Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng - Chương 268

Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng
Trọn bộ 881 chương
Chương 268: Gặp lại Tiểu Ngọc
0.00
(0 votes)


Chương (1-881)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Khụ khụ...

Cái này ngược lại là để cho Dương Lỗi không có ý tứ rồi, hôm nay tu vi của mình đích xác là tiến bộ rất nhanh, nhưng là nói tới điêu khắc thuật, Dương Lỗi trong khoảng thời gian này thật đúng là không có luyện tập nó, đồ vật điêu khắc cũng không có bao nhiêu, điêu khắc thuật vẫn như cũ là dừng lại ở tầng thứ Vũ Đế.

Nói cách khác, Dương Lỗi hôm nay còn chưa nếm thử điêu khắc đồ vật cảnh giới Vũ Thánh.

- Tiểu tử thúi, ngươi sẽ không phải là đem lời của ta làm thành gió thoảng bên tai chứ, đem điêu khắc thuật đều ném ra sau đầu đi?

Thấy bộ dạng như vậy của Dương Lỗi, trên khuôn mặt của Trương Dật đen lại một mảnh, thần sắc cực kỳ nghiêm túc, vẻ chất vấn trong giọng nói rất là nghiêm nghị.

- Khụ khụ, sư tôn, cái này.... Cái này, chủ yếu là trong khoảng thời gian này nhiều chuyện lắm, bởi vì chuyện tình ma thú bạo động kia, ân, còn có một chút những việc vặt khác, chính là chuyện tình ta bị ám sát, cho nên ta vẫn không có thời gian đi luyện tập điêu khắc thuật, cho nên, cái này... Cái này, điêu khắc thuật của đệ tử bây giờ còn dừng lại ở tầng thứ tầng thứ Vũ Đế, bất quá sư tôn ngài yên tâm, chỉ là điêu khắc thuật mà thôi, thời gian mấy ngày là ta có thể tăng lên đến cảnh giới Vũ Thánh, ân, sư tôn, ngươi chỉ cần cho ta thời gian năm ngày, ân, không, thời gian ba ngày, chỉ cần thời gian ba ngày, ta liền có thể điêu khắc ra một đầu Thánh thú.

- Ai da, khẩu khí ngược lại là rất lớn đi?

Trương Dật nhìn Dương Lỗi một cái, kỳ thật thì trong lòng của hắn rất khiếp sợ, vốn là lúc chính mình rời đi Dương Lỗi căn bản còn chưa thể điêu khắc tới tầng thứ Vũ Đế, vốn cho là hắn muốn đi vào Huyền Cơ môn cần chừng hai năm hoặc là ba năm, nhanh nhất cũng phải một năm mới có thể điêu khắc ra mộc điêu tầng thứ Vũ Đế, nhưng không nghĩ tới tiểu tử này hiện tại cư nhiên là có thể điêu khắc ra mộc điêu cấp bậc Vũ Đế rồi, hơn nữa nhìn tới, đối với mộc điêu tầng thứ Vũ Đế còn là rất nắm chắc, nắm giữ đã thuần thục, thậm chí dám cuồng ngôn muốn ở trong vòng ba ngày đạt tới tầng thứ điêu khắc vật phẩm Vũ Thánh, điều này làm cho hắn như thế nào không kinh ngạc?

Dương Lỗi nghe vậy cười hắc hắc nói:

- Lời này của sư tôn liền sai lầm rồi, cái này làm sao gọi là khẩu khí lớn chứ, đây hẳn phải gọi là tự tin, đúng vậy, đây chính là tự tin, đệ tử của ngươi là người như thế nào? Ở trên phương diện điêu khắc có thiên tư cực kỳ cao, tu vi hôm nay cũng đạt đến cảnh giới Vũ Thần, tinh thần lực lại càng không cần phải nói, muốn điêu khắc vẻn vẹn một cái vật phẩm cấp bậc Vũ Thánh, đây còn không phải là dễ như trở bàn tay sao, nói không chừng cũng không cần đến ba ngày, đệ tử liền có thể điêu khắc ra rồi.

