← Ch.430 | Ch.432 → |
- Thánh thượng khích lệ.
Vô Hồi nghe vậy mà nụ cười trên mặt càng thêm tươi rói
- Không biết Thánh thượng lần này tới Kim Sơn Tự ta, rốt cuộc là có chuyện quan trọng gì? Nếu như lão nạp có khả năng làm được, nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó.
Dương Lỗi dừng một chút rồi nói:
- Thực không dám đấu diếm, lần này là có việc cần nhờ tới quý tự.
- Thánh thượng mời nói.
Vô Hồi bảo.
- Nghe thấy tiếng tăm biết Pháp Hải thiền sư của quý tự có tu vi sâu xa khó dò. Lần này người tu luyện phương tây xâm lấn phương đông ta. Bất đắc dĩ, ta không thể làm gì khác hơn là đến quý tự đây, hy vọng lại được Pháp Hải thiền sư giúp đỡ.
Dương Lỗi đứng lên, nói với giọng điệu chân thành tha thiết thành khẩn.
Vô Hồi nghe vậy cũng là biến sắc. Nhưng lập tức lão liền bình tĩnh trở lại. Vô Hồi cũng là một cao thủ cảnh giới Thông Huyền, tu luyện đến nước này nên tự nhiên có thể rất dễ dàng điều tiết tâm tình của mình.
- Cái... này... Lão nạp không thể làm chủ.
Vô Hồi nhìn Dương Lỗi và Hàn rồi lắc đầu đáp
- Pháp Hải tổ sư đã bế quan trăm năm, lão nạp căn bản không dám quấy rầy.
Pháp Hải từ lúc trăm năm trước cũng đã tiến vào trong Kim Quang Các để bế quan tu luyện. Suốt trăm năm qua chưa bao giờ bước ra. Cho nên Vô Hồi cũng là không dám tự mình đi quấy rầy.
Mặc dù lão là chủ trì Kim Sơn Tự, nhưng Kim Sơn Tự đâu phải đơn giản như ở mặt ngoài. Những chuyện mà lão có thể làm chủ vẻn vẹn là một chút việc vặt linh tinh bên ngoài Kim Sơn Tự, còn những chuyện đích thực quan trọng thì lão không làm chủ được.
- Bế quan hơn trăm năm?
Đối với cái này Dương Lỗi không phải rất lưu ý. Đối với một Võ Giả tu vi đạt tới cấp bậc như vậy mà nói, bế quan rất điều bình thường. Bế quan đừng nói là trăm năm, coi như là bế quan mấy trăm năm cũng thường xuyên có.
Đương nhiên nếu như đang đắm chìm trong thời khắc mấu chốt đột phá mà bị quấy rầy, thì đó thật sự là phiền toái. Có điều ngay vào lúc này lại đã không phải rất phiền toái. Nếu như chủ trì Kim Sơn Tự này không muốn đi thông tri, như vậy chính mình có nên xông vào một lần hay không?
Dương Lỗi đã thông qua Chân Thực Ưng Nhãn do thám nên biết, hiện nay Pháp Hải cũng không phải đang tu luyện. Nói cách khác, lão đã tỉnh lại từ trong tu luyện.
- Đúng vậy, sư tổ đã bế quan hơn trăm năm, chưa bao giờ bước ra, cho nên chúng ta cũng là chịu bó tay.
Vô Hồi trong lòng cũng buồn bực. Lần này kỳ thật là một dịp vô cùng tốt, khiến cho Kim Sơn Tự lại có được cơ hội phát triển. Nhưng hiện nay Hoàng thượng này đưa ra yêu cầu thì chính mình lại vô phương làm được.
Vô Hồi rất buồn bực. Trong lòng lão đang âm thầm suy nghĩ, nếu như hiện tại Pháp Hải tổ sư xuất quan là tốt, như vậy Kim Sơn Tự là có thể lấy nắm bắt lấy cơ hội lần này, để lại lần nữa hồi phục vinh quang ngày xưa.
- Vô Hồi, ngươi cứ dẫn bọn hắn lại đây đi.
Lúc này bên tai Vô Hồi truyền đến một âm thanh, đúng là Pháp Hải đang truyền âm.
Vô Hồi nghe vậy trong lòng cả kinh, không nghĩ tới lần này dĩ nhiên thật sự kinh động đến Pháp Hải sư tổ, điều đó khiến cho lão kinh dị không thôi.
Nhưng mà trong lòng cũng là cực kì vui mừng, điều này cũng có ý nghĩa, Kim Sơn Tự sắp quật khởi trong tay mình, hơn nữa chính mình rất có khả năng sẽ được tiến vào bên trong Kim Sơn Tự, trở thành một thành viên đích thực của Kim Sơn Tự.
