← Ch.701 | Ch.703 → |
Những người này, nhất định phải giải quyết cho xong. Có những người này trong thế giới của mình, đó tuyệt đối là uy hiếp rất lớn.
Hơn nữa, chính mình đối với những người đó là hoàn toàn không biết gì cả. Nếu mà để cho những người này tiếp tục sống sót, thì thật sự là làm cho người ta không rét mà run.
Điều này làm cho Dương Lỗi có cảm giác, so với đối mặt Ma tộc còn khủng bố hơn. Người của Ma tộc mặc dù cường đại, nhưng mà còn không có tàn nhẫn như vậy, không chừa thủ đoạn nào như vậy.
- Liễu Hàn Đại sư, chẳng lẽ liền không có cách nào từ trong chiêu thức võ công của đối phương tìm ra một chút dấu vết?
Dương Lỗi không tin một chút tin tức cũng không có, thiêu đốt hủy diệt thi thể, linh hồn tiêu tan, nhưng nhất định trước đó vào lúc đánh nhau cùng bọn họ, một chút chiêu thức võ công, một chút thủ đoạn tiến công luôn phải lưu lại chứ?
Sắc mặt Liễu Hàn có hơi mất tự nhiên, suy nghĩ một chút mới nói:
- Đây mới là chỗ kỳ quái nhất. Những người này mặc dù quyết đoán như thế, quỷ dị như vậy, nhưng thủ đoạn và công pháp mà bọn hắn sử dụng cũng là kỹ xảo phật gia chánh tông, không có một tia khí tức tà ma, cực kỳ thuần khiết. Thậm chí ngay cả rất nhiều tăng nhân Thiếu Lâm ta đều tự thẹn không bằng, điểm ấy khiến cho bần tăng cực kì xấu hổ.
Dương Lỗi nghe vậy cũng há to miệng, không thể tin được. Điều này thật sự là rất làm cho người ta kinh ngạc. Lại sử dụng chính là bí pháp phật gia, phật khí thuần khiết. Cái này... Này cũng quá khôi hài đi. Người của phật gia sao lại nhẫn tâm như vậy, ác độc như vậy? Mặc dù phật gia bị Dương Lỗi coi là cực kì trơ trẽn, nhất là căn cứ trí nhớ đời sau đưa ra về vị Thánh Nhân Phật giáo này.
Phật giáo mặc dù gây ra cho Dương Lỗi một loại cảm giác như vậy. Nhưng đối với Thiếu Lâm Tự thì hắn vẫn có thiện cảm. Hơn nữa không thể không nói, một chút võ học Phật giáo, một chút bí pháp vẫn cực kì đáng giá khen ngợi.
Cho nên gần đây cái nhìn của Dương Lỗi đối với Phật giáo có lẽ có chỗ đổi mới. Cho nên khi nghe thấy Liễu Hàn nói đến những người đó thi triển chính là phật gia bí pháp, thì Dương Lỗi mới giật mình như thế. Nhưng mà giật mình thì giật mình, chuyện này cũng càng ngày càng làm cho người ta mơ hồ.
- Liễu Hàn Đại sư, ngươi xác định, những người đó đều là thi triển võ học phật gia?
- Điểm ấy bần tăng có khả năng xác định, mặc dù bần tăng chưa bao giờ nhìn thấy bọn họ thi triển võ học, thi triển chiêu thức bí pháp. Mhưng phật khí thuần khiết ẩn chứa trong đó cũng là vô phương che dấu. Đúng là bởi vì phật khí thuần khiết này, cho nên bần tăng mới dám khẳng định, bọn họ hẳn là người tu phật.
Liễu Hàn lắc đầu lên tiếng giải thích.
Có thể liên quan cùng Kim Sơn Tự hay không? Hoặc là, đây căn bản là nội chiến Thiếu Lâm Tự? Cái này cũng không phải không có khả năng. Đương nhiên, cũng có khả năng là đối đầu cùng Thiếu Lâm Tự tại Tu Chân Giới, cái đó cũng nói không chừng.
