← Ch.640 | Ch.642 → |
Đương nhiên, đây cũng là cùng huyết mạch của Hoàng Kim Hổ kia có quan hệ, nếu như là yêu thú bình thường mà nói, mặc dù là có nhiều đan dược, có nhiều nội đan như vậy cho nó ăn, cũng không có khả năng khiến nó ở trong thời gian ngắn đề cao nhiều cấp độ như vậy, dù sao muốn tiêu hóa những nội đan cùng đan dược kia, cũng là cần thời gian nhất định đấy.
- Giống như có người hô cứu mạng?
Lúc này Dương Lỗi đã nghe được một trận âm thanh tương đối kém từ phía trước truyền đến.
- Có ư? Tại sao ta không có nghe được? Có phải ảo giác của ngươi hay không? Lúc này sẽ rất ít có người tới nơi đây.
Tô Anh nói.
- Thật sự.
Âm thanh càng ngày càng rõ ràng, Dương Lỗi mở ra Chân Thực Ưng Nhãn, từ xa nhìn lại, phát hiện một cô gái áo tím bị một đại hán mặt thẹo đuổi giết, cô gái mặc áo tím kia cầm trong tay đoản kiếm, rất nhanh hướng về phía Dương Lỗi bôn ba mà đến, còn đại hán mặt thẹo kia tràn đầy nụ cười dữ tợn, trong tay một thanh khoát đao lớn, xem ra hung ác vô cùng, tăng thêm mặt mũi tràn đầy lệ khí, liền biết không phải là vật gì tốt.
- Chúng ta qua xem một chút.
Dương Lỗi nói.
- Được rồi.
Tô Anh không biết làm sao nhẹ gật đầu.
Rất nhanh Dương Lỗi và Tô Anh liền cùng hai người kia gặp được, cô gái mặc áo tím kia chưa tính là tuyệt đẹp, nhưng dáng người rất tốt.
- Cứu mạng, vị đại ca kia, cứu ta.
Nàng kia nhìn thấy Dương Lỗi cùng Tô Anh liền mừng rỡ, vội bay chạy tới, trốn ở sau lưng Dương Lỗi, cả người thở hô hô, xem ra mệt mỏi không nhẹ, hơn nữa trên người có vết máu, khí tức vô cùng ngổn ngang, rất hiển nhiên, đây là bị đại hán mặt thẹo kia làm cho bị thương đấy.
Một cái Giám Định Thuật đi qua, cô gái áo tím gọi là Tử Nguyễn Y, tu vi Bát Quái Ngưng Thần Đại viên mãn, là đệ tử Tử Nguyệt kiếm phái, đại hán mặt thẹo kia gọi là Ngạo Lang, là đệ tử Thái Dương Kiếm Tông.
Tử Nguyệt kiếm phái này, Dương Lỗi là biết đến, bất quá là một tiểu tông phái mà thôi, cùng Thái Dương Kiếm Tông tuyệt đối không thể so sánh, nếu như nói Thái Dương Kiếm Tông là môn phái hạng nhất, như vậy Tử Nguyệt kiếm phái này chỉ là môn phái tam lưu, kém nhau quá lớn, mà tên Ngạo Lang của Thái Dương Kiếm Tông kia vì cái gì đuổi giết Tử Nguyễn Y, Dương Lỗi cũng không biết, xem là giựt tiền, hay cướp sắc...
- Vị tỷ tỷ này, ngươi không phải sợ, chúng ta sẽ bảo vệ ngươi.
Dương Lỗi còn chưa nói, Tô Anh liền giữ chặt tay Tử Nguyễn Y, cho nàng một viên thuốc.
- Ngươi đem đan dược này ăn vào đi, khôi phục lại thương thế.
- Đại mỹ nhân được lắm.
Ngạo Lang nhìn thấy Tô Anh, ánh mắt lập tức sáng lên, tuy rằng Tô Anh sử dụng Dịch Dung Đan, dịch dung cho mình rồi, hơn nữa dung mạo thấp xuống không ít, nhưng vẫn là hết sức xuất sắc, bộ dạng con gái rượu, khiến người ta tự đáy lòng ưa thích.
- Không nghĩ tới lão tử vận khí tốt như vậy, tại Lạc Nhật rừng rậm còn có thể gặp được mặt hàng như thế này, ha ha, ha ha.
Dương Lỗi nhướng mày, trong lòng đã đem đại hán mặt thẹo này phán quyết tử hình, đại hán mặt thẹo này tu vi là Thiên Tiên trung kỳ, rất cao minh, nhưng vì cái gì thời điểm nam tử này truy đuổi Tử Nguyễn Y, lại đuổi không kịp, nếu như muốn tóm lấy cô gái này, hắn cũng không cần hao phí khí lực gì.
Chẳng lẽ trong này còn có chuyện ẩn gì ở bên trong hay sao?
