Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng - Chương 433

Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng
Trọn bộ 881 chương
Chương 433: Cao thủ Thiên Đạo
0.00
(0 votes)


Chương (1-881)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Dương Lỗi mỉm cười nhìn Pháp Hải. Vấn đề này ở trong mắt người khác có lẽ là cực kỳ nghiêm trọng, thế nhưng ở trong mắt Dương Lỗi thì lại cũng không phải là gì. Chỉ cần Hệ Thống vẫn còn, như vậy tất cả đều không là vấn đề.

Pháp Hải nghe vậy giật mình nhìn Dương Lỗi. Dù như thế nào ngài cũng không nghĩ ra, Dương Lỗi lại sẽ có câu trả lời như vậy. Chẳng lẽ hắn không quan tâm tu vi của chính mình? Không quan tâm đến thành tựu sau này của chính mình?

Phải biết rằng, nếu như thật sự làm như vậy thì rất có thể sẽ phá hủy tiền đồ của hắn, hủy hoại một đời hắn.

Như vậy hắn mặc dù thu được sự đồng ý của thế giới này, đích thực khống chế thế giới nho nhỏ này, nhưng mà hắn sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội tìm kiếm Thiên đạo. Điều này đối với một người tu luyện mà nói, là cực kỳ tàn nhẫn.

Dương Lỗi có tư chất như thế nào, Pháp Hải chính mình biết rất rõ ràng. Tư chất như vậy, thành tựu trong tương lai khẳng định sẽ không kém. Với một thế giới nho nhỏ như vậy, chỉ cần đột phá đến cảnh giới Đại La Kim Tiên, như vậy muốn sáng tạo ra được một thế giới tương tự thì căn bản không phải việc gì khó.

- Ngươi cũng đã biết nếu như ngươi làm như vậy thì ngươi sẽ có thể vĩnh viễn mất đi cơ hội trở thành cao thủ Thiên Đạo?

Pháp Hải nhìn hắn mà nói.

- Cao thủ Thiên Đạo? Cái gì là cao thủ Thiên Đạo?

Đối với những việc lặt vặt này thì Dương Lỗi đều không phải biết rất rõ ràng. Hắn vừa nghe thì đúng là cực kì tò mò. Tiên Giới hẳn là tiên nhân, ví dụ như Thiên Tiên, Huyền Tiên, Đại La Kim Tiên gì gì đó. Bây giờ lại mọc ra một cái tên cao thủ Thiên Đạo, chẳng lẽ đó là cấp bậc trên thánh nhân?

- Vì cao thủ Thiên Đạo, đó là một loại tên gọi chung ở Thiên Giới, cũng chính là tu vi đạt tới Chuẩn Thánh. Người mà mở ra được thế giới bên trong mình, thì người như vậy liền được gọi là cao thủ Thiên Đạo.

Pháp Hải lên tiếng giải thích.

- Đại sư, ngài có đúng là cao thủ Thiên Đạo không?

Dương Lỗi nhìn Pháp Hải hỏi.

Pháp Hải này tuyệt không giống như chính mình lúc ở địa cầu, lúc nghe đến chuyện xưa về Pháp Hải kia. Pháp Hải này nghiễm nhiên là một cao tăng đắc đạo đích thực. Tu vi cao không nói, tựa hồ địa vị tại phật giới tuyệt đối không thấp. Dương Lỗi thậm chí đều hoài nghi, địa vị của người nầy so với Như Lai cũng không thấp hơn bao nhiêu.

Lúc ở địa cầu, hắn đã xem không ít tiểu thuyết về tây du, hồng hoang linh tinh các loại. Như Lai cũng là nhân vật lợi hại, nghe nói tu vi tại cấp bậc Chuẩn Thánh đỉnh cao, chính là được xưng đệ nhất nhân bên dưới thánh nhân. Nhưng mà tất cả điều này đều là ảo tưởng trong tiểu thuyết mà thôi. Còn về phần tình huống đích thực như thế nào, Dương Lỗi đương nhiên không biết.

Mà chính mình nếu như hỏi mà Pháp Hải nói, chỉ sợ ngài cũng sẽ không nói cho chính mình. Hỏi như thế, chỉ sợ cũng là hỏi mất công.

Pháp Hải mỉm cười, thở phào một hơi mà nói:

- Cứ xem như vậy đi. Nhưng mà hiện nay, là cao thủ Thiên Đạo hay không phải cao thủ Thiên Đạo thì có cái gì khác nhau đâu? Ta nhất định phải bảo vệ ở chỗ này, trừ phi tu vi của ngươi đạt tới cấp bậc thánh nhân, nếu không, nếu không cả đời này ta nhất định phải bảo vệ ở chỗ này.