- Là người tu phật, Liễu Hàn Đại sư có từng đi qua Kim Sơn Tự? Có lẽ vị tiền bối kia biết nguyên nhân trong đó?
Dương Lỗi hỏi.
- Đã đi, nhưng... Vị tiền bối kia đang trong bế quan, không gặp người ngoài.
Liễu Hàn cũng là bất đắc dĩ. Lão đương nhiên biết vị ở Kim Sơn Tự kia rất lợi hại, nếu như ông ta mà nguyện ý ra tay, thì hẳn là có thể giải quyết nguy cơ lần này của Thiếu Lâm Tự. Thế nhưng vị kia chính lúc đang trong bế quan, chính mình chẳng lẽ cưỡng bức xông vào?
Kim Sơn Tự tuy nói nhìn ở bề ngoài thì còn chưa được phồn vinh như Thiếu Lâm, không có bao nhiêu cao thủ. Nhưng có vị tiền bối kia ở đó thì cũng không ai dám giương oai tại Kim Sơn Tự. Một khi chọc giận vị kia thì đâu phải là chuyện nói giỡn.
- Đang trong bế quan?
Dương Lỗi cười cười, Pháp Hải kia đích xác không phải tùy tùy tiện tiện là có thể gặp được. Nhưng mà chính mình đã đến, nên khẳng định là có khả năng.
Dù sao hiện nay thế giới này đã thuộc về mình, chính mình mới là chủ nhân chân chính của thế giới này. Hơn nữa hắn đã không phải chỉ có duy nhất một Xạ Điêu Thế Giới lúc đầu, mà đã dung hợp thêm Hồn Châu và Huyễn Diệt Châu.
So với thế giới lúc đầu thì phải cường đại hơn nhiều. Đương nhiên, điểm này phỏng đoán Pháp Hải đã sớm biết, cũng rõ ràng lão căn bản không có biện pháp thu hồi quyền khống chế thế giới này, cho nên mới hào phóng thành toàn cho Dương Lỗi.
Nhưng mà Dương Lỗi chính là thật sự nợ Pháp Hải một nhân tình. Mặc dù là hắn không thích lắm đối với gia hỏa Pháp Hải này, nhưng mắc nợ nhân tình người ta, có cơ hội vẫn còn phải trả lại cho hắn.
- Đúng vậy.
Liễu Hàn có hơi xấu hổ, nhưng mà đó cũng là chuyện không có cách nào khác. Pháp Hải Đại sư kia rốt cuộc là không phải đang trong bế quan thì Liễu Hàn không phải rất rõ ràng. Nhưng Kim Sơn Tự rõ ràng đã nghĩ đến việc tranh giành quyền lợi với Thiếu Lâm một chuyến, thì lão cũng không có bất cứ biện pháp gì.
- Liễu Hàn Đại sư không cần sốt ruột, đối với những người đó thì ta cũng không biết một tí gì. Nhưng Pháp Hải Đại sư, phật hiệu vô biên vô tận, tu vi sâu xa khó dò, ở trên thế giới này phỏng đoán không có việc gì là ông ta không biết. Lần này, ta đúng là tính toán đi tìm Pháp Hải Đại sư, hỏi về lai lịch cỗ khí tức khủng bố vừa tới.
Dương Lỗi nói với Liễu Hàn.
- Cỗ khí tức kia, ta cũng cảm giác được là quá cường đại.
Nói về cỗ khí tức kia trước đây, Liễu Hàn tự nhiên cũng cảm giác được. Lúc này nói cho cùng vẫn còn tim đập nhanh có thừa. Cỗ khí tức kia, thiếu chút nữa đã phá thiền tâm của mình, điều này làm cho Liễu Hàn làm sao mà không cảm thấy kinh hãi.
