn biết được, trước giờ cô chưa từng nghe nói đến ai có đủ sức chiến đấu ngang ngửa với 1 trong 12 hộ vệ bên cạnh Ralaw.
← Ch. 035 | Ch. 037 → |