Dương Lỗi nghe vậy sửng sốt, nhưng đúng là hắn không biết rõ ràng đây là xảy ra chuyện gì. Có điều vừa nghĩ, nguyên nhân chỉ sợ là dưới Kim Sơn kia có phong ấn thứ gì đó. Vật kia, xem ra cực kì khủng bố.

Hơn nữa Pháp Hải này lai lịch phi phàm, không phải Phật tổ bình thường. Chỉ sợ theo như chính mình suy đoán trước đây thì địa vị của Pháp Hải, so với Như Lai còn cao hơn. Như vậy... Trong Phật giáo, người có thể có địa vị như thế cũng chỉ có hai người.

Ngoại trừ Chuẩn Đề ra thì cũng chỉ có Tiếp Dẫn, rốt cuộc là ai? Cái đó liền không được biết rồi. Đương nhiên chẳng qua cái này là Dương Lỗi suy đoán. Thế nhưng mặc dù là suy đoán như vậy, Dương Lỗi cũng là kinh ngạc vạn phần. Một vị đại thần như thế lại ở trong một không gian vị diện nho nhỏ thế này, quả là rất khó có thể tin nổi.

Thậm chí, thậm chí Dương Lỗi suy đoán, thế giới này, căn bản chính là vì để phong ấn tồn tại cường đại đối địch Phật giáo kia mà được thành lập ra.

Thế nhưng, Dương Lỗi có điều kỳ quái. Nếu như gia hỏa này, không, nếu như Pháp Hải này thật sự là hai vị kia như thế, thì với trình độ vô sỉ của bọn họ, những Tiên Thiên Linh Bảo có được trên người mình như Không Động Ấn, như vậy, làm sao bọn họ có thể không muốn thu? Hơn nữa, với năng lực hiện tại của Pháp Hải, nếu muốn thu được một kiện vũ khí thế này từ trên người mình, tựa hồ cũng không phải việc khó chứ?

Có lẽ, Phật Tổ này không phải hai gia hỏa kia? Có lẽ, bọn họ cũng không có trong truyền thuyết. Vô sỉ như vậy, có lẽ Pháp Hải cũng không phải hai gia hỏa kia? Lại có lẽ, người nầy có cái gì đó khó nói ra, hoặc là nói, nguyên nhân bởi vì nơi này phong ấn cái tên kia nên ông ta căn bản không có biện pháp ra tay mà thôi?

Tất cả điều này, đều cũng có thể.

- Tại sao nói như vậy?

Ý nghĩ trong lòng Dương Lỗi thì đương nhiên hắn sẽ không nói ra. Hơn nữa đối với Pháp Hải hắn duy trì một độ cảnh giác cao.

Nếu như Pháp Hải này thật sự là một trong hai người kia, như vậy nhất định là có chủ ý. Hơn nữa đối với một cao thủ Thiên Đạo cao cao tại thượng mà nói, chính mình tại trước mặt bọn họ chẳng qua là con kiến hôi mà thôi, làm sao mà cần phải để ở trong mắt?

Đương nhiên mặt khác cũng có thể là bởi vì trong cơ thể mình có được toàn năng tu luyện Hệ Thống, cho nên ông ta không thể phát hiện Không Động Ấn trong cơ thể của mình. Còn về phần khí tức Thế Giới Châu tại sao lại bị phát hiện, cái đó có lẽ có nguyên nhân khác.

Nếu như có thể đủ sức giết chết lão gia hỏa này, thì Dương Lỗi thật đúng là đã muốn giết luôn. Nếu như đột ngột diệt được ông ta, như vậy chính mình sẽ lấy được biết bao nhiêu Nguyên Khí Trị, cấp bậc sẽ tăng lên bao nhiêu? Biết đâu là trực tiếp liền trở thành Đại La Kim Tiên cũng nói không chừng. Thế nhưng hắn không hề nắm chắc, căn bản nắm được một phần vạn cũng không có.

- Ha hả...

Pháp Hải cay đắng cười một tiếng

- Ngươi đây liền không cần biết đến điều đó, với thực lực bây giờ của ngươi mà biết được, đối với ngươi là tịnh không có lợi. Nếu như ngươi thật sự nghĩ muốn giúp ta, như vậy liền cố gắng tu luyện, chờ đến lúc nào tu vi của ngươi có thể đạt tới Đại La Kim Tiên là có thể được biết. Hiện tại ngươi, thật sự là quá yếu ớt, hy vọng ngươi bắt đầu trưởng thành nhanh lên một chút.

Trong lòng Dương Lỗi thầm mắng dối trá, đối với thân phận Pháp Hải này, Dương Lỗi đã đoán ra tám chín phần mười.

Đương nhiên đây là căn cứ một chút trí nhớ của chính mình ở trên địa cầu mà suy đoán ra. Hơn nữa hỏi han cũng đã nói đến phần này, nên Dương Lỗi đương nhiên cũng sẽ không tiếp tục hỏi tới. Dù sao có hỏi nữa thì cũng sẽ không có kết quả gì.