Niềm vui như lên trời đến thế khiến cho lão làm sao mà không cao hứng.
Vô Hồi vốn là tư chất không được tốt lắm, từ sau khi tiến vào Kim Sơn Tự, tính cho đầy đủ thì lão đã tu luyện gần ba giáp, hiện nay chẳng qua cũng chỉ là ở tại cấp bậc Thông Huyền mà thôi. Nếu như có thể lại được Pháp Hải tổ sư tán thưởng thức, tu vi của chính mình lại tiến thêm một bước, khẳng định là chuyện dễ dàng.
- Thánh thượng, Hàn Đại sư, mời.
Vô Hồi vội vàng đứng lên, nói với Dương Lỗi và Hàn
- Pháp Hải tổ sư cho mời hai vị.
Dương Lỗi mặc dù tu vi chỉ là Tứ Tượng Quy Chân, so cùng Pháp Hải thì cách biệt khá xa. Nhưng mà làm chủ nhân của thế giới này, hơn nữa Dương Lỗi vừa rồi đang lúc chú ý đến Pháp Hải, cho nên đối với lời Pháp Hải truyền âm thì đương nhiên hắn cũng nghe được rõ ràng, cũng không có kinh ngạc. Thế nhưng Hàn lại cũng là có hơi hơi kinh ngạc, hơi bất mãn đối với Vô Hồi. Vừa mới rồi còn nói Pháp Hải bế quan, hiện tại liền nói Pháp Hải thiền sư cho mời, đây không phải đang trêu mình sao? Có điều ý nghĩ như vậy, chẳng qua cũng là một cái chớp mắt mà thôi, lão nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, trên mặt lại hiện ra nụ cười.
- Xin Đại sư đi ở phía trước dẫn đường.
Dương Lỗi và Hàn nhìn nhau, rồi đi theo mà cũng không hề quay lại nhìn về phía sau.
Tức thì Dương Lỗi và Hàn liền đi theo Vô Hồi, đi tới chỗ mà Dương Lỗi trước đây dùng Chân Thực Ưng Nhãn để thăm dò, đó cũng chính là Kim Quang Các ở phía trước.
Nhìn Lâu Các này có vẻ cực kì bình thường thì cũng không ai biết, bên dưới tòa lầu các này còn có tầng hầm ngầm.
Mà cái phía dưới mới thật sự là Kim Quang Các. Kim Sơn Tự, phỏng đoán cũng là bởi vì tầng hầm ngầm này mà được gọi là như vậy. Nếu như không có tầng hầm ngầm phía dưới gò Kim Sơn, chỉ sợ Kim Sơn Tự này cũng là hữu danh vô thực.
- Hai vị, ta chỉ đưa đến nơi này, xin hai vị tự động vào đi thôi, lão tăng cũng không đi theo hai vị vào trong.
Vô Hồi đi tới ngoài cửa Kim Quang Các liền đứng lại, lão xoay người nói với Dương Lỗi và Hàn.
- Làm phiền Đại sư.
- Thánh thượng nói quá, lão tăng chẳng qua là dẫn đường mà thôi.
Vô Hồi chấp tay hành lễ đáp lễ lại.
Dương Lỗi gật đầu ra hiệu đối với lão, đợi cho Vô Hồi đi rồi, liền chuẩn bị bước vào bên trong Kim Quang Các. Mà Hàn ở một bên cũng là ôm lấy cánh tay Dương Lỗi:
- Chậm đã.
- Tại sao lại thế?
Dương Lỗi có hơi nghi hoặc nhìn Hàn. Hắn không nghĩ ra, tại sao lão ta lại kéo chính mình.
Hàn hỏi:
- Thánh thượng, ngài cứ như vậy mà đi vào sao?
- Đúng vậy, chẳng lẽ có cái gì không đúng?
Dương Lỗi nhìn dáng vẻ của Hàn mà còn có chút nghi hoặc, nhưng rồi lập tức hắn liền hiểu được. Phỏng đoán là Hàn lo lắng ở bên trong này có cơ quan gì đó, hoặc là có bẫy rập gì đó. Nhưng mà mặc dù là có cơ quan có bẫy rập, thì làm sao có thể dấu diếm được chính bản thân Dương Lỗi đây? Hắn cả cười mà nói
- Đại sư có lo lắng về phương diện không an toàn là có bẫy rập ở đây đúng không?