- Tốt, ta liền đợi, ba ngày, ta cho ngươi thời gian ba ngày, nếu như ngươi làm không được, như vậy liền đợi ta đến thu thập ngươi!

Trương Dật hừ lạnh hai tiếng nói.

- Sư tôn, ngươi liền đợi đi, ba ngày đã đầy đủ rồi, trong vòng ba ngày ta nhất định điêu khắc ra một con thánh thú cho ngươi xem.

Dương Lỗi vỗ vỗ bộ ngực của mình, đó là tự tin không thôi, cảnh giới chính mình đã đến, đây hẳn là không có vấn đề gì.

Thời gian ba ngày nói dài cũng không dài lắm, nhưng nói ngắn cũng không ngắn, nếu như lĩnh ngộ mà nói, như vậy thật đúng là không cần thời gian ba ngày, bất quá Dương Lỗi học tập điêu khắc mới bao lâu? Điêu khắc không nhiều lắm, như vậy cũng là vấn đề, ở Trương Dật xem ra Dương Lỗi ở trong thời gian ba ngày hẳn là không thể nào điêu khắc ra được, dù sao niên kỷ của hắn quá nhỏ, kinh nghiệm quá ít.

Cảnh giới lĩnh ngộ của một người quyết định bởi sinh hoạt lịch duyệt của hắn, cảnh giới không đủ, nếu muốn lĩnh ngộ thật sự là quá khó khăn, điêu khắc này cũng không thể so sánh với tu luyện, yêu cầu của điêu khắc so sánh với tu luyện đơn thuần phải càng thêm hà khắc, càng thêm khó khăn, cho nên Trương Dật cũng không cho là Dương Lỗi có thể ở trong ba ngày từ có thể điêu khắc mộc điêu tầng thứ Vũ Đế trực tiếp tiến vào cảnh giới điêu khắc mộc điêu Vũ Thánh.

Coi như là có thể, loại tình huống đó cũng là cực kỳ bé nhỏ.

......

- Liên Nhã phòng có còn xa lắm không?

- Không bao xa rồi, rất nhanh liền tới!

Dương Lỗi đi theo Cổ Tĩnh đã được một đoạn lộ trình rồi, cư nhiên còn chưa tới, Dương Lỗi liền buồn bực rồi, Huyền Cơ môn này không thể nào ngay cả một cái truyền tống trận cũng không có, dĩ nhiên còn có cái gì ma thú phi hành có thể dùng để cưỡi, nhưng không nghĩ tới Cổ Tĩnh hết lần này đến lần khác liền không chịu, nói đi bộ có thể rèn luyện thân thể.

Kỳ thật Dương Lỗi chính mình có phi dực cũng là có thể phi hành, nhưng Cổ Tĩnh không làm a, một người không muốn đi đường, không có biện pháp, nàng dẫn đường, chính mình còn có thể thế nào?

Dương Lỗi mặc dù khẩn cấp muốn gặp được Tiểu Ngọc, nhưng mình không biết đường, đây cũng là một cái vấn đề khó khăn.

Vốn là Cổ Tĩnh còn kiên trì muốn dẫn Dương Lỗi đi gặp Cổ lão trước, nhưng Dương Lỗi cự tuyệt, yêu cầu trước đi gặp Tiểu Ngọc.

Dương Lỗi đoán chừng, đại khái là bởi vì nguyên nhân này, cô nàng Cổ Tĩnh này mới tức giận, sớm biết thế trước hết đi gặp Cổ lão một lần, cần gì phải như vậy chứ? Cũng đã chậm trễ không biết bao nhiêu thời gian, một năm cũng chờ rồi, còn kém một ngày này sao?

Nhưng việc đã đến nước này, đổi ý cũng vô dụng, hơn nữa Dương Lỗi cũng không phải là loại người nuốt lơi, nếu quyết định đi trước tìm Tiểu Ngọc, như vậy trước hết đi tìm Tiểu Ngọc.

- Không bao xa, rốt cuộc là bao xa, ngươi cuối cùng phải nói rõ ràng đi?

