← Ch.1868 | Ch.1870 → |
Chân mày kỵ sĩ dần giãn ra, tọa kỵ nhảy như gió, luôn trước tiên cảm giác được công kích của Tô Mộ. Trình độ linh hoạt của ma niệm hơn xa phân thân hoặc ảnh chiếu.
Tô Mộ bực bội. Nếu Ma Chủ chế tạo vô số ma niệm thì chắc chắn có ma niệm mạnh nhất, là ý niệm của gã phân hóa ra, tựa như phân thân của Đạo Môn. Lũ ma niệm này không ngừng sản sinh kính tượng, có thể ma nhiễm nguyên vị diện thậm chí tinh vực, tùy vào lực lượng của Ma Chủ thế nào.
Ma niệm mạnh đến mấy cũng có hạn mức cao nhất, nhưng ma niệm nhỏ yếu đến mấy cũng có giới hạn. Nên Ma Chủ mạnh thật, nhưng mức độ sức chiến đấu ma niệm của gã là đỉnh Chân Tiên.
Trong hoàn cảnh nơi này Ma Chủ không thể đưa nhiều ma niệm đến, nhưng mỗi lần đưa ma niệm khác tới sẽ càng ngày càng lớn mạnh, đến cuối cùng quy tắc trong đường hầm sẽ bị ma niệm thay đổi. Tô Mộ sẽ phải đối mặt một ma niệm đẳng cấp Kim Tiên.
Ma Chủ thì không tiêu hao nhiều tinh thuần, đơn thuần dùng lực hút ngôi sao đưa ma niệm đến.
Tô Mộ vì khiến cánh cửa không gian hẹp chút nên để lại điểm yếu này, khiến kẻ địch không cách nào hình thành thế vây công. Ma Chủ lợi dụng điểm yếu này dùng ma niệm vô tận làm Tô Mộ mệt chết.
Tô Mộ bật cười, muốn làm nàng mệt chết? Vậy phải xem ngươi có bao nhiêu ma niệm!
Tô Mộ xoay người, Lôi Long chiến kích ngừng công kích. Tô Mộ một bước đi đến sau lưng kỵ sĩ. Kỵ sĩ vung mạnh kỵ thương dùng chiêu roi dài.
Tô Mộ vươn tay chộp kéo ra sau. Kỵ sĩ muốn buông tay nhưng Tô Mộ quá mạnh, gã không thể tự thả vũ khí ra đã bị nàng kéo xuống tọa kỵ.
Tô Mộ vung tay, kỵ thương bay ra đường hầm, nàng tiến lên nửa bước đạp nát thịt tọa kỵ, một chân khác nâng lên đánh đầu gối vào mặt kỵ sĩ.
Lôi Long chiến pháp!
Lôi Long là sinh vật thuộc tính nghiêng về hòa bình, nhưng trong tính tình bẩm sinh có bạo ngược. Trong tu hành Lôi Long có một loại chiến pháp cứng rắn cương liệt, lấy ra điểm yếu bẩm sinh của mình biến thành lợi khí đả kích kẻ địch, còn bày ra mê li.
Kỵ sĩ khựng lại, định phản kích nhưng cuối cùng không được. Tô Mộ đánh đầu gối đưa lực lượng kỳ dị thẩm thấu vào giữa người kỵ sĩ. Ma niệm xao động, đau khổ trăm phần trăm phản xạ trở lại Ma Chủ.
Liên kết giữa kỵ sĩ và Ma Chủ bị cưỡng ép cắt đứt.
Hỗn Độn Thần Hỏa cháy hừng hực trong lòng bàn tay Tô Mộ bao lấy kỵ sĩ, tùy tay luyện hóa thành thành một yêu văn đỏ thẫm.
Tô Mộ nhìn phía cuối đường hầm:
- Đến nữa!
Khoảnh khắc Tô Mộ giết kỵ sĩ thì một nam nhân thấp lùn mặc áo choàng màu đen xông vào, chớp mắt đã đến cách nàng mấy chục trượng.
Tô Mộ dứt khoát một bước tiến lên, nắm tay đánh vào áo choàng. Thái sơ chi khí trên nắm tay, hai màu xanh tím chấn vỡ áo choàng lộ ra một nam nhân trần như nhộng.
Tô Mộ không chớp mắt cái nào, đầu đập mạnh trúng trán nam nhân, hai người cụng dầu, trán nàng chảy máu, đầu nam nhân thì biến mất.
Trong bóng ma dưới đất, kẻ địch thứ ba vươn tay ra bấu chân Tô Mộ, nàng đá chân trái. Người đó bị Tô Mộ đá ra khỏi mặt đất cắt thành sáu khúc giữa không trung.