Hắn vẻn vẹn là phóng xuất ra khí tức của chính mình mà thôi, nhưng đã khiến cho chính mình thiếu chút nữa bị phá thiền tâm, người kia so với những Hắc y nhân quấy rối này thì càng cường đại hơn.
- Ta nghĩ cỗ khí tức này có thể có liên quan cùng nhóm người tập kích Thiếu Lâm Tự các ngươi hay không?
Dương Lỗi nhìn Liễu Hàn nói
- Huống hồ, người kia thần thông quảng đại, tu vi bản thân sâu không lường được, chính là khó lường, ở trên thế giới này. Trừ vị kia ở Kim Sơn Tự ra, thì còn có ai có thể đối phó được với hắn? Cho nên, lần này đây ta chính là vì chuyện này mà nhất định phải đi Kim Sơn Tự một chuyến. Hơn nữa việc này không nên chậm trễ.
- Không được, thế này không được. Thánh thượng, Thiếu Lâm Tự chúng ta đã không có nhiều thời giờ như vậy. Chờ lúc trở về từ Kim Sơn Tự, thì Thiếu Lâm Tự phỏng đoán đã sớm không tồn tại.
Liễu Hàn vừa nghe vội vàng lắc đầu.
Dương Lỗi nghe vậy cau mày:
- Có ý gì vậy? Chẳng lẽ Thiếu Lâm Tự hiện nay lại đang bị tập kích sao?
- Không sai, hiện tại Thiếu Lâm Tự đã tràn ngập nguy cơ. Lần này là muốn để cho Thánh thượng trước hết cứ giải quyết nguy cơ trước mắt cho Thiếu Lâm, bố trí trận pháp trước để ngăn cản kẻ địch tiến công, để cho Thiếu Lâm ta vẫn bảo tồn một con đường sống.
Liễu Hàn lên tiếng giải thích.
*****
- Thế này
- Thánh thượng, bần tăng cầu xin ngài.
Thấy Dương Lỗi do dự, Liễu Hàn bỗng nhiên quỳ xuống nói
- Vì an nguy của Thiếu Lâm ta, Thánh thượng ngài liền giúp Thiếu Lâm ta một lần. Bần tăng cam đoan, sau này bệ hạ có hạ lệnh, Thiếu Lâm Tự chắc chắn phải dốc toàn lực. Hơn nữa bần tăng cũng có thể cam đoan, nếu như Thánh thượng muốn đi vào Tu Chân Giới, Thiếu Lâm ta cam đoan toàn lực trợ giúp bệ hạ.
Dương Lỗi cân nhắc hơn thiệt, cảm giác được đó cũng là điều có khả năng. Dù sao tên kia nếu như là thực sự bắt đầu ra tay phá hoại, thì hắn cũng đã sớm hành động. Vì mài dao sẽ không mất nhiều công đốn củi, đi Thiếu Lâm nhìn một cái để cũng có thể hiểu rõ tình huống hơn một chút. Nhìn một chút những kẻ công kích Thiếu Lâm Tự này rốt cuộc là có lai lịch gì.
- Được rồi, ta phải đi Thiếu Lâm Tự nhìn một cái. Bố trí một tòa trận pháp để giải trừ nguy cơ trước mắt cho Thiếu Lâm Tự. Nhưng mà thời gian của ta không nhiều lắm, nhất định phải nhanh chóng chạy đi Kim Sơn Tự gặp Pháp Hải tiền bối.
- Bởi vì ta tin tưởng, chỉ có ông ta mới hiểu rõ, cỗ khí tức vô cùng cường đại kia rốt cuộc là ai, có lai lịch gì, đối với chúng ta mà nói là địch hay là bạn. Nếu như là kẻ địch, như vậy, chúng ta nhất định phải nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng.