Nếu thật là nói như vậy, hai người này đều đáng chết, nhưng mà cái này cũng không có lý do gì, thời điểm này người tiến vào Lạc Nhật rừng rậm không nhiều, trừ khi là có tính nhằm vào, bằng không căn bản không có khả năng, hơn nữa hai người này, một cái là người Thái Dương Kiếm Tông, một cái là Tử Nguyệt kiếm phái, Tử Nguyệt kiếm phái kia thanh danh vẫn tính là khôngtệ, trong Tử Nguyệt kiếm phái đều là nữ tử, cùng Bách Hoa Các như nhau.
- Tiểu tử, ngươi tránh ra cho ta, không nên ngăn trở ánh mắt lão tử.
Thời điểm Dương Lỗi nghĩ những thứ này, Ngạo Lang quát lên.
- Ta ghét nhất đúng là người như ngươi, cút cho ta.
Dương Lỗi lạnh lùng nhìn hắn một cái nói.
- Gọi ta lăn? Tiểu tử, liền ngươi tên tiểu bạch kiểm này, rõ ràng còn muốn anh hùng cứu mỹ nhân? Thật sự là không biết sống chết, trung thực cút ngay cho ta, miễn cho ném đi mạng nhỏ, bằng không đao của lão tử cũng không phải là ngồi không.
- Con cóc kia, nhanh lăn, liền ngươi cái mặt hàng này còn muốn con cóc ăn thịt thiên nga, quả thực là nằm mơ, nhanh lăn, thừa dịp cô nãi nãi ta vẫn không có tức giận, bằng không sẽ là giờ chết của ngươi.
Tô Anh căm tức quát lên.
- Ơ, không nghĩ tới rõ ràng còn là cây ớt nhỏ, ta thích.
Ngạo Lang cười ha ha, sắc đản nhìn xem Tô Anh cùng Tử Nguyễn Y, từ từ đi qua.
- Sư đệ, giết hắn cho ta.
Tô Anh cả giận nói.
- Sư đệ của ngươi, ta đây trước hết giết tên tiểu bạch kiểm này, sau đó chúng ta lại thân mật, nhất long song phượng, hơn nữa còn là dã chiến, sảng khoái hơn ah, lão tử rất lâu đều chưa từng thử qua rồi, ha ha... Hôm nay vừa vặn ăn mặn.
Ngạo Lang nâng đại đao.
- Tiểu tử, đây là chính ngươi muốn chết, chẳng trách người khác.
Nói xong, Ngạo Lang liền nhấc lên binh khí, hướng về Dương Lỗi đột nhiên bổ tới, tốc độ kinh người.
- Hừ.
Dương Lỗi hừ lạnh một tiếng, một đao kia hắn không có dùng kỹ xảo gì, thuần túy là khí lực, Dương Lỗi không có chút nào quan tâm, nhẹ nhàng lóe lên, rất dễ dàng liền tránh qua, tiếp theo đột nhiên oanh ra một quyền, quyền cương nổi lên bốn phía, đem không khí bốn phía đều vỡ ra, hình thành từng tiếng nổ đùng.
Nhìn thấy một quyền này oanh kích lại, Ngạo Lang hiện qua một ít kinh dị, không có nghĩ đến tên tiểu bạch kiểm này rõ ràng mạnh mẻ như vậy, có thể né tránh đao phong của mình, còn hướng về mình đánh ra một quyền cường đại như vậy, uy lực của một quyền này tuyệt đối không chỉ là Bát Quái Ngưng Thần.
Nhưng mà Ngạo Lang cũng không lo lắng, không nhanh không chậm oanh kích ra một quyền, nắm đấm đụng vào nhau.
- Đụng.
Hai người nhất thời thối lui.
- Tốt, tốt ngươi cái tiểu bạch kiểm, khí lực không nhỏ.
Một quyền này, để Ngạo Lang ăn một chút thiệt thòi nhỏ, hắn có chút tức giận, mình rõ ràng bị một Bát Quái Ngưng Thần tiểu bạch kiểm đánh lui, mặt để vào đâu? Đột nhiên Ngạo Lang hơi nheo mắt lại, toàn bộ khuôn mặt lộ ra dữ tợn vô cùng, xấu xí không chịu nổi, khiến người ta phảng phất thấy được ác quỷ.
- Ta muốn ngũ mã phân thây ngươi.
Ngạo Lang chợt quát một tiếng, đại đao trong tay đột nhiên vung vẩy lên, trong nháy mắt tạo thành năm đạo đao mang, hướng về năm cái phương hướng khác nhau, nhắm Dương Lỗi mà đi.
Lúc này Dương Lỗi cũng tế ra trường đao của mình, Phong Ẩn đao.
- Phong Đao Thất Sát, Lục Sát Hợp Nhất.
