Vay nóng Homecredit

Truyện:Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng - Chương 461

Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng
Trọn bộ 881 chương
Chương 461: Tiên Phù
0.00
(0 votes)


Chương (1-881)

Siêu sale Lazada


- Không sai, đại lục Vô Cực cường giả như mây, nguy cơ tứ phía. Chỉ một lần không cẩn thận chính là vạn kiếp bất phục. Tiểu Lỗi, đại lục Vô Cựcnày thì ta cũng không đồng ý để ngươi đi.

Chu Nhiên cũng nói. Đại lục Vô Cực, Chu Nhiên mặc dù đã từng đi qua, nhưng tại đại lục kia, cường giả thật sự là nhiều lắm.

Lúc ấy Chu Nhiên tại đại lục Sùng Võ cũng cũng coi là người nổi bật, nhưng mà khi đến đại lục Vô Cực mới phát hiện, thực lực của mình, căn bản kém đến quá xa, ngay cả xếp hàng ba mươi người đứng đầu đều không đạt được.

Mà ở đại lục Sùng Võ, tối thiểu lão có khả năng xếp hạng đến mười người đứng đầu. Có thể thấy được đại lục Vô Cực cường đại ra sao.

- Đại lục Vô Cực, con là không thể không đi. Cho nên hai vị sư phụ, Cổ lão, mọi người khuyên con cũng không có tác dụng. Trừ phi con chết, nếu không chuyện đại lục Vô Cực thì là con nhất định phải đi.

Dương Lỗi nói với giọng điệu cực kỳ kiên quyết. Nói giỡn, nếu như không đi đại lục Vô Cực, như vậy chính mình chẳng phải là thảm? Nhiệm vụ vô phương hoàn thành, vậy thì chính mình còn nói gì đến chuyện thăng cấp?

Phải biết rằng khống chế đại lục Vô Cực, nhiệm vụ này mặc dù không có thời gian hạn chế, nhưng trong lòng Dương Lỗi thật sự rõ ràng. Nếu đây là nhiệm vụ chủ yếu của Hệ Thống, như vậy nếu như không được hoàn thành thì nhất định là có hạn chế, có trừng phạt.

Nếu như không hoàn thành, như vậy chính mình rất khó bay lên cấp bậc cao hơn. Mục tiêu của mình chính là đỉnh cao tồn tại, phải tìm được con đường quay về thế kỷ hai mươi mốt. Nên nhiệm vụ quan trọng này, nhất định phải hoàn thành.

- Tại sao mà ngươi lại không chịu mở mang đầu óc như vậy. Không nói đại lục Vô Cực nguy hiểm như thế nào, chỉ nói tới Vô Tận Chi Hải đi thông đại lục Vô Cực cũng là nguy cơ trùng trùng. Với tình huống hiện tại của ngươi, nếu muốn đi đến đại lục Vô Cực thì đó là cửu tử nhất sanh.

Trương Dật nhìn thấy Dương Lỗi kiên quyết như vậy, trong lòng cũng là bất đắc dĩ. Đối với tính cách của đệ tử Dương Lỗi này thì lão thật sự biết rõ ràng. Một khi chuyện đã quyết định thì căn bản hắn sẽ không thay đổi, mặc dù là bắt hắn xích lại thì hắn cũng nghĩ tất cả biện pháp để rời khỏi.

- Dẫu nguy hiểm cũng phải đi. Bởi vì vấn đề này quan hệ đến thân thế của con. Nếu như con không đi, liền không giải được bí ẩn này. Như vậy nếu con muốn đạt được vô thượng võ đạo thì căn bản không có khả năng. Cho nên vì tất cả điều này, con nhất định phải đi đại lục Vô Cực, bất kể nguy hiểm đến đâu.

Ánh mắt Dương Lỗi vô cùng kiên định.

- Được rồi, ta không nói được ngươi. Nhưng mà nếu ngươi muốn đi thì có khả năng để cho ta và Chu trưởng lão đi cùng với ngươi.

