Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng - Chương 314

Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng
Trọn bộ 881 chương
Chương 314: Linh mạch trên Đào Hoa đảo
0.00
(0 votes)


Chương (1-881)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Mai Siêu Phong, ngươi mang theo cô ngốc đi Đào Hoa đảo đi, lại nói tiếp cô ngốc biến thành như vậy, cũng có nguyên nhân do ngươi.

Mai Siêu Phong do dự một chút vẫn gật đầu.

- Ngươi yên tâm, sư tôn ngươi sẽ không làm khó ngươi đâu.

Dương Lỗi thấy nàng do dự liền biết rõ, nàng vẫn còn có chút sợ hãi Hoàng Dược Sư, liền cười nói.

- Vâng, chúa công.

Mai Siêu Phong gật đầu đáp ứng.

Mai Siêu Phong vừa đi, cũng thiếu đi một cái bóng đèn.

Ba người đi lòng vòng trong thôn, rất dễ dàng liền tìm được chỗ ở của Dương Thiết Tâm.

Nhưng lại phát hiện nguyên một đội quân Kim ở đó.

Mục Niệm Từ quá sợ hãi, trông thấy quân Kim kia đúng là đang vây quanh dưỡng phụ Dương Thiết Tâm của mình và Bao Tích Nhược.

Nàng vội vàng vọt tới, tách đám quân Kim kia ra.

Dương Lỗi cùng Hoàng Dung nhìn nhau, thầm nghĩ không ổn, chuyện chỉ sợ có phiền toái, không nghĩ tới Hoàn Nhan Hồng Liệt này vẫn chưa từ bỏ ý định, rõ ràng lần nữa tìm tới cửa.

Dương Lỗi giận dữ, lần này phải cho Hoàn Nhan Hồng Liệt chút bài học mới được.

Đợi khi Dương Lỗi cùng Hoàng Dung đi qua đã phát hiện Bao Tích Nhược đang ôm thi thể của Dương Thiết Tâm, đúng vậy, là thi thể, lúc này Dương Thiết Tâm đã chết, mà hai mắt Bao Tích Nhược lại hoàn toàn vô thần.

Vốn Bao Tích Nhược muốn tự sát, nhưng lại được Mục Niệm Từ cứu được.

- Dương đại ca, mau, mau cứu cha ta.

Mục Niệm Từ thấy Dương Lỗi tới liền vội hô lên.

Mục Niệm Từ biết rõ Dương Lỗi thủ đoạn kinh người, hiện giờ trông thấy Dương Lỗi liền ký thác tất cả hy vọng lên người hắn, Dương Thiết Tâm chính là một trong những người thân nhất của nàng, là người từ nhỏ đã nuôi nàng lớn lên.

- Ta xem thử, ngươi đừng có gấp.

Dương Lỗi đi đến bên cạnh, dùng ra {Giám Định Thuật}, tiếp theo lại lắc đầu, đã triệt để tắt thở rồi, mình không cách nào cứu sống hắn được, nếu như vẫn còn một hơi thì vẫn còn cơ hội, nhưng hiện giờ đã không còn thở nữa, sao cứu được đây? Mình không phải là Thần Tiên, không làm được.

- Dương đại ca, ngươi cứu cha ta, cứu cha ta đi.

Mục Niệm Từ rưng rưng hô.

Dương Lỗi lắc đầu:

- Không phải ta không cứu người, mà là vị Dương đại thúc này đã bị chết, y thuật ta cho dù có lợi hại hơn đi nữa cũng không có khả năng cứu về ngươi đã chết.

- Thật đã chết rồi?

- Ngươi xem thử đi, Dương đại thúc đã bị chết.

Dương Lỗi thấy hắn như vậy liền không khỏi quát.

- Chết rồi, Thiết ca đã bị chết, vì sao, tại sao lại như vậy, vì sao các ngươi không để ta chết đi.

Lúc này Bao Tích Nhược hô.

- Dung nhi, ngươi trước chiếu cố bá mẫu đi.

Dương Lỗi thấy Bao Tích Nhược như thế cũng đau đầu, cái chết của Dương Thiết Tâm thật sự mang đến cho nàng đả kích quá lớn:

- Ta đi thu thập đám quân Kim này một chút.

