← Ch.096 | Ch.098 → |
- Linh Tú, Linh Nguyệt, Như Ngọc cả ba nàng mau lại đây.
Hắn hướng ba nàng vẩy tay một cái, với lời của hắn các nàng cũng không hề nghi hoặc gì, cả ba cùng nhau tiếng lên chỗ Vô Thiên.
- Tiểu Tử ngươi mau tới.
Hắn nhìn Thái Cổ Thần Long ngữ khí lạnh nhạt nói, Thần Long cũng không có chậm trễ hướng chỗ ba nàng vừa đi lên. Khi đến gần ba nàng thân thể linh hồn của nó bỗng dưng toả ra quang mang chói mắt cùng với đó là một cổ Long uy vô thượng liên tục toả ra bốn phía, nhưng không giống lần trước lần này Long uy toả ra cũng không có đem chúng nữ chấn đến hoa dung thất sắc mà lại mang theo một cổ uy thế thượng vị giả cao cao tại thượng đang ngẩn đầu ngạo nghễ nhìn thương sinh khiến các nàng ở phụ cận sinh ra cảm giác muốn bái lại.
Nhưng uy thế này cũng kéo dài không lâu vì thân thể hư ảo của Thần Long nhanh chóng phân ra thành ba phần theo thứ tự chui vào mi tâm của ba người Long Linh Tú, Long Linh Nguyệt va Long Như Ngọc, khi ba phần quang manh kia tiến nhập mi tâm các nàng thì nhanh chóng đem thân thể các nàng bao trùm trong quang mang kia.
Mà bên trong quang mang các nàng cũng tiến vào một trạng thái vô cùng huyền diệu, phảng phất như các nàng là một người khách nhân từng bước từng bước nhìn ngắm cả cuộc đời của Thái Cổ Thần Long, từ lúc nó bắt đầu xuất hiện, đến khi tu luyện, những cảm ngộ tu luyện, ... Đến cả những kí ức có liên quan đến Vô Thiên cũng bị các nàng nhìn thấy hết. Ngoài những cảm ngộ về cảnh giới, pháp tắc thiên địa, ... Các nàng phân biệt còn được truyền thụ ba Thiên phú thần thông của Thái Cổ Thần Long lần lượt là: Long Linh Tú với Thần Thông Thanh Long Hồn có khả năng miễn dịch toàn bộ Linh hồn công kích cao hơn mình không quá hai đại cảnh giới trở lại, hơn nữa còn có thể tạo thành một đầu Thanh Long bằng linh hồn lực tấn công thức hải kẻ địch một cách vô tung khó có thể phòng bị. Nếu người cùng cấp trúng phải thì không chết cũng trở nên ngu ngốc. Thử nghĩ xem lúc hai bên đang giao phong bỗng dưng bị một công kích linh hồn vô ảnh vô tung đánh vào thì làm sao có thể phòng bị kịp chứ.
Còn Long Linh Nguyệt với Thần thông Long Tộc Cấm Chú, trong phạm vi trăm thước kẻ địch bên trong hoàn toàn không thể hội tụ Linh khí trong thiên địa để thi triển thần thông thậm chí không thể hấp thu linh khí xung quanh bổ xung cho bản thân. Có thể nói trong khoảng không gian này nàng có thể thoải mái điều động thiên địa linh khí để tăng cường công kích còn kẻ thù của nàng chỉ có thể dực vào linh khí tích luỹ của bản thân mà đánh hơn nữa còn không thể khôi phục, nhiêu đó khí đánh nhau cũng đủ khiến đối thủ nhức đầu. Thử hỏi khi ngươi đã dùng hết pháp lực tích luỹ thì lấy cái gì để đánh với người ta đây, lúc đó chỉ có thể làm cục thịt cho người ta đánh thôi.
Còn Thiên phú mà Như Ngọc nhận được chính là Long Tức đây là một Thiên phú công kích thuần tuý nhưng lại vô cùng mãnh liệt, đây không phải là một hơi thở của Long Tộc bình thường mà là một hơi thở tập hợp linh khí ngũ hành và phi ngũ hành trong toàn bộ một khu vực tạo ra một kích kinh thiên, nếu nàng có thể đạt tới Sơ Vị Thần Thì một kích này phát ra thậm chí có thể tập sát một Trung Vị Thần ngay lập tức. Tuy Thiên phú này có thể phát ra một kích kinh thiên nhưng cũng khiến người thi triển phải tiêu hai bảy phần pháp lực trong cơ thể, hơn nữa một chiêu này người thi tiểu phải hấp thụ một lượng lớn Linh khí nên đòi hỏi kinh mạch của người thi triển phải vô cùng rắn chắc, dẻo dai mới có thể chịu đựng được đại lượng Linh khí thiên địa nhận thể, nếu không nhất định sẽ bị linh khí thiên địa cuồng loạn làm bạo thể mà chết. Có thể nói trong ba Thiên phú thì Long Tức có lực công kích mạnh mẽ nhất nhưng cũng có nguy hiểm cao nhất khi thi triển.
Vì dù Thanh Long Hồn có bị phản phệ thì cũng chỉ khiến thức hải người thi triển bị chấn động một chút thôi, còn Long Tộc Cấm chú nếu cắn trả cũng chỉ khiến chủ nhân của nó chịu chút nột thương thôi. Nhưng nếu Long Tức mà thi triển không khéo thì vong mạng chứ chẳng chơi.