Tô Mộ có huyết mạch Lôi Long, lực lượng đôi chân như đuôi của long tộc, quất một cái hung mãnh còn hơn Lôi Long chiến kích của nàng. Người này chộp chân nàng như tự tìm chết.
Khí thế của Tô Mộ dần tăng cao, đủ loại kẻ địch đi ra từ đường hầm, hầu như không có khoảng cách. Tốc độ thả ma niệm của Ma Chủ mau như thể Tô Mộ chiến đấu với vô số kẻ địch, nhưng mỗi lần chỉ cần đối diện một kẻ địch, kẻ này chết thì tên sau đã đến.
Mỗi khi Tô Mộ giết một kẻ địch sẽ tùy tay luyện thành một yêu văn đỏ thẫm.
Tô Mộ từ bỏ các cách chiến đấu, chỉ dùng Lôi Long chiến pháp, quyền cước bạo ngược, một kích là chết. giữa hư không phía xa Ma Chủ hết hồn, rõ ràng là cùng đẳng cấp nhưng sao có thể như vậy?
Tô Mộ là cảnh giới Chân Tiên, Ma Chủ nhìn thấy rõ ràng, gã đưa đi ma niệm cũng thuộc đỉnh Chân Tiên, lẽ ra dù trang bị của kẻ địch xuất sắc đến đâu thì gã đưa đi mười mấy ma niệm nên làm ả ta mệt chết rồi.
Nhưng bây giờ Tô Mộ đã giết hơn chục ma niệm, linh hồn Ma Chủ đau muốn chết, mỗi lần ma niệm bị giết là đau đớn sẽ quay ngược về.
Kẻ địch đang so đấu xem ai gục ngã trước.
Ngực cười, gã là Đại La Kim Tiên, nếu không chịu nổi chút đau đớn này thì có tư cách gì trở thành cộng chủ của Ma môn?
Ma môn trong vũ trụ này đều là của một mình gã, nếu gã chỉnh hợp lại hết thì dư sức càn quét vũ trụ. Nhưng đáng hận là bị bọn họ xâm nhập vào tinh vực gã ẩn thân.
Cho gã thêm hai trăm năm cũng tốt mà!
Hai trăm năm đối với tiên nhân chỉ một cái búng tay, nhưng Ma Chủ không có cả hai trăm năm đó. Ma môn thế giới Thần Châu đáng ghét, cứ đòi công kích trước, hại gã bị tìm ra hang ổ.
Ma Chủ rủa thầm trong bụng nhưng vẫn liên tục phát ra ma niệm. Đối với Ma Chủ thì ma niệm không đáng tiền, trừ mỗi lần không thể đưa thêm nhiều còn lại chẳng có điểm yếu gì.
Ma niệm khống chế sinh mệnh chỉ là một phần trên người thần linh lúc trước bị chém giết, có lẽ là vài giọt máu, hoặc một khúc xương, loại chiến lợi phẩm này Ma Chủ muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Ma Chủ không cảm thấy có cái gì không ổn, tuy Tô Mộ rất mạnh nhưng trong đại kiếp nạn vũ trụ năm xưa có Chân Tiên mạnh hơn nàng. Miễn ngươi là Chân Tiên thì ta có thể mài chết ngươi.
Lần này tỉnh lại nếu đã bị lộ vị trí thì Ma Chủ tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết, gã sẽ đưa ma niệm đi thế giới Thần Châu, không ngừng phá hoại, chết một thì đưa tiếp một.
Ma Chủ dư sức chế tạo mấy trăm vạn Chân Tiên, quấy rầy liên tục không ngừng kiểu đó Thần Châu sớm muộn gì sẽ bị hao mòn chết.
Mỗi khi Tô Mộ chế tạo một yêu văn màu đỏ nhìn như vô tình ném vào cánh cửa không gian, khi nàng giết hơn ba ngàn ma niệm thì Ma Chủ bỗng quát lớn, ngừng đưa ma niệm đi.
Cánh cửa không gian sau lưng Tô Mộ nổi lên huyết quang, tiên văn bẩm sinh bị cưỡng ép cải tạo thành yêu văn, cánh cửa thu nhỏ mấy chục lần thành cái mồm máu to chậm rãi khép kín.
Tô Mộ thu nắm tay về, cười như điên hướng cuối đường hầm, nàng cười rất đắc ý, rất thoải mái.
Tô Mộ cắt đứt liên lạc giữa ma niệm và Ma Chủ nhưng không khiến Chân Tiên mà ma niệm bám vào biến mất, nàng chuyển hóa lực lượng đó thành yêu văn.
Ba ngàn Chân Tiên, ba ngàn yêu văn ma háo cánh cửa không gian thành không gian yêu dị, từ nay ai muốn qua cánh cửa này phải được sự cho phép của Tô Mộ.
← Ch. 1868 | Ch. 1870 → |