← Ch.1189 | Ch.1191 → |
- Đúng vậy, ta là mạnh nhất, ngươi có nguyện ý đầu nhập vào ta, buông tha tín ngưỡng của ngươi, làm gia thần của ta?
Tô Mộ nghiêm túc hỏi thăm.
- Ta nguyện ý.
Đại tế tự An không hề do dự, tin tức từ vương thành là cự tuyệt Quang Minh đế quốc, bản thân giáo tông cũng phục tùng quốc vương hiệu triệu, quyết định đầu nhập minh quân ôm ấp.
Phạm quốc quyết định di chuyển vương thất, không hề ở tại chỗ này, mà là đi địa bàn của minh quân. Bọn họ cũng có tình báo của minh quân, biết minh quân có lãnh thổ to lớn tại các nước Nam Hải.
Vương thất Phạm quốc quyết định di chuyển quốc gia cũng không phải chuyện nhỏ, bọn họ trả giá thật nhiều, đó là giao toàn bộ quốc gia cho Tô Kính.
Xem ra Quang Minh thần và hỗn độn cổ thần ma sát cho nên vương thất không có lựa chọn.
Đây chỉ là tình báo bề ngoài, Tô Kính cũng không thèm để ý, hắn bảo đại tế tự An thả tin tức, thành Lưu Bạch giải trừ võ trang. Tất cả quân đội sẽ dời đi cao nguyên thú nhân, tất cả bố trí trong thành Lưu Bạch phải trống rỗng. Lưu lại một bộ phận quân đội đi theo minh quân, đi tiếp quản thành thị khác.
Đương nhiên đây là lý do thoái thác bên ngoài, trên thực tế Tô Kính còn không xác định Phạm quốc thực đầu hàng, bởi vì không có huyết chiến chân chính, chỉ có đánh mấy chiến dịch quy mô nhỏ. Địch nhân sẽ không chiến mà hàng.
Phạm quốc tuy nhỏ nhưng sức chiến đấu cũng không yếu, nếu tử thủ sẽ làm Tô Kính chết mấy vạn người, mấy chục vạn người bị thương cũng khó đánh hạ.
- Còn có một chuyện.
Đại tế tự An nói với Tô Kính:
- Ta phong tỏa thần điện, nhân viên thần chức bên trong trên cơ bản đều là người không chịu đầu hàng, ta cũng không thể tự mình giết bọn họ, cho nên các hạ...
- Ta có quân đoàn ba ngàn thú nhân, đủ không?
Tô Kính hỏi.
- Đầy đủ dùng.
Đại tế tự nghiêm túc.
- Như vậy ký kết lục thư đi, ah, các ngươi gọi là khế ước gì đó.
Tô Kính chỉ vào hai phần lục thư, một phần cho An, một phần khác là cho Lưu Bạch thành chủ.
- Vậy xin mời đi theo ta.
An sẽ không để ý ký kết lục thư, nếu như hắn một ngày kia thành thần, lục thư sẽ không có ý nghĩa. Không thành thần thì trung thực đi theo Tô Kính lăn lộn đi, miễn cho Quang Minh thần tìm mình gây phiền toái.
Hắn biết rõ chỉ cần phân thân Quang Minh thần hàng lâm, Tô Kính nhất định sẽ vận dụng cơ hội kia. Đi theo Tô Kính an toàn hơn. Hắn đã không thể quay đầu lại, tất cả gia hỏa không chịu phản bội Quang Minh thần đều bị hắn nhốt trong thần điện.
Chờ đợi thú nhân đồ sát các tín đồ trung thực đi.
Quảng trường bên ngoài thần điện, Lưu Bạch thành chủ đứng ở dưới thập tự giá nhìn thi thể thần bộc trên thập tự giá. Tô Kính đã đến, hắn khom người thi lễ, yên tĩnh tiếp nhận điều kiện của lục thư. Đối với hắn mà nói đầu nhập vào Tô Kính là lựa chọn tốt nhất. Hắn không phải nhân viên thần chức, hắn không quan tâm nhiều việc phản bội thần linh.
Hơn nữa nếu không đầu nhập vào Tô Kính, hắn sớm muộn gì cũng phải đối mặt với hỗn độn thần điện uy hiếp. lần trước hắn lừa gạt chiến sĩ hỗn độn thần điện đi ra ngoài thành đấu với Tô Kính, kết quả chiến sĩ vẫn lạc, còn mất đi thần khí.
Loại chuyện này hỗn độn thần điện làm sao bỏ qua được chứ?