- Đã biết.

Hoàng Dung đáp:

- Dương đại ca, ngươi cứ yên tâm đi.

Dương Lỗi vỗ nhẹ đầu vai Mục Niệm Từ:

- Niệm từ, đi, chúng ta báo thù cho Dương đại thúc đi.

Nhắc tới hai chữ báo thù, Mục Niệm Từ đã lóe lên, nhẹ gật đầu.

- Giết... Giết bọn chúng đi.

Lúc này có một vị đầu lĩnh đến, nhìn thấy Dương Lỗi và Mục Niệm Từ liền không khỏi quát.

Dương Lỗi ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn, người này không phải tướng lãnh quân Kim, đây dù sao cũngh là địa bàn của Đại Tống, quân Kim chẳng qua chỉ là một ít hộ vệ của Hoàn Nhan Hồng Liệt thôi, những người này đều là Tống binh cả, đúng là do Đoạn Thiên Đức kia dẫn đầu, hơn mười năm trước, cũng chính Đoạn Thiên Đức đã khiến cho hai nhà Dương Thiết Tâm Quách Khiếu Thiên phải cửa nát nhà tan, hôm nay lại là Đoạn Thiên Đức.

{Giám Định Thuật} của Dương Lỗi đã tra được rõ ràng tin tức về Đoạn Thiên Đức, hiện giờ tên g này còn đưa tới cửa, cũng xem như là mình cho Quách Tĩnh một cái kinh hỉ ngoài ý muốn, nếu mình giết chết Đoạn Thiên Đức thì muốn thu phục Quách Tĩnh cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

- Hắn chính là cừu nhân của Dương đại thúc, Đoạn Thiên Đức, lúc trước chính là Đoạn Thiên Đức mang binh vây quanh Ngưu gia thôn, hôm nay hắn rõ ràng lần nữa vây quanh Ngưu gia thôn, đoán chừng lại là chủ ý của Hoàn Nhan Hồng Liệt rồi.

Dương Lỗi nói với Mục Niệm Từ:

- Đi thôi, đi báo thù cho phụ thân ngươi.

- Giết, ta muốn giết bọn chúng báo thù cho phụ thân.

Mục Niệm Từ quát một tiếng, cầm lấy trường kiếm vọt tới những Tống binh kia, dưới sự kích thích của cừu hận, tốc độ nàng cực nhanh, lập tức đã đến trước mặt những Tống binh kia, một kiếm một tên, giống như là giết gà làm thịt vịt vậy.

Rất nhanh, cả đội Tống binh liền bị Mục Niệm Từ giết sạch sẽ, cuối cùng chỉ còn lại một mình Đoạn Thiên Đức.

- Đừng giết ta, đừng giết ta, là Hoàn Nhan Hồng Liệt khiến ta làm như vậy đấy, đừng nên giết ta, cô nương, ta van cầu ngươi đừng giết ta.

Đoạn Thiên Đức vốn là một người rất sợ chết, bằng không thì vào hơn mười năm trước cũng đã không vì Hoàn Nhan Hồng Liệt mà đánh Ngưu gia thôn rồi.

- Không giết ngươi chẳng phải quá tiện nghi cho ngươi rồi.

Dương Lỗi cười lạnh nói, đối với người như vậy, Dương Lỗi gặp một tên giết một tên, nếu như Mục Niệm Từ không giết, như vậy hắn cũng sẽ giết, đương nhiên nếu như để cho Quách Tĩnh thì hẳn là không thể tốt hơn rồi, nghĩ tới đây, Dương Lỗi cảm thấy, nếu như Mục Niệm Từ không giết hắn thì giao hắn cho Quách Tĩnh cũng là một lựa chọn không tệ.

Dương Lỗi nhìn về phía Mục Niệm Từ:

- Niệm Từ, giờ ngươi có muốn giết hắn không? Nếu như không giết thì ta sẽ bắt lấy hắn, sau đó đưa đi Tương Dương, tại Tương Dương thành giao cho Quách Tĩnh, Quách Tĩnh kia chính là nhi tử của Quách Khiếu Thiên, anh em kết nghĩa của phụ thân ngươi, nghĩ đến chuyện Ngưu gia thôn năm đó phụ thân ngươi cũng đã nói qua với ngươi một ít rồi đúng không.