- Nếu không một khi đối phương động tay động chân, chúng ta căn bản là không có lực chút nào để đánh lại, đến lúc đó liền hỏng bét. Quả thật ta không muốn phải nhìn thấy cơ nghiệp của chính mình bị phá hủy như vậy, không muốn thấy thiên hạ thương sinh phải chịu khổ chịu nạn, không muốn thấy trăm họ rơi vào tình cảnh lầm than.
Dương Lỗi cũng muốn nhìn một chút, thế giới Mộng Huyễn này của chính mình rốt cuộc có những người nào đang phá hoại. Mặc dù gia hỏa cường đại kia không giải quyết xong, nhưng mà một chút nhân vật nho nhỏ có lẽ sẽ không đáng để ở trong mắt.
Có điều nếu nhân vật nho nhỏ lại quá nhiều, chính mình cũng không có khả năng tự mình động thủ tiêu diệt hết sạch. Cho nên chỉ có dựa vào số nhân sĩ tu luyện ở thế giới Mộng Huyễn, đương nhiên còn có những lực lượng đặc thù thuộc về mình.
- Thánh thượng nhân từ.
Liễu Hàn nghe được Dương Lỗi nguyện ý đi Thiếu Lâm Tự trước để giải quyết nguy cơ của Thiếu Lâm Tự thì trong lòng lập tức mừng rỡ. Mục đích chuyến đi này của mình đã đạt được nên lão cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như Dương Lỗi không muốn đi Thiếu Lâm Tự trước, không muốn trợ giúp Thiếu Lâm giải trừ nguy cơ trước mắt, thì Liễu Hàn cũng không biết nên làm gì bây giờ. Có lẽ chỉ đanh buông tha Thiếu Lâm Tự, giữ lại một số đệ tử có tư chất tốt.
- Được rồi, Liễu Hàn Đại sư, thời gian cấp bách, chúng ta mau chóng hành động.
Dương Lỗi nhìn Liễu Hàn nói
- Đại sư, không nên phản kháng, ta mang ngươi đi thì tốc độ sẽ nhanh hơn một chút.
Liễu Hàn nghe vậy gật đầu. Lão nhìn không thấu tu vi của Dương Lỗi, nhưng nếu hắn nói như vậy thì nhất định là có đạo lý của hắn. Liễu Hàn cũng muốn nhân cơ hội này nhìn một chút, vị Nhân Hoàng này rốt cuộc đạt tới cảnh giới gì.
- Vậy thì liền làm phiền bệ hạ.
Liễu Hàn tụng niệm một câu phật hiệu.
Dương Lỗi gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa. Hắn ôm lấy bả vai Liễu Hàn, mở ra liên lạc giữa chính mình cùng thế giới Mộng Huyễn, lợi dụng Không Gian Pháp Tắc Chi Lực của thế giới Mộng Huyễn để triển khai thuấn di.
Một cỗ Không Gian Chi Lực mênh mông khổng lồ trong nháy mắt bắt đầu bao bọc hai người, tiếp theo trong hư không hé ra một khe hở, hai người biến mất vào đó trong nháy mắt.
Khoảng cách từ Thiếu Lâm Tự đến kinh đô không tính là gần, mặc dù Dương Lỗi lợi dụng qui luật hệ Không Gian thì cũng không có cách nào chỉ một lần na di duy nhất là đi đến điểm cuối. Hắn phải thông qua ba lần mới hoàn thành. Ba lần khiến cho tinh thần lực của Dương Lỗi thiếu chút nữa hoàn toàn kiệt sức.
Cũng may Diễn Thần Quyết về một phương diện khôi phục tinh thần lực này có chỗ độc đáo, nên chỉ mấy cái hô hấp thì hắn liền khôi phục được một chút. Hơn nữa Dương Lỗi lại có đan dược, nên chỉ sau mấy cái hô hấp thì tinh thần lực của bản thân Dương Lỗi cũng đã khôi phục rất nhiều.
- Bệ hạ có cần nghỉ ngơi một lát hay không?
Nhìn dáng vẻ Dương Lỗi có hơi mỏi mệt, Liễu Hàn hỏi han.