Trương Dật suy nghĩ một chút, giảm xuống một nấc thứ yếu.

- Cái này không được. Hai vị sư phụ, làm thế nào mà con có thể để cho hai người cùng đi theo con mà chịu mạo hiểm? Hơn nữa Vô Tận Chi Hải kia quá nguy hiểm, chỉ người nào có tu vi dưới cảnh giới Thông Huyền mới có một tia cơ hội nhỏ nhoi. Ai có tu vi cao hơn Thông Huyền mà đi thì quả thực chính là một con đường chết. Cho nên, hai vị sư phụ, ý tốt của hai người thì con xin lĩnh, còn chuyện đại lục Vô Cực này là việc của con, có lẽ do chính con đi giải quyết thì tốt hơn.

Dương Lỗi nghe Trương Dật nói muốn đi cùng chính mình, điều này khẳng định không được. Mặc dù nói, chính mình có lẽ có biện pháp mang bọn họ tới đó, nhưng dẫn bọn họ đi thì chính mình chẳng phải là bị buộc kìm tay kìm chân sao? Bởi vì có rất nhiều chuyện, là không thể để cho bọn họ biết đến.

- Ai... Cái đồ tiểu tử thúi nhà ngươi, thật sự là... Thật sự là muốn làm chúng ta tức đến chết sao?

Chu Nhiên đương nhiên cũng đã rõ tính cách tên đồ đệ này của mình. Nhưng mà điều hắn nói cũng đích thật là sự thật, Vô Tận Chi Hải kia đã xảy ra thay đổi, không hề là giống như trước nữa.

Hiện tại nếu như là người có tu vi vượt qua cấp bậc Thông Huyền xông qua đó, thì đấy thật sự chính là cửu tử nhất sanh. Không, phải nói là chết nhiều hơn sống.

Có thể nói, qua nhiều năm như vậy, cường giả xông vào Vô Tận Chi Hải nhiều không kể xiết, thế nhưng không có một người có thể sống sót. Cũng đúng là bởi vì nguyên nhân này mà mấy trăm năm nay, liền không còn có cường giả đi vào Vô Tận Chi Hải.

Có điều trong Vô Tận Chi Hải kia, mặc dù là nguy cơ trùng trùng, nhưng kho báu bên trong cũng là rất nhiều. Nghe nói Tiên Khí so với cả bảy đại Tiên Tông đại lục Sùng Võ tổng cộng vào thì vẫn còn phải hơn rất nhiều.

Cũng chính bởi vì như vậy mới hấp dẫn vô số cường giả đi vào đó mạo hiểm. Đúng như câu người vì tham mà chết, chim vì ăn mà vong. Tham lam, đó là bản tính của con người.

Mà trước đây, đi tới đại lục Vô Cực còn có một thông đạo khác. Có điều đáng tiếc, thông đạo này tại nhiều năm trước đã bị phá hủy.

Như thế làm cho giữa đại lục Vô Cực và đại lục Sùng Võ, cũng chỉ có Vô Tận Chi Hải kia là một con đường nối thông duy nhất. Cho nên nếu muốn đi đại lục Vô Cực, hoặc là người đại lục Vô Cực nếu muốn tiến vào đại lục Sùng Võ, thì cũng chỉ có một con đường này là có thể đi.

Đương nhiên con đường này so với một lối thông đạo trước kia, đó là nguy hiểm hơn nhiều lắm. Nhưng mà nếu như có được thực lực tuyệt đối, tu vi có thể đột phá cấp bậc Tạo Hóa thì có lẽ có khả năng đi qua Vô Tận Chi Hải.

Hoặc là dùng phong ấn áp chế tu vi cảnh giới, khiến cho cảnh giới bản thân duy trì tại cấp bậc Võ Thần, mà như vậy cũng cực kỳ nguy hiểm. Nhưng mà cũng chỉ có như vậy mới có một cơ hội có khả năng xông qua. Còn nếu như không áp chế, vậy tuyệt đối là không hề có cơ hội.