Mục Niệm Từ vốn là một nữ tử tâm địa thiện lương, lần này giết nhiều người như vậy, làm sao có thể chịu đượ, kiếm trong tay xoạch một tiếng rơi trên mặt đất, bổ nhào vào trong ngực Dương Lỗi ô ô khóc lên.

Mà lúc này Đoạn Thiên Đức đang muốn thừa cơ hội này để chạy trốn, nhưng Dương Lỗi sao có thể để hắn như nguyện được, dưới chân khẽ động, đá lên một tảng đá, lập tức đập trúng vào phía sau lưng Đoạn Thiên Đức, điểm trúng vào huyệt đạo của hắn khiến hắn không cách nào động đậy được.

- Niệm Từ, bớt đau buồn đi, ngươi còn có ta nữa mà.

Dương Lỗi an ủi.

Thật lâu sau Mục Niệm Từ mới ngẩng đầu lên, lúc này trên mặt hiện lên hai hàng nước mắt, khóe mắt hồng hồng, bộ dạng khiến người cực kỳ thương tiếc.

Dương Lỗi nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt trên mặt nàng.

Tiếp theo Dương Lỗi đi tới trước mặt Đoạn Thiên Đức, một tay xách hắn lên giống như xách một con heo vậy.

- Nói đi, Hoàn Nhan Hồng Liệt đâu rồi.

Dương Lỗi lạnh lùng nhìn hắn nói.

Dương Lỗi rất rõ, người làm chủ phía sau màn chuyện này tuyệt đối chính Hoàn Nhan Hồng Liệt, nếu như không phải hắn thì Đoạn Thiên Đức sao lại ăn no rỗi việc tới nơi rách nát thế này chứ? Hiển nhiên là không thể nào rồi.

*****

Kỳ thật trong lòng Dương Lỗi cũng thập phần tức giận, đối với xử lý Hoàn Nhan Hồng Liệt như thế nào quả thật không biết phải làm thế nào mới tốt, tên Hoàn Nhan Hồng Liệt này dù sao cũng là Vương gia của Kim quốc, tay nắm quyền cao, nếu như giết chết hắn thì mình muốn thu Kim quốc sẽ không phải là chuyện dễ dàng, cái này đối với nhiệm vụ thống nhất thiên hạ của mình sẽ có ảnh hưởng rất lớn, nhưng nếu như không giết hắn thì đoán chừng trong lòng Mục Niệm Từ sẽ có bất mãn, dù sao Hoàn Nhan Hồng Liệt hiện giờ chính là cừu nhân giết cha của nàng.

Nhưng Dương Lỗi nghĩ một chút, Mục Niệm Từ là một người hiểu rõ chuyện nặng nhẹ, có lẽ hiểu rõ tầm quan trọng của chuyện này, cho nên mặc dù rất muốn giết Hoàn Nhan Hồng Liệt nhưng cũng phải đợi đến lúc đại thế đã định, mình hoàn toàn thu thập Kim quốc thì mới tính đến.

- Dung nhi, bá mẫu hiện giờ thế nào rồi?

Dương Lỗi cùng Mục Niệm Từ đi tới bên người Hoàng Dung và Bao Tích Nhược, nhìn nàng nói.

- Đoạn Thiên Đức, ta giết ngươi, ta giết ngươi ah!

Lúc này Bao Tích Nhược đứng lên, đây chính là hung thủ giết chết trượng phu mình, là hắn mang người đến đây, lúc này hai mắt Bao Tích Nhược đỏ hồng, nàng vốn nhu nhược nhưng giờ lại cầm lên trường đao ở bên chém tới Đoạn Thiên Đức.

Đáng thương cho Đoạn Thiên Đức hôm nay bị một nữ nhân yếu ớt không hề có công phu chém chết.

- Oa...

