← Ch.056 | Ch.058 → |
Hắn đã cố gắng áp chế âm thanh đến mức thấp nhất chủ yếu là để chấn nhiếp nhưng vẫn khiến không ít Hạt tộc tu vi thấp hai tai phún huyết lăn đùng ra xỉu.
- Sao yếu xìu vậy.
Hắn lắc đầu chán nản, đến cả một tiếng hô cũng có kẻ sắp chết hèn gì cả tộc phải chui rúc ở chỗ này. Nếu cao thủ Hạt tộc mà đọc được suy nghĩ này của hắn chắc phải chửi hắn ba ngày ba đêm luôn, đường đường là một trùm Thần vậy mà lại đi đánh một đám tiểu bối rồi lại chê chúng yếu đúng là vô sỉ hết chỗ nói.
- Kẻ nào dám tới Hạt tộc ta làm loạn.
Một tiếng thét dài vang lên, một trung niên nam tử mặc một bộ đồ màu vàng đất từ trong lao ra nhìn chằm chằm Vô Thiên cao giọng hỏi, hơn nữa vừa hỏi uy áp Bán Thánh cảnh sơ kì lập tức tràn ra ép về phía nhóm Vô Thiên. Hắn chính là cao thủ Bán Thánh vừa tấn cấp hai năm trước của Hạt tộc, Thái Thượng Trưởng Lão thư tư, Hoàng Vô Sinh vốn.
Nếu là người nào khác trên tinh cầu này dưới uy áp của tên Vô Sinh này hơn phân nữa là sẽ biến sắc mà lui nhưng đáng tiếc đây là nhóm người Vô Thiên, tất cả đều là Bán Thánh đỉnh phong thì sao có thể để uy áp của tên này vào mắt chứ.
- Trúc Nhi làm hắn câm miệng lại, phiền chết được.
Hắn phất phất tay với Thu Trúc bộ dáng nhìn Hoàng Vô Sinh cực kỳ chướng mắt, Thu Trúc cũng không hai lời trong lúc tên kia còn đang tức xì khói vì thái độ của Vô Thiên thì nàng đã thoáng cái bay ra phía sau lưng hắn một quyền oanh ra trực tiếp đem đầu của tên mù này nổ bạo.
- Trúc Nhi chuẩn bị cùng ta đập phá một chút nào.
Hắn vừa cười cười với Thu Trúc vừa móc "cục đá" (Cự Thạch Phong Ấn thần khí ý) vác lên vai một bộ muốn đập nát nơi này.
- Tiền bối xin dừng tay.
Đúng lúc hắn định đập thì một giọng nói thanh thúy vang lên, một thiếu phụ toàn thân hoàng y từ bên trong bước ra, nàng không phải ai khác chính là tộc trưởng Hạt tộc Mạc Vô Song cũng là bà ngoại của Như Huyền chưa đến năm trăm tuổi mà đã có tu vi Quy Chân cảnh trung kì từng là đệ nhất thiên tài của Hạt tộc.
- Không biết tiền bối đến nơi này có gì chỉ bảo.
Nàng cung kính hướng hắn hỏi.
- Ta chỉ muốn tìm mẹ vợ ta!
Hắn mặt không đổi sắc cười ha ha nói ra, hắn thì không cảm thấy gì vì hắn chẳng thèm quan tâm mọi thứ xung quanh vì với hắn chỉ cần vui là được nhưng Như Huyền thì không được vậy, mặt nàng đã đỏ như trái cà chua hai mắt u oán liếc hắn. Rõ ràng dám gọi mẹ vợ trước mặt Bà ngoại nàng tuy giờ chuyện còn chưa lộ nhưng lát nữa thế nào mà không lộ chứ.
- Không biết người tiền bối muốn tìm tên là gì? Sao lại đến Hạt tộc chúng tôi tìm?
- Nàng là người Hạt tộc đương nhiên ta phải đến Hạt tộc tìm, chẳng nhẽ ta song xà tộc tìm sao.
- Còn về tên thì... khụ khụ Như Huyền muội nói đi.
Hắn ho khan một cái nhìn về phía Như Huyền, vì hắn chỉ hấp tấp đến chỗ này mà lại quên bén mấy việc hỏi tên nên đành đẩy cho Như Huyền.