*****

- Pháp Hải Đại sư, như vậy có biện pháp nào mà có thể làm cho ta hoàn toàn khống chế thế giới này, sau đó đối phó hai điểu nhân phương tây kia từ thượng giới xuống?

Dương Lỗi hiện nay quan tâm chính là cái này. Nếu Pháp Hải nói rằng có khả năng trợ giúp chính mình khống chế, hoàn toàn khống chế thế giới này, như vậy cũng rất có thể là thật sự.

Bởi vì Dương Lỗi suy đoán, thế giới này thật sự là đang phong ấn một vị tồn tại vô cùng cường đại, còn Pháp Hải thì là vì trấn áp tồn tại này. Vào lúc Pháp Hải đang nói điều này, Dương Lỗi đã dùng Chân Thực Ưng Nhãn điều tra qua, bên trong đích đích xác xác tồn tại một siêu cấp tồn tại. Có điều cụ thể là hình dáng gì nữa, là ai, thì Dương Lỗi không có biện pháp nhìn rõ ràng, chỉ là hoàn toàn mờ mờ ảo ảo.

- Kỳ thật ta thật sự không muốn phá hủy như vậy

Pháp Hải nhìn Dương Lỗi thở dài nói tiếp

- Ta nói rồi, với tư chất của ngươi muốn thành cao thủ Thiên Đạo thì cũng không phải việc gì khó. Nhiều nhất là hơn trăm vạn năm, ngươi hẳn là liền có khả năng đạt tới cấp độ kia.

Dương Lỗi lắc đầu đáp:

- Hiện nay, ta không có nhiều thời gian như vậy, vấn đề trước mắt đều khó có thể giải quyết thì nói đến chuyện sau này làm gì? Vì da không còn thì tóc mọc ở đâu? Đạo lý như vậy, ta nghĩ Pháp Hải Đại sư, ngươi hẳn là so với ta còn biết rõ ràng hơn. Nhưng mà nếu như Đại sư nguyện ý ra tay đối phó hai kẻ kia thì hẳn là dễ dàng hơn, không cần tốn nhiều sức.

Pháp Hải lắc đầu:

- Ta nói rồi, ta không thể, ta không thể vận dụng lực lượng của bản thân, cũng không thể rời khỏi nơi này. Cho nên, ta không có cách nào đối phó hai người kia. Vậy đối phó bọn chúng thì chỉ có thể dựa vào một mình ngươi.

Dương Lỗi không khỏi cười khổ:

- Đã như thế, vậy thì khẩn cầu Đại sư dạy tiểu tử biện pháp hoàn toàn khống chế thế giới này.

- Ai...

Pháp Hải nặng nề thở dài một hơi, lão nhìn ngọn đèn lóe ra trên bàn cách đó không xa

- Xem ra đây là thiên ý.

Dương Lỗi bị Pháp Hải làm cho không hiểu ra sao cả, không hiểu rốt cuộc ông ta đang nói cái gì đó? Thiên ý? Cái gì thiên ý?

- Ngươi thật sự đã quyết định?

Pháp Hải nhìn Dương Lỗi, giọng điệu cực kì nghiêm túc, phảng phất một vị trưởng bối đưa ra câu hỏi cuối cùng đối với vãn bối của chính mình.

Dương Lỗi nhìn ông ta mà gật đầu, trong lòng nghĩ, người nầy, nếu muốn đối phó mình thì đích thật là dễ dàng, hẳn là không đến mức đánh lén.

Chính mình là chủ nhân của thế giới này, nếu như vạn nhất mà ông ta dám gây ra bất lợi đối với chính mình, thì chính mình chỉ còn có thể liều chết đánh cược một lần, làm nổ tung Thế Giới Châu khiến cho thế giới này chôn vùi. Đến lúc đó, là đồng quy vu tận.

Kỳ thật nếu như Pháp Hải thật sự muốn đối phó Dương Lỗi, vậy việc tự bạo, với tu vi như thế mà tự bạo thì căn bản không có được tác dụng gì. Mặc dù là làm nổ tung thế giới này, thì cũng là không làm thương tổn được Pháp Hải. Chẳng qua chính bản thân Dương Lỗi không biết rõ ràng lắm mà thôi.

- Quyết định, vì thế giới này, ta nhất định phải làm như vậy.

Dương Lỗi gật đầu nói.

Pháp Hải nghe vậy nhắm hai mắt lại, tiếp theo chậm rãi vươn tay phải. Sau đó có một viên hạt châu màu vàng, từ từ trôi nổi bay lên từ lòng bàn tay trái của ông ta.