- Không sai, nếu như chúng ta tùy tiện đi vào như vậy, bên trong nếu như là có nguy hiểm thì chúng ta khó lòng phòng bị. Cho nên có lẽ cẩn thận một chút.
Hàn nói.
*****
- Không đến mức như vậy chứ? Kim Sơn Tự, dù nói như thế nào, coi như là danh môn đại phái thì cũng sẽ không sử dụng phương pháp hèn hạ như vậy. Hơn nữa, bọn họ làm như vậy là có ý nghĩa gì đây? Căn bản là cũng không có động cơ. Cho nên Hàn Đại sư, ta nghĩ ngài là suy nghĩ hơi nhiều, không có việc gì đâu, cứ tin tưởng ta.
Dương Lỗi có hơi lắc đầu mà đáp.
Hàn hít vào một hơi, rồi nhẹ nhàng nói:
- Hy vọng như thế đi.
Dương Lỗi xoay người, liền đi về hướng tới bên trong Kim Quang Các.
Tiến vào trong phòng, hắn liền thấy được vị hòa thượng Pháp Hải mà trước đây hắn đã sử dụng Chân Thực Ưng Nhãn để trông thấy. Lúc này Pháp Hải mặc một y tăng trắng tinh, đang đưa lưng về phía hai người Dương Lỗi. Đợi đến khi Hàn cũng đi theo vào, Pháp Hải mới từ từ xoay người lại, mỉm cười với hai người rồi đưa tay ra hiệu hai người ngồi xuống.
Hai người Dương Lỗi cũng không khách khí, liền ngồi ở trên đệm cói trước mặt.
- Đại sư...
- Ý định của các ngươi đến đây thì ta đã biết.
Dương Lỗi còn chưa nói xong, Pháp Hải liền cắt đứt lời của Dương Lỗi rồi nói
- Hai người phương tây lần này không phải thuộc về thế giới này, cũng không phải người ở trong giới tu luyện phương tây bọn họ, mà là người từ Thiên Giới phương tây giáng xuống. Trong hai người đó có một người gọi là Mã Đinh, một kẻ khác gọi là Lộ Ti. Mã Đinh là Thiên Sứ hai cánh, mà Lộ Ti là Thiên Sứ bốn cánh, tu vi của bọn họ đúng là phi phàm. Mã Đinh tương đương với cấp Thiên Tiên bình thường, mà Lộ Ti chính là tương đương với Huyền Tiên. Hai người đi tới thế giới này, mặc dù tu vi đã bị áp chế, nhưng mà cũng không phải các ngươi có thể đối phó được rồi.
Dương Lỗi và Hàn giật mình không thôi. Không nghĩ tới Pháp Hải này lại thần thông quảng đại như thế. Không chỉ có ngay cả lai lịch hai người kia là gì, thậm chí ngay cả tu vi tên tuổi của hai người đều mười phần rõ ràng.
- Đã như vậy, thế thì Đại Sư, chúng ta nên làm thế nào cho phải? Thế nào mới có thể đủ đối phó được với hắn?
Giật mình chẳng qua cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi. Lập tức hai người liền phục hồi tinh thần lại từ trong kinh ngạc, nhìn Pháp Hải mà hỏi.
Pháp Hải mỉm cười:
- Dương thí chủ, ngươi làm chủ nhân của thế giới này, để đối phó được với bọn họ, liền cần ngươi nắm giữ qui luật chi lực của thế giới này mới được.
Dương Lỗi nghe vậy lập tức trong lòng giật thột một cái mà kinh hãi không thôi. Pháp Hải này rốt cuộc là ai mà lại biết chính mình là chủ nhân của thế giới này. Quả là rất khủng bố, rất biến thái. Bí mật này, Dương Lỗi rất tự tin, mặc dù là Tiên Nhân cũng chưa chắc biết đến.
Không nghĩ tới Pháp Hải lại đã biết, có thể thấy được Pháp Hải này có tu vi khủng bố ra sao. Nếu như lão ta muốn gây ra bất lợi đối với chính mình, như vậy chính mình có chỗ lùi để mà phản kháng sao? Dương Lỗi chỉ cảm thấy sau lưng mình lạnh cả người.
- Đại sư, đây là ngài có ý tứ gì, ta không hiểu ngài đang nói cái gì.
Dương Lỗi cũng không chịu cứ như vậy mà thừa nhận. Hắn vội vàng làm ra điệu bộ ta không biết ngươi đang nói cái gì.
- Ngươi không cần phải căng thẳng, ta sẽ không gây ra bất lợi đối với ngươi. Hơn nữa hiện tại hắn cũng không nghe được những lời chúng ta đối thoại.