Dương Lỗi lấy ra một hồ lô rượu uống một hớp, hồ lô này là cố ý luyện chế, có thể đựng được không ít rượu, cho nên Dương Lỗi định đổi một ít rượu ngon, toàn bộ đổ vào trong đó, như vậy uống rượu cũng thuận tiện, đáng tiếc không có thuốc lá, Dương Lỗi ở kiếp trước cũng là hút thuốc, coi là một người hút thuốc, bất quá vì Tiêu Tình mà không hút nữa.

- Nếu như ngươi muốn nhanh lên một chút mà nói....

Cổ Tĩnh kéo dài thanh âm.

- Muốn nhanh lên một chút mà nói, vậy như thế nào đây? có đường tắt?

Dương Lỗi hỏi.

- Đó là một mình ngươi đi qua trước, ta chậm raixddi theo.

Cổ Tĩnh xoay chuyển lời nói.

Dương Lỗi bất đắc dĩ, thầm nghĩ, ta dĩ nhiên muốn nhanh lên một chút rồi, bất quá ngươi lại không nói cho ta đường đi, ta làm sao mà đi nhanh được, không chừng ta đi nhầm đường, vận nhất nếu là đi tới chỗ của Cẩu trưởng lão thì sao, chính mình chẳng phải là tự chui đầu vào lưới? Dương Lỗi nhưng không xác định lão gia hỏa kia có phải có không gian pháp tắc hay không, hoặc là có bảo vật có thuộc tính không gian pháp tắc.

- Vẫn là quên đi, có thể cùng một đại mỹ nữ đi cùng, ta là cầu còn không được.

Dương Lỗi đánh cái ha ha nói.

Cổ Tĩnh vốn cũng là muốn ở chung một chỗ với Dương Lỗi nhiều hơn, bây giờ nghe hắn nói mình là một mỹ nữ, trong lòng rất ngọt ngào, giống như là uống nước đường mất, trên mặt có chút nóng lên, đỏ lên, trên con đường này đi đến, khí trời cũng có chút nóng, Dương Lỗi cũng không có chú ý tới nàng, thật cũng không có cảm thấy cái gì.

*****

- Miệng lưỡi trơn tru, bất quá coi như ngươi tinh mắt, bổn cô nương là thiên sinh lệ chất.

Cổ Tĩnh theo đó liền ngẩng đầu lên, che giấu không bình tĩnh ở trong lòng.

- Đây là ma thú gì?

Dương Lỗi thấy một đầu mãnh hổ có hình thể thật lớn ở nơi xa, so với mãnh hổ mình thường thì to hơn nhiều, kỳ quái chính là trên trán mãnh hổ kia lại còn mọc ra một cái sừng.

- Nga, đó là Xích Giác Hổ, ma thú cảnh giới Thông Huyền cảnh, nó là sủng vật trông con của hộ viện của Liên sư thúc.

Cổ Tĩnh giải thích:

- Nó bình thường sẽ không công kích loạn người khác, trừ phi là có người xông vào sơn môn, nó mới có thể tức giận.

- Thì ra là vậy, gia hỏa này thật giống như ghét người lạ!

Thời điểm hai người Dương Lỗi đi tới gần, lại hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, một bộ nếu như ngươi dám tới gần chút nữa mà nói, lão tử liền ăn ngươi.

- Yên tâm đi, không có chuyện gì!

Thấy Dương Lỗi lui về phía sau một bước, Cổ Tĩnh kéo tay của hắn nói.

- Ngươi xác định gia hỏa này sẽ không cắn người?

Dương Lỗi vẫn còn có chút lo lắng, gia hỏa này nhưng là cảnh giới Thông Huyền a, nếu như cắn mình một phát, đây chẳng phải là bi kịch sao, cẩn thận dùng thuyền được vạn năm, vạn nhất gia hỏa này nếu là thật cắn người mà nói, chính mình cho dù tu luyện Thiết Bố Sam nhưng là gánh không được.

- Xích Diễm tỷ tỷ, ngươi cũng đừng hù dọa hắn, chúng ta là đến tìm Liên sư thúc.

Xích Giác Hổ kia trong nháy mắt hóa thành một nữ tử mặc hao ban quần, trên trán còn có một cái tiểu giác màu đỏ, trong suốt như ngọc.

- Hắn là ai vậy, ta chưa từng thấy qua?