Cả tộc di chuyển không thể tốt hơn, hỗn độn thần điện cũng không phải thiện nam tín nữ gì, thực giết qua, tuyệt đối là đồ thành.
Đại tế tự An thấy Tô Kính mang ba ngàn thú nhân tới, hắn vẽ mười chữ thần văn lên mũ giáp của chúng.
Có mười chữ do hắn vẽ, những thú nhân này thông hành trong thần điện không trở ngại. Sau khi vẽ xong mười chữ này, sắc mặt đại tế tự nhẹ nhõm rất nhiều, hắn cũng tới thập tự giá trên quảng trường, hắn cầm thập tự giá trong tay cầu nguyện một chút.
Sau đó hắn tự tay rút thập tự giẩ khỏi mặt đất.
Thập tự giá dần dần thu nhỏ lại, thi thể thần bộc cũng bắt đầu kim loại hóa bám vào thập tự giá. Cuối cùng thập tự giá biến thành bộ dáng cao hơn người, An đăt nó lên vai với dáng vẻ khác lạ.
Mặt đất trên quảng trường vỡ ra, mặt âất tung tóe, Tô Kính yên tĩnh quan sát mà không hỏi cái gì.
- Các hạ, lấy thứ này tạm thời Quang Minh thần sẽ không gây phiền toái với ta.
Vị trí Phạm quốc không tệ, lưng tựa cao nguyên thú nhân, chung quanh có một hoàng triều, ba vương quốc. Ở hướng khác của hoàng triều đang đối mặt với quân viễn chinh công kích, căn bản vô lực quay lại đối phó Tô Kính trong Phạm quốc.
Tô Kính chỉ cần thu Phạm quốc là có thể ổn định biên giới.
Nếu như hắn đóng quân ở biên giới, thời điểm hoàng triều tan tác hoàn toàn có thể xua quân thẳng vào chiếm tiện nghi. Phạm quốc chuẩn bị đầu hàng, Tô Kính lập tức mời quân đội Mộ Ngân Mâu tới cao nguyên thú nhân trấn thủ thay Vô Ưu công chúa.
Cao nguyên thú nhân chỉ cần lưu lại một ít quân đội trấn thủ là được, dù sao trên cao nguyên thú nhân trừ vật liệu đá ra, tạm thời không có phát hiện tài phú gì khác, chỉ cần trấn thủ Băng Tuyết vương thành và hoàng thành là đủ.
Có hai thành thị này, Tô Kính đóng hai mươi vạn quân trên đó, đây là chuyện không có biện pháp, bởi vì cao nguyên thú nhân quá lớn, muốn giữ vững an toàn, số lượng quân đội ít là không được.
Nhất là Băng Tuyết vương thành, đây là trạm trung chuyển quan trọng tấn công xuống bình nguyên, còn phải kiến thiết Thông Thiên tháp, thời điểm kiến thiết xong có thể trực tiếp vận chuyển binh từ Võ Thánh đảo tới.
Chỉ cần kiên trì đến lúc đó, Tô Kính sẽ không phát sầu vấn đề vấn đề binh lực. Thế lực khác chờ xem Tô Kính chê cười nhưng không biết trong tiên cảnh của Tô Kính đã có thể huấn luyện binh sĩ hợp cách, chiêu mộ tới sẽ giúp Tô Kính kiến thiết rất tốt.
Tô Kính mang theo hai ngàn thú nhân, lại điều khẩn cấp hai mươi vạn tân binh bên phía Lâm Tạ Hồng tới, tăng thêm hắn có mười hai vạn binh sĩ, tổng cộng ba mười hai vạn người đi tiếp thành thị khác.
Kỳ thật không cần phải như vậy, binh sĩ đầu hàng cũng có thể thay thế quân đội của Tô Kính, nhưng lần đầu tiên gặp mặt cũng nên cho đối phương một uy hiếp, người sau khi đầu hàng sẽ trung thực một ít.
Tô Kính cũng phải đề phòng quốc vương Phạm quốc chơi lừa gạt, Phạm quốc tổng cộng có hơn một trăm vạn quân đội, quốc vương khống chế hơn ba mươi vạn, đều là tinh nhuệ. Nếu quốc vương trở mặt thì Tô Kính cảm thấy chỉ hơi khó ứng chiến mà thôi.
An và Lưu Bạch thành chủ không đi tay không, mà là mang theo ba vạn người đi theo Tô Kính xuất phát.
← Ch. 1189 | Ch. 1191 → |