Dương Lỗi khẽ quát một tiếng, trường đao trong tay hóa thành một tia sáng chói mắt, như là đạn pháo, phun ra đi ra ngoài.
*****
Rầm rầm rầm...
Đao mang đụng vào nhau, khí kình đột nhiên xoáy lên, cây cối bốn phía bị đao khí mạnh mẽ kia vỡ vụn thành từng mảnh, trên mặt đất xuất hiện một cái hố to bán kính chừng một mét, khắp nơi bừa bộn.
- Khục khục... Khục khục...
Ngạo Lang lau vết máu ở khóe miệng, nhìn xem Dương Lỗi, ánh mắt lộ ra ánh sáng như dã thú, sát khí lên cao, cả thân thể không ngừng run run, thở hổn hển, nhìn ra được lúc này Ngạo Lang là phẫn nộ cỡ nào, mình rõ ràng bị kích thương rồi, còn tiểu bạch kiểm kia dường như một chút sự tình cũng không có.
- Ngươi... Đáng chết.
- Đáng chết, ha ha, rốt cuộc là ai đáng chết?
Dương Lỗi cười lạnh không thôi.
- Liền ngươi, muốn giết ta còn chưa đủ tư cách, quá yếu, không chịu nổi một kích.
- Oa oa... Ta tuyệt sẽ không để ngươi dễ chịu, ta muốn từng đao hành hạ chết ngươi, Cực Hình đao pháp, ngàn đao bầm thây.
Mặt thẹo đại hán tức giận tới mức gọi to, vốn là khuôn mặt tối như mực, lúc này căng đến mức đỏ bừng, con mắt nhô lên, gương mặt nguyên bản liền xấu xí, lúc này càng thêm khó coi, khiến người ta nhìn liền buồn nôn, nếu như tiểu hài tử nhìn thấy, không bị hù chết, đoán chừng cũng sẽ bị dọa ngất đi.
- Lớn lên xấu xí, rõ ràng còn dám ra đây dọa người.
Dương Lỗi không thèm để ý, nhìn xem đao ảnh đầy trời kia, Dương Lỗi nhẹ nhàng khoát tay.
- Đại Tạo Hóa Chi Thủ, diệt cho ta.
Một bàn tay cực kỳ lớn, nhấc lên một đạo cuồng phong, dễ như trở bàn tay.
Rầm rầm rầm...
Tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên, bốn phía bụi mù bay múa, những cây cối to lớn kia bị lực lượng mạnh mẽ này trùng kích, ngã trái ngã phải, một ít đại thụ tới gần, còn bị nhổ tận gốc.
Thân thể Ngạo Lang bị hất bay ra ngoài, đập lấy bốn năm cây đại thụ ở xa xa.
Không có nghe được gợi ý của hệ thống, Dương Lỗi biết rõ, tiểu tử này còn chưa có chết, tay phải nâng lên thật cao, khẽ quát một tiếng.
- Đại Tạo Hóa Chi Thủ, ép cho ta.
Một bàn tay cực kỳ lớn xuất hiện trên bầu trời, giống như Ngũ Chỉ sơn của Như Lai phật tổ, lớn vô cùng, đột nhiên từ phía trên ép xuống.
Ầm ầm.
Một tiếng vang thật lớn, đại hán mặt thẹo căn bản không kịp phản kháng, cả người liền bị oanh kích.
Cự chưởng biến mất, trên mặt đất lưu lại một bàn tay khổng lồ, ở chính giữa chưởng ấn, một người máu thịt be bét, đã không thành hình dáng rồi.
Chết rồi, cứ thế mà chết đi, chết không thể chết lại, một Thiên Tiên trung kỳ võ giả, ở dưới Đại Tạo Hóa Chi Thủ toàn lực oanh kích của Dương Lỗi, không có một tia sức hoàn thủ.
Lúc này hệ thống truyền đến tiếng nhắc nhở:
- Đinh, chúc mừng người chơi đánh chết Ngạo Lang, đạt được bảy mươi tỷ nguyên khí giá trị, đạt được bảy trăm triệu đổi điểm.
- Đinh, chúc mừng người chơi đạt được Cực Hình đao pháp.
- Đinh, chúc mừng người chơi đạt được lệnh bài Thái Dương Kiếm Tông.
Cực Hình đao pháp, lệnh bài Thái Dương Kiếm Tông, hai thứ đồ này, đối với Dương Lỗi mà nói, quá không đáng giá, Cực Hình đao pháp, mình không cần, đao pháp mình đã có Phong Đao Thất Sát, tăng thêm Thiên Địa Tạo Hóa đao pháp đã đầy đủ rồi, những thứ khác không cần, cũng chẳng thèm ngó tới.