Sau khi chém chết Đoạn Thiên Đức, Bao Tích Nhược vứt đao qua một bên, oa oa ói ra, tiếp theo nghẹn ngào nói:

- Thiết ca, ngươi có thấy không, ta báo thù rồi, ta báo thù rồi.

Dương Lỗi thở dài, như vậy cũng tốt, phát tiết một phen, miễn cho nghẹn ra bệnh.

......

Vì chiếu cố Bao Tích Nhược, tiến độ đi đường không thể không chậm lại, Dương Lỗi còn cố ý làm ra một chiếc xe ngựa, để chúng nữ đều đi vào, mà Dương Lỗi lại biến thành mã phu, không có cách nào, ai bảo mình là nam nhân chứ?

Ra Ngưu gia thôn, một đoàn người, liền chuẩn bị đi Đào Hoa đảo.

Đào Hoa đảo ở vào Đông Hải, lại nói tiếp vốn cũng không cần bao lâu là có thể đến được, nhưng bởi vì Bao Tích Nhược nên tốc độ chậm hơn rất nhiều.

Mấy ngày qua đi, rốt cục cũng đi tới trên Đào Hoa đảo.

Mấy ngày này, Bao Tích Nhược dưới sự an ủi của Mục Niệm Từ và Hoàng Dung đã khá hơn nhiều, đương nhiên trong đó cũng có công lao của Dương Lỗi, nếu như không phải nhờ vào đan dược, còn có đan dược của Dương Lỗi thì Bao Tích Nhược không có khả năng tốt lên nhanh như vậy được.

Đào Hoa đảo không hổ với cái tên này, thật sự là khắp nơi đều là rừng đào, khắp nơi hoa đào, đẹp không sao tả xiết.

- Phụ thân, ngươi đã đến rồi?

Trông thấy Hoàng Dược Sư tới đón mình, Hoàng Dung cao hứng không thôi, nhanh chóng bổ nhào vào trong lòng ngực của hắn.

- Nữ nhi bảo bối của ta trở về rồi, ta sao có thể không đi đón ngươi chứ?

Hoàng Dược Sư mỉm cười nói:

- Tốt rồi, tốt rồi, lớn như vậy rồi còn làm nũng, chúng ta đi thôi.

Một đoàn người tiến nhập vào trong Đào Hoa đảo.

Trận pháp của Đào Hoa đảo quả thật không tệ, nếu như là người không hiểu trận pháp muốn đi vào Đào Hoa đảo này quả thật có chút phiền toái, đương nhiên cái này căn bản không lọt được vào mặt Dương Lỗi, Dương Lỗi chính là một Trận Pháp Sư hàng thật giá thật, đẳng cấp cao hơn Hoàng Dược Sư rất nhiều, hơn nữa Dương Lỗi có được Chân Thực Ưng Nhãn, trận pháp trên Đào Hoa đảo ở trong mắt Dương Lỗi chẳng khác nào là đồ chơi cho con nít.

Ngày hôm sau khi lên Đào Hoa đảo Hoàng Dung liền dẫn mọi người đi du ngoạn khắp nơi, đủ mọi cảnh sắc trên Đào Hoa đảo, ở trên Đào Hoa đảo Dương Lỗi phát hiện một linh mạch, khiến Dương Lỗi cực kỳ kinh ngạc, Dương Lỗi cuối cùng cũng rõ ràng, vì sao hoa đào ở đây lại một mực nở rộ như thế, thì ra chính là vì linh mạch.

Linh mạch nơi này tuy rằng rất nhỏ, bất quá cũng đủ khiến cho Đào Hoa đảo bốn mùa như mùa xuân rồi.

Nếu như thiết trí một cái Tụ Linh Trận ở đây vậy thì linh khí sẽ càng tăng lên vài phần, nếu vậy thì đây sẽ biến thành một nơi tu luyện tuyệt hảo, tuyệt đối hơn tu luyện bên ngoài nhiều lần, vốn Hoàng Dược Sư bọn hắn muốn đột phá cảnh giới Vũ Thần cơ hồ là chuyện không có khả năng, nhưng nếu như ở trong Tụ Linh Trận vậy thì lại khác.