Trên mặt Pháp Hải hiện ra nụ cười, giọng điệu cực kì bình thản.
Dương Lỗi xoay người vừa nhìn, hắn liền phát hiện không biết Hàn đã bị cứng đờ từ lúc nào. Phảng phất là một pho tượng điêu khắc vậy. Một cơn ớn lạnh bộc phát ra ở chỗ sâu trong đầu khớp xương. Pháp Hải này rất khủng bố, chính mình căn bản không biết, là lão đã động tay như thế nào.
Phải biết rằng, chính mình hiện tại chính là đang mở Chân Thực Ưng Nhãn ra, vậy mà đều không hề phát hiện ngay cả một chút manh mối. Như thế có thể thấy được Pháp Hải này đã vượt thật xa ra ngoài phạm vi năng lực của mình.
Ngay cả Chân Thực Ưng Nhãn đều không thể bắt giữ động tác của lão, người này tuyệt đối không phải hòa thượng bình thường, tu vi càng không thể chỉ là Cửu Cực Tạo Hóa. Tu vi như thế, mặc dù là Tiên Nhân, Thiên Tiên, Huyền Tiên thì phỏng đoán cũng không làm được.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Làm sao biết ta là chủ nhân của thế giới này?
Dương Lỗi nhìn Pháp Hải mà hỏi. Hiện nay Dương Lỗi đối với Pháp Hải này thật sự là cảm thấy sợ hãi.
Người nầy thật là biến thái, không biết thế giới này còn có cái gì mà hắn không biết. Chẳng lẽ bí mật lớn nhất của mình, chính mình có được toàn năng tu luyện Hệ Thống thì hắn cũng biết đến? Nếu mà nói như vậy thì chính mình ở trước mặt hắn, còn có bí mật đáng nói sao?
Hơn nữa nếu như tất cả bí mật của mình đều bại lộ ở trước mặt hắn, như vậy đây là một việc làm cho người ta sợ hãi cỡ nào. Thấy Dương Lỗi có vẻ căng thẳng như vậy, Pháp Hải trái lại cười:
- Ngươi không cần lo lắng, ta không muốn dọa người như ngươi nghĩ. Còn về phần ta là người như thế nào, thì ngươi không biết phải không? Ta gọi là Pháp Hải.
- Không, ta hỏi không phải cái này.
Dương Lỗi hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn mà nói
- Điều ta muốn biết chính là, ngươi rốt cuộc có lai lịch gì, là Thần Tiên trên thượng giới, hay là Phật tổ, hoặc là yêu ma? Mặt khác ngươi làm sao thấy được ta là chủ nhân của thế giới này?
Mặc dù Dương Lỗi không trông cậy vào việc Pháp Hải nói ra toàn bộ những điều này cho chính mình, nhưng vẫn lên tiếng hỏi lại.
Còn nói hay không là ở chỗ hắn, hơn nữa nói không chừng hắn sẽ nói cho chính mình chăng? Dương Lỗi cảm giác được, đối với chính mình thì hắn thật đúng là không có sát ý. Cho nên vốn hắn lo lắng, cũng dần dần thả lỏng xuống.
- Lai lịch của ta, ngươi đoán không sai, ta là người thượng giới, không phải tiên nhân, mà là phật. Nếu nói Phật tổ thì cũng là phù hợp.
Pháp Hải cười cười nói tiếp
- Về phần ngươi hỏi, ta làm thế nào mà biết ngươi là chủ nhân của thế giới này, đây sẽ là bởi vì chính duyên cớ từ ngươi. Bởi vì ngươi vừa mới được thế giới này nhận chủ, thu được sự thừa nhận của Thế Giới Châu. Có điều ngươi lại không che kín khí tức của Thế Giới Châu, cho nên ở trên người của ngươi thì ta cảm nhận được khí tức của Thế Giới Châu.
- Mà cỗ khí tức này và khí tức của bản thân ngươi có một mối liên lạc như có như không. Cái này đủ để chứng minh ngươi là chủ nhân của thế giới này. Có điều ngươi vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế thế giới này, hoàn toàn phát huy ra qui luật chi lực của thế giới này, cho nên ta mới có thể biết được những việc lặt vặt này.
Phật, quả nhiên là phật, nhưng mà nếu là người thượng giới, là người phật giới thì làm như thế nào lại lưu lạc đến tình trạng như vậy. Làm sao có thể ở lại tại một thế giới nho nhỏ như vậy được? Điểm này khiến cho Dương Lỗi tò mò vạn phần, ngài ở lại chỗ này rốt cuộc là vì cái gì? Trông chừng cái gì?
← Ch. 430 | Ch. 432 → |