Hơn nữa người nào mà phong ấn tu vi, sau khi đi qua Vô Tận Chi Hải sẽ bị Pháp Tắc Chi Lực đặc thù của Vô Tận Chi Hải gia cố phong ấn. Khi đó nếu muốn chính mình mở phong ấn ra thì sẽ gặp khó khăn. Khó khăn, thật sự là quá khó khăn. Trừ phi là lợi dụng lực lượng Thiên Kiếp, nhưng ai dám lợi dụng lực lượng Thiên Kiếp để đi mở phong ấn ra đây? Cái đó quả thực chính là tự sát.

Nhiều năm qua, cả Huyền Nguyên Tinh liền không có mấy người Võ Giả đích thực phi thăng thượng giới. Những ai muốn đột phá để phi thăng thượng giới, không hề nghi ngờ, ai nấy đều là chết thảm dưới công kích của Thiên Kiếp.

- Chuyện này, một mình ngươi tự giải quyết cho tốt. Ta không muốn phải nghe tin tức tiểu tử ngươi đã ngã xuống.

Cổ lão bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đồng ý với sự lựa chọn của Dương Lỗi.

- Yên tâm đi, Cổ lão cùng hai vị sư phụ. Đệ tử là ai, mọi người còn không biết sao? Con cũng sẽ không đánh trận chiến mà không có nắm chắc. Huống chi, mọi ngươi đều nói rằng con là người có được mạng lớn. Nếu có được mạng lớn, lại được trời cao chiếu cố, vậy thì lại làm sao có thể dễ dàng ngã xuống như vậy được? Cho nên, cái này mọi người không cần thiết lo lắng, tiểu tử ta từ trước tới nay đều là phúc lớn mạng lớn, sẽ không thể chết dễ dàng như vậy.

Dương Lỗi cười ha hả nói tiếp.

*****

- Hơn nữa, tiểu tử con mặc dù cảnh giới chỉ là cấp bậc Võ Thần, nhưng mà thực lực chân chính cũng không phải chuyện đùa. Mặc dù là cường giả Ngũ Khí Triêu Nguyên, con cũng nắm chắc chiến thắng hắn. Huống chi, nếu như không đánh lại, không phải con còn có tuyệt chiêu chạy trối chết a.

- Cho dù nói như thế nào, tiểu tử ngươi đều phải cẩn thận là trên hết. Vạn nhất nếu là không địch lại thì ngươi cứ quay trở lại, không cần miễn cưỡng xông qua.

Cổ lão vừa nói xuất ra một món đồ, đó là một quả phù triện, mặt trên có ký hiệu phong cách cổ xưa, nhưng khí tức cũng là thu kín. Không có một chút tia năng lượng nào tiết ra ngoài.

Nhưng mà nhìn ký hiệu kia, ký hiệu màu vàng liền có khả năng biết, phù triện này tuyệt đối không phải phù triện bình thường. Dương Lỗi làm một Phù Sư (làm bùa chú), đương nhiên có khả năng nhìn ra được một chút manh mối.

Phù triện này, cũng không phải linh phù bình thường, Nó đã là cao hơn linh phù tồn tại, phỏng đoán so với Tiên Phù cũng không kém là bao nhiêu. Tối thiểu hẳn là tồn tại ngụy Tiên Phù.

Vì ngụy Tiên Phù, đó chính là cao hơn linh phù, nhưng phẩm chất của nó lại vẫn còn không hề đạt tới cấp bậc Tiên Phù, cho nên gọi là ngụy Tiên Phù.

Ngụy Tiên Phù này có uy lực so cùng Tiên Phù thì không kém là bao nhiêu. Nhưng khác nhau duy nhất của nó chính là, Tiên Phù đích thực bình thường có khả năng sử dụng nhiều lần.