- Đang suy nghĩ gì đấy?

Hoàng Dung nhìn Dương Lỗi đang ngẩn người, không khỏi hỏi.

- Không có gì, chỉ là đang nghĩ một vấn đề thôi.

Dương Lỗi nói.

- Là vấn đề gì?

Hoàng Dung tựa ở bên người Dương Lỗi:

- Có thể nói cho ta biết không?

- Có thể, kỳ thật cũng không phải đại sự gì, đối với Đào Hoa đảo mà nói, xem như là một đại hảo sự.

Dương Lỗi nhìn mặt biển phía xa nói.

- Đại hảo sự?

Hoàng Dung khó hiểu nhìn Dương Lỗi:

- Dương đại ca, là đại hảo sự gì thế?

Dương Lỗi cười nói:

- Ta phát hiện Đào Hoa đảo rõ ràng có một đầu linh mạch cỡ nhỏ, đây cũng chính nguyên nhân vì sao hoa đào trên Đào Hoa đảo lúc nào cũng nở rộ như thế.

- Linh mạch?

- Đúng vậy, chính là linh mạch, có đầu linh mạch này rồi, nếu như ta bố xuống một cái trận pháp vậy thì linh khí trên Đào Hoa đảo sẽ tăng lên gấp bội, nếu vậy tốc độ tu luyện luyện sẽ nhanh hơn rất nhiều, ít nhất cũng gấp hai lần, đây cũng chính là nói, ngươi ở trên Đào Hoa đảo tu luyện một ngày, tương đương với người ta ở bên ngoài tu luyện hai ngày, thậm chí càng lâu hơn.

Dương Lỗi giải thích nói:

- Đó cũng là nói, nếu như ngươi tu luyện ở Đào Hoa đảo mười năm, tu vị võ công của ngươi so với người khác tu luyện bên ngoài Đào Hoa đảo hai mươi năm còn lợi hại hơn nhiều.

- Thật sự tốt như vậy, vậy Dương đại ca ngươi mau bố trí trận pháp đi.

Hoàng Dung nghe vậy nói.

- Chuyện này không thể sốt ruột được, trước tiên ta xem chung quanh đã.

Dương Lỗi lắc đầu:

- Phải quan sát rõ mới biết bố trí sao cho phù hợp.

- Ah, là thế sao, ta đi cùng ngươi.

Hoàng Dung mừng rỡ nói.

...

Hai người ở phụ cận Đào Hoa đảo xem xét bốn phía, Dương Lỗi mở ra Chân Thực Ưng Nhãn, phát hiện trung tâm linh mạch của Đào Hoa đảo chính là ở chính giữa Đào Hoa đảo, phía dưới tựa hồ còn có một suối nước nóng, bất quá ở dưới mặt đất vẫn chưa khai mở ra, nhưng cũng có thể cảm giác được rõ ràng nhiệt độ chỗ đó cao hơn những nơi khác một ít.

Dương Lỗi và Hoàng Dung hai người đi loạn khắp nơi, lại đi tới một sơn động, nhìn kỹ qua, phát hiện chỗ đó đã có người, một người giống như dã nhân vật, râu ria hoa râm, bất quá sắc mặt lại hồng nhuận phơn phớt.

Dương Lỗi biết rõ, người này chính là sư đệ Chu Bá Thông của Vương Trùng Dương Toàn Chân giáo.

Chu Bá Thông lúc ấy đã bị Hoàng Dược Sư cắt đứt hai chân, nhốt ở chỗ này hơn mười năm, nhưng thế lại khiến Chu Bá Thông sáng chế ra một bộ quyền pháp vô tiền khoáng hậu, tả hữu vật nhau, có thể nói, Chu Bá Thông tu luyện tả hữu vật nhau so với mấy vị Hoàng Dược Sư, Hồng Thất Công còn có Tây Độc Âu Dương Phong kia còn mạnh hơn một bậc

Trừ đi những cao thủ lánh đời giấu mặt kia ra, Chu Bá Thông chính là đệ nhất thiên hạ trong Xạ Điêu thế giới này.

Crypto.com Exchange

Chương (1-881)