Mà lệnh bài Thái Dương Kiếm Tông này, chỉ là bằng chứng có thể tiến vào Thái Dương Kiếm Tông, là thời điểm đệ tử Thái Dương Kiếm Tông lịch lãm rèn luyện chứng minh thân phận của mình mà thôi, một chút tác dụng cũng không có. Gia hoả này thật sự là quá keo kiệt rồi, quả thực lãng phí khí lực của mình.
- Thật... Thật là lợi hại.
Nhìn xem Dương Lỗi động thủ, Tử Nguyễn Y không khỏi mở to hai mắt nhìn, há to miệng, vẻ mặt giật mình, không chỉ là Tử Nguyễn Y, Tô Anh cũng giống như vậy, không nghĩ tới Dương Lỗi sử dụng kỹ năng như thế này, Đại Tạo Hóa Chi Thủ, cái bàn tay khổng lồ kia, là uy vũ khí phách như vậy, để Tô Anh không ngừng hâm mộ.
Thật lâu hai nữ mới hồi phục tinh thần lại, đối với biểu hiện của mình, Dương Lỗi cũng là vô cùng đắc ý, Đại Tạo Hóa Chi Thủ, uy lực càng ngày càng mạnh rồi, nếu như đẳng cấp của mình lại có thêm tăng lên mà nói, cái Đại Tạo Hóa Chi Thủ này sẽ càng thêm lợi hại, càng thêm trâu bò, nếu như tu vi mình đạt tới Cửu Cực Tạo Hóa Cảnh giới, đoán chừng đối phó Huyền Tiên cảnh giới võ giả, hẳn không phải là vấn đề gì rồi.
Nhìn xem thi thể này, Dương Lỗi nhướng mày, đột nhiên đánh ra một chưởng, đem bùn đất bao phủ đi, trong nháy mắt chôn hố to này.
- Hai vị ân nhân.
Lúc này Tử Nguyễn Y nhìn xem Dương Lỗi cùng Tô Anh, quỳ xuống.
- Ngươi mau đứng lên, mau đứng lên, làm cái gì vậy?
Nhìn xem Tử Nguyễn Y như thế này, Tô Anh vội nâng nàng dậy, miệng nói.
- Đa tạ hai vị ân cứu mạng, bằng không tiểu nữ tử rơi xuống trong tay hắn, sẽ nhận hết lăng nhục, sống không bằng chết.
Tử Nguyễn Y cảm kích không thôi.
- Không cần cám ơn, không cần cám ơn, ta ghét nhất chính là cặn bả như vậy.
Tô Anh nói.
Dương Lỗi cũng gật đầu, nói tiếp:
- Đúng rồi, cô nương, ngươi tên gì? Vì sao lại bị hắn đuổi giết?
- Ta tên Tử Nguyễn Y, là đệ tử Tử Nguyệt kiếm phái, lần này là cùng môn phái chúng ta tới nơi này lịch lãm rèn luyện, thế nhưng mà ta trên đường tụt lại phía sau, không nghĩ gặp được một cái súc sinh như vậy.
Tử Nguyễn Y nói ra.
Dương Lỗi nhíu mày, cảm thấy có chút không đúng, tụt lại phía sau, làm sao có thể sẽ tụt lại phía sau? Hơn nữa tên kia là người Thái Dương Kiếm Tông, thực lực không yếu, dù vậy, cũng sẽ không biết vô duyên vô cớ một người tiến vào bên trong Lạc Nhật rừng rậm này, hơn nữa thời điểm Dương Lỗi đuổi giết Ngạo Lang, trong ánh mắt Tử Nguyễn Y hiện qua một vẻ kinh dị, cái này cũng không có tránh được con mắt của Dương Lỗi.
- Không có việc gì, hắn hiện tại đã chết, đúng rồi, ngươi bây giờ định đi nơi đâu? Về Lạc Nhật thành sao?
Tô Anh đối với Tử Nguyễn Y vẫn là rất đồng tình, nhưng mà lại không muốn cho nàng đi theo mình và Dương Lỗi, dù sao như thế này có thể tính là thế giới của mình cùng Dương Lỗi, nhiều người, cái loại cảm giác này, như thế nào cũng không tốt.
- Ta... Ta có thể đi theo các ngươi hay không?
Tử Nguyễn Y nhút nhát e lệ nhìn hai người một chút, nói.
- Chuyện này... chúng ta là muốn tiến vào nơi sâu xa của Lạc Nhật rừng rậm, chỗ đó quá nguy hiểm, nếu như ngươi muốn theo chân chúng ta mà nói, vậy rất có thể sẽ vứt bỏ mạng nhỏ, một khi gặp được yêu thú mạnh mẽ, tuyệt đối là không có cách nào bảo vệ ngươi, cho nên... Cho nên, ta nghĩ, ngươi tốt nhất vẫn là về Lạc Nhật thành.
Dương Lỗi nói ra.
← Ch. 640 | Ch. 642 → |