Viên hạt châu màu vàng này tản mát ra những vầng sáng vàng chói mãnh liệt, khiến cho Dương Lỗi cảm giác ánh mắt cũng có hơi không mở ra được. Hơn nữa hạt châu màu vàng này tản mát ra năng lượng, cũng khiến cho Dương Lỗi kinh ngạc không thôi. Năng lượng như thế, thật sự là khủng bố.

Nhưng mà năng lượng này cũng không hề làm cho người ta cảm thấy bất an, ngược lại làm cho người ta có một loại cảm giác ấm áp, bình yên. Thật giống bậc trưởng bối an ủi, làm cho người ta cực kì thoải mái.

- Cái này là một viên Xá Lợi Tử của ta. Nếu như ngươi hấp thu năng lượng của viên Xá Lợi Tử này, tu vi của ngươi sẽ tăng trưởng trong thời gian ngắn, đạt tới cấp bậc Luyện Cương. Đến lúc đó, là có thể hoàn toàn luyện hóa khống chế Thế Giới Châu. Có điều một khi khống chế xong xuôi thì ngươi chỉ có thời gian một ngày. Sau một ngày, tu vi của ngươi sẽ tụt xuống, cho đến lúc rơi rụng mất cấp bậc Thông Huyền vừa rồi.

- Ngươi quyết định rồi sao?

Pháp Hải nhìn Dương Lỗi mà hỏi.

Tu vi bị giảm, rơi rụng mất cấp bậc Thông Huyền. Nói cách khác, tu vi của chính mình sẽ từ Tứ Tượng Quy Chân một mực rơi rụng đến cảnh giới Võ Thần đại viên mãn? Điều này đối với Dương Lỗi mà nói, trong thời gian ngắn là làm cho người ta buồn bực.

Nhưng rồi hắn nghĩ lại, điều này cũng chưa chắc không phải một cơ hội. Tu vi mặc dù bị giảm, nhưng chính mình cũng hoàn toàn khống chế thế giới Mộng Huyễn. Hơn nữa tu vi đạt tới cấp bậc Võ Thần cũng còn có một chỗ tốt, đó chính là việc chính mình phải tiến vào Vô Tận Chi Hải liền không cần lo lắng.

- Quyết định.

Dương Lỗi gật đầu.

Đối với Dương Lỗi lại khẳng định đồng ý như vậy, Pháp Hải cũng là cực kỳ bội phục. Một người Võ Giả mà phải nguyện nhận việc từ bỏ tiền đồ của chính mình, từ bỏ tu vi của bản thân mình, cái đó khó khăn ra sao.

Chỉ thấy tay phải Pháp Hải vừa động, viên Xá Lợi Tử màu vàng kia liền bay đến trong không trung chỗ Dương Lỗi, tiếp theo rơi xuống rồi liền nhanh chóng nhập vào huyệt Bách Hội của Dương Lỗi.

Thân thể Dương Lỗi chấn động, cảm giác một cỗ lực lượng cường đại đang rót vào trong cơ thể. Cả người hắn bắt đầu run rẩy, loại cảm giác này làm cho người ta khó chịu, cảm thấy có hơi đau đớn. Nhưng mà nhất định phải kiên trì, cắn răng kiên trì.

Đương nhiên trong lòng Dương Lỗi cũng bất mãn đối với Pháp Hải. Người này, lão gia hỏa này cũng không trước tiên cho biết một tiếng. Đau chết đi như vậy, lại đau như vậy thì cũng quá bắt nạt người ta.

Không biết qua bao lâu, Dương Lỗi mới mở mắt. Cái loại đau đớn thống khổ này, so với lúc chính mình bắt đầu tu luyện Thiết Bố Sam thì đó là chỉ có hơn chớ không kém.

Lúc này Dương Lỗi cảm giác lực lượng trong cơ thể mình thật mênh mông. So với trước đây, thì phải cao hơn rất nhiều lần. Lực lượng như thế, khiến cho Dương Lỗi có một loại ý nghĩ kích động muốn phát tiết.

Mà vào lúc này âm thanh của Pháp Hải vang lên:

- Ngươi tỉnh lại đi.

Dương Lỗi nhìn Pháp Hải, lúc này Pháp Hải tựa hồ sắc mặt có vẻ có hơi đỏ hồng, nhưng lộ ra một tia mỏi mệt. Trước đây lão nói, đó là Xá Lợi Tử của chính mình.

Đối với một người tu phật mà nói, Xá Lợi Tử, liền tương đương với ma thú Ma Hạch, là nơi chứa đựng lực lượng của hắn, là lực lượng cội nguồn của hắn. Hiện nay Pháp Hải này cống hiến ra một viên Xá Lợi Tử, xem ra có hơi mỏi mệt thì đó cũng là thật sự bình thường.

- Tạ Đại sư tương trợ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-881)