Lúc này trong lòng Liễu Hàn là kinh ngạc không thôi. Đoạn đường Thiếu Lâm Tự ở cách hoàng cung đâu phải là một dặm hai dặm. Lúc này mới bao nhiêu thời gian, chỉ mấy cái hô hấp mà thôi thì cũng đã đi tới Thiếu Lâm Tự.
Phải biết rằng, chính mình ban đầu chạy ngựa không ngừng vó câu từ Thiếu Lâm Tự, toàn lực chạy đi đều mất gần hai canh giờ a. Mặc dù là Kim Tiên cũng không có khả năng đạt tới tốc độ nhanh như vậy, chẳng lẽ hắn đạt tới cấp bậc Đại La Kim Tiên?
Nghĩ tới đây, Liễu Hàn không khỏi cảm thấy kinh ngạc, hắn mới được bao nhiêu tuổi, tuyệt đối sẽ không vượt qua năm mươi. Một người mà tuổi tác không đến năm mươi, tu vi đạt tới cảnh giới Thiên Tiên đã là cực kỳ thái quá. Mà hiển nhiên tu vi của hắn tuyệt đối không phải cảnh giới Thiên Tiên, về phần cụ thể đạt tới cấp bậc gì, liền không được biết rồi.
Dương Lỗi nhìn Thiếu Lâm Tự xa xa, hắn cũng nghe được tiếng đánh nhau. Thiếu Lâm Tự quả nhiên chính lúc đang bị vây công, số quân còn không ít, ai nấy đều đều mặc quần áo đen, mang theo mặt nạ.
Nhằm vào một người, hắn quét một tia Giám Định Thuật đến.
- Đinh, xem xét thành công. Thành viên Lục Xa của Sâm La Điện, tu vi Bát Quái Ngưng Thần.
Thành viên Sâm La Điện, làm sao có thể là thành viên Sâm La Điện, Dương Lỗi ngớ người ra. Mấy gia hỏa Sâm La Điện này, làm thế nào lại tiến vào được trong thế giới Mộng Huyễn? Thế này... thế này cũng quá khó có thể tin nổi. Nhưng lại là tu luyện tâm pháp Phật giáo, điều này thật sự là khiến cho Dương Lỗi không nghĩ ra.
Với Sâm La Điện, Dương Lỗi đã từng có giao tiếp. Trước đây lúc ở tại đại lục Sùng Võ hắn liền gặp phải thành viên bên ngoài của Sâm La Điện. Hơn nữa, chính mình tựa hồ được giới cao cấp Sâm La Điện coi trọng, tựa hồ người kia vẫn còn hết sức lợi hại.
Nhưng mà chính mình bởi vì vội vã tiến vào đại lục Vô Cực, cho nên không có kiểm tra cẩn thận chuyện Sâm La Điện ở đại lục Sùng Võ. Còn về phần lúc ấy vị đại nhân vật kia ở Sâm La Điện coi trọng đối với chính mình là ai, chính bản thân Dương Lỗi cũng là một mực đều rất hiếu kỳ, chỉ là không có cơ hội mà thôi.
Lần này đây lại trong thế giới Mộng Huyễn gặp phải người của Sâm La Điện, Dương Lỗi cực kì kinh ngạc. Sâm La Điện này và Sâm La Điện ở đại lục Sùng Võ không biết có đúng là không có liên lạc không? Nếu như thật sự có liên lạc, như vậy cụ thể vậy là tình huống gì.
Lúc này chỉ là thành viên bên ngoài, phỏng đoán là vật hi sinh. Còn cao thủ chân chính vẫn đang ở phía sau. Mục đích của Dương Lỗi chính là nhìn một chút kẻ đứng đầu trong đám người này, lợi dụng Giám Định Thuật để xem qua một lượt tình huống của tên kia rốt cuộc là ai.
← Ch. 701 | Ch. 703 → |