Căn cứ phẩm chất của Tiên Phù, Tiên Phù cấp bậc càng cao thì số lần có khả năng sử dụng cũng càng nhiều, uy lực cũng lại càng lớn. Mà Tiên Phù đẳng cấp phẩm chất càng thấp, thì số lần có thể sử dụng càng thấp, đồng dạng, uy lực cũng càng yếu.

Nhưng ngụy Tiên Phù này lại khác. Uy lực của ngụy Tiên Phù, bình thường chỉ là tương đương với Tiên Phù hạ phẩm, hơn nữa, còn hơi hơi kém một chút. Mặt khác ngụy Tiên Phù và Tiên Phù đích thực khác nhau ở chỗ, ngụy Tiên Phù nhiều nhất chỉ có thể sử dụng hai lần. Sau khi sử dụng hai lần, ngụy Tiên Phù này sẽ hóa thành Hư Vô.

Mà một chút Tiên Phù cấp bậc đặc biệt cao, Tiên Phù cực phẩm thì đây chính là sự vượt trội. Chỉ cần có bổ sung năng lượng thích hợp, những Tiên Phù cực phẩm này thậm chí có khả năng sử dụng tiếp tục không có hạn chế.

- Ngụy Tiên Phù? Cừ thật, Cổ lão ngươi thật đúng là không tiếc, đây lại là một quả ngụy Tiên Phù.

Chu Nhiên là người biết hàng, lão vừa nhìn liền nhận ra quả phù triện này.

- Cái này, Cổ lão, Tiên Phù này ta không thể nhận.

Dương Lỗi vội vàng cự tuyệt. Ngụy Tiên Phù này có giá trị còn thấp hơn ngụy Tiên Khí. Có thể nói, phù triện như vậy là dùng để cứu mạng. Vào thời khắc mấu chốt, nếu có vật này thì chẳng khác nào đã xuất ra một mạng.

Dương Lỗi suy đoán, miếng ngụy Tiên Phù này hẳn là Cổ lão chuẩn bị cho bản thân mình Độ Kiếp mà thôi, chính mình làm thế nào có thể nhận được miếng Tiên Phù này của lão?

Cho nên, mặc dù trong lòng có một chút ý nghĩ đối với miếng Tiên Phù này, nhưng Dương Lỗi cũng không tính toán nhận lấy miếng Tiên Phù này.

Huống chi, bản thân chính là vị Phù Sư, muốn luyện chế Tiên Phù thì mặc dù hiện tại còn kém xa lắm. Nhưng Dương Lỗi tin tưởng, không được bao lâu, chính mình tất nhiên có khả năng chế tạo ra Tiên Phù đích thực.

- Cho ngươi, coi như ngươi mượn. Lần đi đại lục Vô Cực, nguy hiểm chồng chất. Chỉ một lần không cẩn thận liền có thể ngã xuống. Cho nên, miếng phù triện này ngươi có lẽ cầm lấy, để ngừa vạn nhất. Miếng phù triện này có khả năng tại thời khắc mấu chốt, cứu hai lần tính mạng của ngươi. Cho nên, ngươi cầm lấy.

Cổ lão đưa hai quả phù triện kia vào trong tay Dương Lỗi.

- Không được, Cổ lão. Phù triện này rất trân quý, con không thể nhận. Phù triện này, hẳn là do Cổ lão ngài chuẩn bị vì Độ Kiếp phi thăng thượng giới. Làm sao mà con có khả năng cầm?

Dương Lỗi biết chỗ quí giá của phù triện này. Mặc dù chính mình có khả năng luyện chế phù triện, nhưng ít ra, trong vòng vài năm tới thì chính mình có lẽ vô phương chế luyện.

- Nếu như ngươi mà không nhận, ta đây liền không cho phép ngươi đi đại lục Vô Cực. Ta sẽ giam ngươi lại.

Cổ lão thấy Dương Lỗi vẫn không chịu đón nhận, vì vậy trợn mắt mà nói.