Xích Diễm nói.

- Hắn là tiểu tình nhân của Tiểu Ngọc muội muội!

Cổ Tĩnh ngữ khí chua chua nói.

- Tiểu tình nhân của Tiểu Vũ muội muội là hắn? Hắn lớn lên cũng không có gì đặc biệt a? Tu vi cũng không tốt, mới bất quá là tầng thứ Vũ Thánh mà thôi.

Xích Diễm đánh giá Dương Lỗi mấy lần nói.

Dương Lỗi lúc này đã sử dụng liễm tức giới chỉ thu liễm khí tức, chỉ cần không có người cao hơn bản thân mấy đại cấp bậc căn bản là nhìn không thấu tu vi của mình, mà Xích Giác Hổ bất quá là Thông Huyền tam giai mà thôi, còn kém xa lắm, tự nhiên là không nhìn ra tu vi của Dương Lỗi mạnh như thế nào.

- Ta làm sao biết Tiểu Ngọc muội muội sẽ coi trọng hắn chứ? Nhưng sự thật chính là như vậy!

Cổ Tĩnh nhìn Dương Lỗi một cái nói:

- Tốt lắm, đừng chậm trễ thời gian, nếu không hắn lại tức giận!

- Sợ hắn làm gì, hừ hừ, nếu như hắn dám tức giận, ta liền đánh hắn!

Xích Diễm khiêu khích nhìn Dương Lỗi một cái.

Điều này làm cho Dương Lỗi rất là không nói được gì, đánh ta, nếu quả thật đánh nhau mà nói, rốt cuộc là người nào thu thập người nào, người nào đánh người nào cũng còn chưa nhất định đâu, bất quá Dương Lỗi hiện tại là sẽ không nói ra, dù sao nàng còn là người của sư tôn Tiểu Ngọc, nếu như bây ở liền ở trước sơn môn nàng đánh hộ sơn thần thú của nàng mà nói, như vậy Liên Nhã ĐÌnh tất hiên sẽ không có ấn tượng tốt gì đối với mình.

- Ngươi vẫn là hiện tại đừng thu thập hắn, nếu không Tiểu Ngọc sư muội, còn có Tiểu Vũ sư muội đều sẽ không cao hứng, đến lúc đó các nàng tức giận mà nói, ngươi có thể bị xui xẻo.

Cổ Tĩnh tiếp tục khích bác ly gián, Dương Lỗi nghe xong liền là xem thường, dùng đến rõ ràng như vậy sao? Cứ như vậy hi vọng chính mình bị tiểu Xích Giác Hổ này thu thập một trận?

- Xích Diễm tỷ, ngươi ở đây vậy?

Lúc này một giọng nữ truyền đến:

- Sư phụ tìm ngơi có việc!

Dương Lỗi nghe được thanh âm này, thân thể nhất thời chấn động, đây... Đây chẳng phải là thị nữ của mình, là Tiểu Ngọc mà chính mình muốn tìm sao?

- Tiểu Ngọc, ta ở chỗ này!

Xích Diễm nghe vậy hô lên.

Mà Dương Lỗi theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy một đạo thân ảnh mềm mại hướng phương hướng của hắn bay vọt tới.

Nàng trưởng thành so với trước kia càng thêm xinh đẹp rồi, bộ dáng kia cũng làm cho lòng người sinh trìu mến.

- Thiếu... Thiếu gia!

Khi Tiểu Ngọc thấy được Dương Lỗi ở bên cạnh Cổ Tĩnh, trường kiếm trong tay nháy mắt rơi xuống, trong mắt lệ thủy rớt xuống, tiếp theo bước nhanh về phía Dương Lỗi, một cái liền lao vào trong ngực của Dương Lỗi.

- Ngoan, đừng khóc, thiếu gia đây không phải là đã đến rồi sao, đừng khóc, lại khóc mà nói, liền khó coi, không xinh đẹp mà nói, thiếu gia có thể sẽ không thích ngươi!

Dương Lỗi nhẹ nhàng vì nàng lau nước mắt nơi khóe mắt.

- Thiếu gia, Tiểu Ngọc thật nhớ ngươi!

