← Ch.068 | Ch.070 → |
Hây dza không ngờ được nha mới đi mấy ngày mà Băng Ngưng Cung lại phát triển như vậy.
Vô Thiên cùng chúng nữ trên cao nhìn xuống Băng Ngưng Cung không khỏi cảm thán, bọn họ rời đi cũng chỉ hơn ba tháng vậy mà Băng Ngưng Cung lại trở nên phi thường náo nhiệt, vốn lúc đầu chỉ là ở đỉnh núi phát triển nhưng mà hôm nay ngay tại chân núi đã hình thành một tòa thành thị tụ tập không ít tu sĩ tu vi cao thấp không đều.
Còn tại Băng Ngưng Cung thì lại không ngừng có nữ đệ tử tuần tra cùng với đệ tử tu luyện phi thường náo nhiệt.
- Các người là ai? Đến Băng Ngưng Cung có ý gì?
Hắn cùng chúng nữ vừa hạ xuống trước đại môn của Băng Ngưng Cung đã bị mười mấy nữ đệ tử chặn lại, mười mấy người dung mạo tuy không bằng chúng nữ nhưng cũng được coi là thanh tú, hơn nữa tất cả đều có tu vi Hóa Linh Cảnh tay cầm Huyền cấp linh khí hướng hắn dò xét.
Vốn sau khi Mị Ảnh Tông sát nhập với Băng Ngưng Cung đã khiến Băng Ngưng Cung ở trong Lục Đại tông môn địa vị tăng vọt, tuy vẫn xếp hàng thứ tư nhưng địa vị đã có thể so sánh với Quang Minh Thánh Giáo. Cũng vì vậy không ngừng có những nữ tu sĩ đến xin gia nhập Cung khiến cho nơi này trở nên phi thường náo nhiệt mà Băng Ngưng Cung cũng thu thêm không ít đệ tử.
Mà nhóm nữ đệ tử này hiển nhiên là người mới nên không nhận ra hắn được, chứ nếu là đệ tử cũ thì ai mà không biết hắn chứ.
- Ta là Vô Thiên.
- Hừ, ngươi cái tên tiểu bạch kiểm này dám mạo danh Thiên Trưởng Lão hả, có tin bổn cô nương đánh ngươi một trận không hả.
Hắn vừa xưng tên ra đã bị một tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi, cũng không thua gì tiểu ma nữ về mọi mặt chửi thẳng mặt. Cũng không trách được các nàng, từ khi trở thành đệ tử Băng Ngưng Cung các nàng đã nghe đủ thứ về Vô Thiên nên sinh ra tâm tư ái mộ sâu sắc, lại thêm chưa thấy mặt hắn nên các nàng lại tưởng tượng hắn thành đủ kiểu, nào là cao lớn, anh tuấn, phong lưu tiêu sái, ... còn tên tiểu bạch kiểm này tuy có chút anh tuấn nhưng lại như tên thư sinh trói gà còn không đủ sức thì làm sao có thể là vị Thiên Trưởng Lão kia được chứ. Từ đó ghép hắn vào diện giả mạo luôn.
Còn hắn khi nghe nàng nói thì cũng không biết nên nói gì luôn rồi, con mẹ nó vừa khen hắn lại vừa đòi đánh hắn thực bó tay sa.
Nhưng cũng rất may đúng lúc này từ trong đi ra một nữ đệ tử khác.
- Tiểu Yến có chuyện gì vậy?
- Hồi sư thúc...
- Thiên Trưởng Lão. Ngày về sao không vào trong.
Không đợi cô nương Tiểu Yến kia kịp trả lời thì vị đệ tử này đã hướng hắn hỏi rồi, câu nói nay khiến mấy đệ tử canh gác miệng há to, nhất là Tiểu cô nương đòi đánh hắn miệng nhỏ mở lớn, hai mắt to tròn trợn lên trông vô cùng dễ thương.
- Aizzz ta cũng muốn vào nhưng người ta không cho thì biết sao được!
Hắn cảm thán một cái còn bày ra bộ dạng biệt khuất khiến chúng nữ bịt miệng cười nhưng đệ tử kia thì mắt trắng dã không nói cũng biết người không cho vào chính là mấy cái đệ tử mới này a.
- Các ngươi biết tội chưa?
Nàng hướng mấy nữ đệ tử kia quát lên khiến cho mấy đệ tử kia mới hồi phục tinh thần nhao nhao chuẩn bị quỳ xuống nhận lỗi nhưng lại được một cỗ lực lượng nhu hòa nâng lên, hắn phất tay nói.