- Mẹ ta là Kim Hạt công chúa Mạc Như Ngọc.
Nàng cố nén cảm giác thống hận trong lòng nói ra, câu nói đó khi vào tai Mạc Vô Song lại khiến nàng run rẩy một cái vẻ mặt đầu tiên là nghi hoặc kế tiếp là kinh hỉ nhưng rất nhanh lại bị nàng áp xuống khuôn mặt trở nên đanh lại, nhưng bao nhiêu đó làm sao qua được mắt Vô Thiên chứ hắn vốn nghi hoặc không thể nào một người mẹ lại có thể nhẫn tâm chia cắt cháu của mình và mẹ của nó chứ.
Nhưng từ biểu hiện lúc nãy của nàng thì hắn biết chắc đó không phải nàng nguyện ý làm như vậy, nói không chừng Như Huyền có thể sống sót tám phần là do nàng. Tuy hắn đối với mấy cái quyền lực gì đó không thèm quan tâm nhưng cũng không phải hắn cái gì cũng không biết, những cái tranh đấu này chỉ cần hắn dụng tâm tìm hiểu thì không gì có thể qua được mặt hắn.
- Như Ngọc phạm đại tội cấu kết ngoại tộc làm vấy bẩn huyết mạch Hạt tộc cao quý thứ lỗi ta không thể cho các vị gặp mặt.
Nàng lời nói vô cùng đanh thép, cứng rắn nhưng trong mắt lại ẩn hiện nét chờ mong. Đúng như Vô Thiên nghĩ nàng làm sao mà muốn chia cắt con cháu mình chứ, tuy nàng là Tộc trưởng nhưng tất cả Thái Thượng Trưởng Lão đã quyết nàng làm sao dám cải chỉ có thể vì cháu mình ra sức bảo vệ, âm thầm bảo hộ cho nó.
Bây giờ khi nó cường đại trở về hơn nữa còn mang theo một đám người tu vi cao cường cứu mẹ nó nàng đương nhiên là mong chờ con gái được cứu ra, hảo hảo sống chung với con mình rồi nhưng nàng là Tộc trưởng không thể quá nghiên về phía con của mình được nên mới nói mấy lời đó, thực ra nàng là muốn nói cho mấy lão gia hoả đang trong tối kia nghe thôi.
- Mấy tên kìa hôm nay lão tử muốn dẫn người đi các ngươi tên nào ý kiến thì lăn ra đây.
Hắn cũng không nhìn vẻ mặt " cường liệt" của nàng mà trực tiếp rống lên phát nữa, cùng lúc đó uy áp cuồn cuộn của bốn Bán Thánh đỉnh phong đồng loạt ép về phía mất tên đang trong tối rình coi.
Trước uy áp khủng bố kia mấy tên đó sao còn dám hó hé gì nữa chỉ đành lẳng lặng rời đi.
Sau khi cả ba tên đều rời đi thì Mặc Vô Song cũng không kìm chế chút nào nữa lao tới ôm lấy Như Huyền.
- Cháu của bà mấy năm nay khổ cho cháu rồi, tất cả đều do bà vô dụng không thể để cháu được sống cùng phụ mẫu nhưng bà cũng không thể làm gì khác con có trách bà không?
- Bà ngoại cháu hiểu mà, những năm cháu lưu lạc bên ngoài bà luôn chiếu cố cháu sao cháu có thể trách bà chứ.
Nàng cũng không phải người ngốc làm sao không hiểu được tình cảnh của bà mình chứ vì vậy nàng chỉ thống hận những tên cổ hủ kia chứ đối với bà ngoại thì không chút oán khí nào.
- Khụ hai người muốn nói gì thì chờ chút nữa đi, giờ chúng ta nên đi cứu người trước đã.
Hắn ho khan một tiếng nếu hai nàng mà cứ bà bà cháu cháu như vậy không chừng đến sáng mai mất vì vậy đành nhắc nhẹ mục đích tới đây để họ còn tách ra.
Cả năm người theo Vô Song vào tổng bộ Hạt tộc để cho Như Huyền gặp mẹ mình cũng như mang hai mẹ con nàng rời khỏi đây.
Tym cho ta nhé:3
← Ch. 056 | Ch. 058 → |