- Được rồi, vậy con nhận lấy, chờ khi con trở về từ đại lục Vô Cực, sẽ trả lại cho Cổ lão ngài hai quả, thậm chí càng nhiều ngụy Tiên Phù. Vâng, không, con sẽ đưa cho Cổ lão ngài Tiên Phù đích thực.

Trong lòng Dương Lỗi kỳ thật cũng biết rõ ràng, nếu như chính mình trở về được từ đại lục Vô Cực, như vậy cái này có ý nghĩa chính mình đã hoàn thành nhiệm vụ ở đại lục Vô Cực. Đến lúc đó, luyện chế ngụy Tiên Phù thì hẳn là có khả năng, thậm chí đích thực Tiên Phù hắn cũng có thể chế luyện đưa ra được.

- Thế này là được rồi, ta chờ ngươi trở về từ đại lục Vô Cực, lại đưa ta Tiên Phù đích thực.

Cổ lão vỗ vỗ bả vai Dương Lỗi.

- Vâng, xin yên tâm. Nhiều nhất mười năm, mười năm con nhất định sẽ trở về. Đến lúc đó tu vi của con khẳng định sẽ đạt tới Cửu Cực Tạo Hóa đỉnh cao, thậm chí là đột phá cấp bậc Cửu Cực Tạo Hóa.

Dương Lỗi tin tưởng mười phần, hắn nắm chặt nắm đấm mà nói.

- Ta tin tưởng ngươi, nhưng mà ta vẫn còn có chuyện.

Cổ lão nhìn Dương Lỗi hỏi.

- Cổ lão, ngài còn có chuyện gì sao?

Dương Lỗi hỏi.

- Ừ, chuyện là như vậy, ta còn nhớ Cổ Tĩnh bọn họ hẳn là đều đã đến chỗ ngươi. Làm thế nào cũng không thấy bóng dáng bọn họ?

Cổ lão hỏi ra vấn đề trong lòng mình. Dương Lỗi vừa mới trở về, Cổ Mặc đã biết rõ, cháu gái của mình, còn có mấy thiếu nữ kia, còn có Đông Phương Tiểu Vũ bọn họ, khẳng định đang ở chỗ Dương Lỗi. Chính là hiện tại, lão lại không cảm giác được khí tức của bọn họ, điều này làm cho Cổ lão có chút lo lắng.

Dương Lỗi cười cười bảo:

- Cổ lão, ngài cứ yên tâm đi, bọn họ không có việc gì. Bọn họ đã đi tới Dương gia.

- Như vậy a, ta đây an tâm.

Cổ lão thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không có việc gì là tốt rồi.

...

Sau khi thu thập xong xuôi tất cả, Dương Lỗi liền chuẩn bị xuống núi. Vốn hắn đang muốn đi Huyền Thiên Tông, nhưng mà ngẫm lại, Huyền Thiên Tông, có lẽ chờ một chút rồi mới đi. Chờ sau khi mình trở về từ đại lục Vô Cực cũng không trễ.

Dương Lỗi đi một mình, cũng là cực kì thoải mái. Về phần chúng nữ đều ở trong thế giới Mộng Huyễn, cũng không cần Dương Lỗi lo lắng.

Không thể không nói, nữ nhân ở chung đều là nhanh chóng làm quen. Không tới một ngày, bọn họ cũng đã rất thuộc đường.

Vào ngày hôm qua, lúc chúng nữ tiến vào thế giới Mộng Huyễn thì mới biết được, Dương Lỗi lại cứu nhiều nữ nhân Dương Ngọc Hương như vậy. Hơn nữa ai nấy đều là quốc sắc thiên hương, khó tránh khỏi lên cơn ghen. Dương Lỗi cố gắng mà không chịu nổi, không thể làm gì khác hơn là trốn ra.

Dương Lỗi mới đi ra đại điện Huyền Cơ Môn, liền nghe có người gọi chính mình, nhưng lại là giọng nữ.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-881)