- Không biết không có tội, chẳng qua ta chỉ muốn đùa bọn họ chút thôi không cần truy cứu làm gì.
Hắn cười nhạc sai đó điềm nhiên dắt tay chúng nữ bước vào đại môn, há mồm quát "nhẹ"
- Các lão bà ta về rồi đây.
Tiếng hét của hắn thu hút tất cả mọi đệ tử khiến bọn họ không khỏi kì quái vì một nam nhân xuất hiện trong Băng Ngưng Cung, phải biết rằng trong Cung tuyệt không cho phép nam nhân đặt chân vào chỉ có duy nhất một vị khách khanh trưởng là ngoại lệ thôi vì người ta là phu quân Cung chủ cũng như người cứu lấy Băng Ngưng Cung. Nhưng khiến bọn họ giật Mình chính là sau tiếng hét kia lại có bảy đại mỹ nhân bay qua chính là Hàn Tuyết Linh chúng nữ. Vừa nhìn thấy hắn Hàn Tuyết Linh đã chui vào ngực hắn, không hề quan tâm chúng nữ bên cạnh cũng như mấy đệ tử đang trợn tròn mắt kia.
- Tên hỗn đản chàng nói đi một tháng vậy mà đi một mạch ba tháng, đáng ghét.
Nàng không ngừng vung nắm tay nhỏ trắng như phấn loạn đả lên ngực hắn, miệng trách móc.
- Xin lỗi Linh nhi là lão công sai rồi.
Hắn cuối đầu hôn nhẹ lên mái tóc đen mượt của nàng, nhẹ nhàng nói, Hàn Tuyết Linh chính là nữ nhân đầu tiên của hắn nên đối với nàng hắn cũng thập phần quan tâm, có thể nói tình cảm hắn đối với nàng có thể nhỉnh hơn chúng nữ một chút.
—————————————
Tạm gác chuyện tương phùng của hắn qua một bên đi, vì lúc này bên ngoài không gian của Huyền Thiên tinh có một trận rượt đuổi đang xảy ra. Một con Sư Thứu có vài nét tương tự Thu Trúc và Trúc Mai chỉ khác một chút là cả người nó phủ một màu kim sắc nhưng hai cánh lại một màu xanh thẳm, con Sư Thứu nàng không ngừng xuyên qua tầng tầng không gian mà lao đi, hai cánh mạnh mẽ đem không gian xung quanh chấn lên gợn sóng khiến tốc độ nó vô cùng nhanh, hơn nữa nó còn có tu vi kinh khủng là Thánh Giả đỉnh phong.
Nhưng kẻ đuổi theo nó lại kinh khủng hơn đó cũng là một con Sư Thứu khác nhưng hai cánh lại phủ lên một màu đỏ tươi như máu, trên đầu còn mọc ra một cái sừng kim sắc nhọn hoắt tốc độ của nó cũng không hề thua kém con đằng trước hơn nữa còn đang ẩn ẩn kéo dài khoảng cách vì tu vi nó đã là Hạ Vị Thần Thú.
- Thúy Vy dù nàng có chạy đi đâu cũng không thoát đâu, ngoan ngoãn trở thành phu nhân của ta đi. Bỗng dưng con Sư Thứu đằng sau cất tiếng, là một giọng nam nhân trầm trầm chừng ba bốn mươi tuổi thôi nhưng lại mang theo một cỗ khí thế vô hình.
- Hừ thù giết phu không đội trời chung há có thể làm vợ ngươi.
Con Sư Thứu cánh xanh hừ lạnh nhưng không ngờ lại là một giọng nữ ngọt ngào ngư suối, nhưng lại có một cỗ hận ý vô bờ.
- Được nếu đã như vậy ta trước trấn áp nàng sau đó mới mang về.
Tên Sư Thứu cánh đỏ lạnh lùng nói, tốc độ tăng mạnh, chỉ mấy hô hấp đã đến rất gần Sư Thứu cánh xanh.
Cự trảo vung lên đánh ra một trảo nhanh như thiểm điện khiến cho Thúy Vi không kịp né tránh bị cự trảo oan trúng.
Bùm
Một tiếng nổ, khi cự trảo đánh trúng trực tiếp đem nàng đánh xuyên qua bình chướng của Huyền Thiên tinh rơi vào bên trong tinh cầu.
← Ch. 068 | Ch. 070 → |