Cuối cùng qua hơn ba tiếng đồng hồ sau khi lĩnh ngộ toàn bộ Thiên Phú cũng như cảm ngộ với thiên đạo và cả kí ức của Thần Long thì quang mang quang người các nàng cũng tiêu thất, phút chốc cả ba người đồng loạt mở mắt ra, nhưng ánh mắt cả ba người nhìn hắn đều ẩn chứa một tia phức tạp cùng kinh ngạc. Nhất là Long Linh Tú và Long Linh Nguyệt đều nhìn chằm chằm hắn, duy chỉ có Như Ngọc chỉ kinh ngạc nhìn hắn một chút sau đó đến một bên nũng nịu ôm lấy cánh tay của hắn hai mắt toả sáng nhìn chằm chằm hắn như thể một đại sắc lang nhìn thấy một mỹ nhân trần truồng đang đứng trước mặt vậy.
- Tiểu Ngọc mặt thúc thúc có dính gì hay sao?
Hắn cười vỗ lên khuôn mặt mịn màng, tranh mịn như sữa của Như Ngọc trêu chọc hỏi.
- Ân. Mấy thúc thúc không dính gì.
Nàng vẫn không rời mắt khỏi hắn tự nhiên trả lời.
- Vậy sao Tiểu Ngọc lại nhìn thúc thúc như vậy.
- Người ta muốn nhìn thật kỹ vị chí tôn của vụ trụ này rốt cuộc là có gì hơn người.
Nàng cũng không có dấu diếm hồn nhiên nói sau đó vẫn tiếp tục nhìn hắn, nàng cũng không có như mẹ và cô cô của nàng chỉ biết nghi hoặc nhìn hắn mà lại thẳng thắng mà nói ra, nàng là một cô bé nên cũng không có nghĩ nhiều thứ như người lớn nên cũng chỉ có chút ngạc nhiên nhìn hắn sau đó vẫn hồn nhiên như cũ.
Mà lúc này câu nói của nàng cũng khiến những người trong chúng nữ chưa biết thân phận của hắn thì trở nên vô cùng khó hiểu, tất cả đều giương mắt nhìn hắn khiến hắn bất đắt dĩ cười khổ một tiếng vốn muốn giấu thêm một khoảng thời gian nữa nhưng xem ra đã bị tiểu cô nương nói toát ra rồi.
- Khụ thôi được rồi, vốn ta muốn đợi các nàng đều đạt đến Thánh Giả mới cho các nàng biết nhưng hôm nay đành phải nói sớm chút rồi.
Hắn nói xong phất tay một cái hàng chục đạo bạch quan bay vào mi tâm từng người. Mà theo bạch quan tiến vào các nàng cũng phải ăn chút đau đớn mới có thể tiếp nhận một cổ tin tức khổng lồ như vậy, sau đó mới bắt đầu tiêu hoá đóng tin tức kia.
Mà thời gian các nàng tiêu hoá đống tin tức kia cũng tốn hơn bốn tiếng đồng hồ, những người đã biết lai lịch của hắn thì đang cùng nhau vui đù bỏ hắn một mình buồn bực đập đá (ý ta là đem mấy khối đá đập vào nhau á đừng nghĩ nhiều) suốt hơn bốn tiếng.
Cuối cùng các nàng cũng tiêu thụ xong mớ kí ức kia, mỗi người một biểu cảm nhìn hắn vô cùng quái dị. Các nàng cũng giống như Tuyết Linh không thể nào tin cái tên suốt ngày cười hi hi ha ha hơn nữa lại háu sắc thành tánh vậy mà có thể là một vị Chí Cao Thần đứng trên đỉnh của vụ trụ này.
Nếu không phải đóng kí ức kia là do hắn truyền cho các nàng cùng với cái người kia y chang hắn thì các nàng không thể nào liên tưởng ra được thân thế của hắn.
- Biết ngay là các nàng sẽ sốc mà. Các nàng cũng hiểu được lí do ta không muốn bói ra rồi đó.
Chúng nữ đồng loạt gật đầu thực sự chuyện này đối với các nàng thực quá khó tin, cùng với những thứ các nàng hiểu về thế giới bên ngoài thực sự hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của các nàng.
- Được rồi các nàng cũng thấy rồi đó tu vi của các nàng hiện tại thực là quá thấp rồi vì vậy nếu muốn ở cùng phu quân thì các nàng nhất định phải tăng cường tu vi bản thân lên mới được, ít nhất cũng phải là Sơ Vị Thần thì mới có thể cùng ta vĩnh viễn hưởng thụ lạc thú được, các nàng hiểu chứ.
- Ân chúng ta đương nhiên hiểu rõ nhưng mà với tư chất chúng ta nếu muốn đạt đến Sơ Vị Thần lại không phải chuyện ngày một ngày hai a.
Thu Trúc khó khăn nhìn hắn nói ra suy nghĩ của chính mình mà đó cũng là ý của chúng nữ.
- Ừm cũng vì vậy mà chúng ta mới vào nơi này, chỉ cần các nàng có thể nhận truyền thừa, có được lĩnh ngộ của Chư Thần trước kia thì ta có thể khiến các nàng dễ dàng tăng lên tu vi.
- Nhưng muốn lấy được truyền thừa không phải chuyện dễ a.
Trúc Mai buồn bực nói ra.
- Hắc hắc chuyện đó không phải quá khó đâu. Nhưng trước hết ta phải giúp các nàng tăng tu vi một thoáng đã.
Hắn cười hắc hắc một tiếng trong lúc chúng nữ chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị hắn ném vào chiếc giường lớn trong Bổn Nguyên Không Gian. Một hồi đại chiến cũng chuẩn bị phát sinh.
← Ch. 096 | Ch. 098 → |