Tiểu Ngọc nức nở nói.

- Không có chuyện gì rồi, không có chuyện gì rồi, thiếu gia sau này đều sẽ không để cho ngươi rời khỏi ta.

Dương Lỗi vỗ nhẹ ở phía sau lưng của nàng, ở bên tai nàng ôn nhu nói.

Cổ Tĩnh ở một bên nhìn hai người, trong lòng chua xót từng đợt, chính mình lúc nào cũng có thể nhào vào trong ngực của hắn, làm nũng đây? Cổ Tĩnh biết mình thật ra đã sớm yêu Dương Lỗi rồi, nhưng... Nhưng rụt rè của phái nữ lại làm cho nàng một mực không có chủ động biểu lộ, cũng lo lắng Dương Lỗi sẽ không tiếp nhận chính mình, sợ Dương Lỗi cự tuyệt yêu mình.

- Ừ, thiếu gia, Tiểu Ngọc không bao giờ lại muốn rời đi thiếu gia rồi, thiếu gia không được không cần Tiểu Ngọc.

Tiểu Ngọc ngừng tiếng khóc, thanh âm rất nhỏ, nhưng ngữ khí lại là kiên định không thôi.

- Yên tâm đi, thiếu gia mới không nỡ buông ra Tiểu Ngọc, cho dù Tiểu Ngọc muốn đi, thiếu gia cũng sẽ không cho phép!

Dương Lỗi ôn nhu nói.

- Tiểu Ngọc, ngươi làm sao còn ở nơi này, di... Tiểu Lỗi, là Tiểu Lỗi ngươi?

Lúc này một nữ tử thân thể linh lung đi tới, nữ tử này mặc tử sắc la quần, tóc dài xõa vai, hai mắt như nước, không phải là Đông Phương Tiểu Vũ thì là ai.

- Tiểu Vũ tỷ, là ta, ta tới rồi!

Dương Lỗi thấy Đông Phương Tiểu Vũ cũng là cảm khái ngàn vạn, ban đầu nàng là người đối với mình tốt nhất ngoại trừ Tiểu Ngọc cùng Dương Nguyệt ra, Dương Lỗi làm sao có thể quên được.

- Ngươi cái tên tiểu tử thúi này, làm sao hiện tại mới đến, ta... Tiểu Ngọc mỗi ngày đều vì ngươi cơm nước không ngon.

Trong mắt của Đông Phương Tiểu Vũ cũng hiện lên sương mù, kỳ thật thì nàng cũng nhớ Dương Lỗi.

- Thật xin lỗi! Để cho các ngươi đợi lâu rồi!

Dương Lỗi cũng biết, mình quả thật là đến hơi trễ.

- Thiếu gia, chúng ta đi gặp sư tôn đi!

Tiểu Ngọc nhớ tới sư tôn của mình vẫn còn đang chờ, cho nên liền nói.

- Đúng, đúng, đúng, để cho sư tôn nổi giận nhưng sẽ không tốt!

Xích Diễm đã sớm không thể nhìn Dương Lỗi cùng Tiểu Ngọc ngươi ôm ta ấp như vậy, rất buồn nôn, Cổ Tĩnh cũng là bình thường, nàng nhìn thấy Dương Lỗi cùng Tiểu Ngọc tình ý liên miên, trong lòng liền không thoải mái.

- Ân, là nên hảo hảo cảm tạ sư tôn ngươi rồi, cảm ơn nàng thời gian dài chiếu cố tới ngươi như vậy!

Dương Lỗi gật đầu, kéo tay của Tiểu Ngọc hướng phía trước đi tới.

Một nhóm mấy người rất nhanh liền đi tới trong một cái tiểu viện.

Đây là chỗ ở của Liên Nhã Đình, không phải là trưởng lão bình thường, nhìn tới đều là cung điện, chỗ của nàng cùng với thế tục giới không sai biệt lắm, là một ít tiểu viện, bất quá những tiểu viện ày lại có bất đồng, linh khí đầy đủ, tiên khí liễu nhiễu, thật giống như là tiên cảnh, làm cho người ta thần thanh khí sảng, không muốn rời đi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-881)