← Ch.0126 | Ch.0128 → |
Hạ Thiên quay đầu lại nhìn, hắn trừng mắt nhìn đối phương:
- Sao lại là anh?
Người kia chính vận động viên bóng rổ tương lai sáng lạn Trần Chí Cương, cũng không phải người này có phải suốt ngày đi vào khu vực mua sắm hay không, nhưng Hạ Thiên đến đây ba lần thì đã gặp mặt đối phương hai lượt, tỷ lệ không cao như vậy chứ?
- Chí Cương, người kia là ai? Mà Hinh Hinh là ai?
Một giọng nói quyến rũ vang lên, lời nói này phát ra từ miệng một người đẹp quyến rũ đi bên cạnh Trần Chí Cương, tuy gương mặt người này cũng bình thường nhưng dáng người chắc chắn đã trải qua "trăm cưỡi ngàn ép", cực kỳ lồi lõm, toàn thân bùng ra một khí tức dụ dỗ phạm tội.
Trần Chí Cương nghe âm thanh này mới cảm thấy mình vì kích động mà quên mất ở bên cạnh còn có người đẹp.
Tuy Trần Chí Cương rất bết bát ở tình trường, trước đó còn bị Hạ Thiên sỉ nhục trước mặt mọi người nhưng sự nghiệp lại tiến một bước dài, đã ký hợp đồng với câu lạc bộ bóng rổ chuyên nghiệp của thành phố Giang Hải, chính thức trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, sau đó lại tán được một thành viên của đội cổ vũ bóng rổ tên là Giai Giai. Chiều nay câu lạc bộ được nghỉ, vì vậy hắn đưa cô nàng đi dạo, hắn mang theo tâm tình khoe khoang đến khu mua sắm, vì hắn sẽ dễ gặp được người quen ở đây.
Tất nhiên Trần Chí Cương không ngờ người quen đầu tiên gặp mặt chính là Hạ Thiên, càng làm hắn khó thể ngờ là đối phương cũng mang theo một người đẹp đi dạo phố, hơn nữa cô gái này lại không phải là Tôn Hinh Hinh. Trần Chí Cương muốn theo đuổi Tôn Hinh Hinh còn chưa kịp, mà tên khốn Hạ Thiên lại ném Tôn Hinh Hinh đi đâu và đi cùng một người phụ nữ khác, đúng là không còn thiên lý.
- Giai Giai, anh đã nói với em rồi, Hinh Hinh là một người bạn của anh, đây là một nhân viên bán hoa trong tiệm hoa của Hinh Hinh, không biết vì sao lại cưa được Hinh Hinh, sau đó không chịu làm gì mà chỉ ăn bám. Còn chưa nói đến vấn đề ăn bám, nhưng bây giờ hắn còn làm ra những chuyện có lỗi cho Hinh Hinh. Anh là bạn của Hinh Hinh, anh cũng không nhịn được.
Trần Chí Cương nhìn Hạ Thiên với ánh mắt tràn đầy căm thù, hắn giống như nói để cho người bên cạnh nghe thấy, khu mua sắm có rất nhiều người, vì vậy ngay lập tức đã có một đám đông đến xem náo nhiệt. -
- Khách khách.......
Giai Giai cười rộ lên:
- Chí Cương, có phải vậy không đấy? Như anh ta mà cũng ăn bám được sao? Chẳng phải bạn anh có sở thích đặc biệt đấy chứ?
Tuy lời nói này của Giai Giai có chút cay nghiệt nhưng người vây quanh lại không thể không tán thành. Đúng vậy, tên kia rõ ràng là dạng chó hình người, nếu như vậy có thể ăn bám được thì nào còn thiên lý đối với những anh em khác thân cao mét tám, tướng mạo đường hoàng?
Cũng có người hoài nghi, chẳng lẽ tên này là sát thủ trên giường trong truyền thuyết, là sát thủ oán phụ? Nói không chừng cũng vì "hoạt động" với các quý bà quá nhiều nên mới gầy như vậy.
- Tôi biết rõ khẩu vị của cô khá tốt, vừa may tìm được một đứa có thể cho ăn chùa, nhưng dù là thế cũng đừng cao hứng như vậy?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Giai Giai.
Mọi người chợt ngẩn ngơ, người này tướng mạo không ra hồn nhưng trình độ mắng chửi cũng có số má.
Trần Chí Cương thì tức tối:
- Mày nói gì? Mày nói tao ăn bám sao? Tao là cầu thủ chuyên nghiệp, lương mỗi năm vài trăm ngàn, tao mà ăn bám sao? Này họ Hạ, ông cảnh cáo mày, lập tức rời khỏi Hinh Hinh, nếu không tao sẽ điện thoại cho Hinh Hinh, để nàng biết được bộ mặt thật của mày.
- Cầu thủ chuyên nghiệp thì ngon lắm sao?
Hạ Thiên bĩu môi:
- Vậy tao cũng cảnh cáo mày, nếu không cút đi thì ngày mai tao sẽ cướp chén cơm của mày, sau này đừng hòng đánh bóng rổ, ra ngoài mà đi ăn xin.
- Chỉ bằng.......
Trần Chí Cương đang định châm chọc thì đột nhiên nhớ đến tình cảnh trận đấu trước đó với Hạ Thiên, vì vậy mà toàn thân đầy mồ hôi lạnh. Tuy bây giờ hắn vẫn cảm thấy Hạ Thiên không biết gì về bóng rổ, thậm chí không biết quy tắc gì, nhưng không thể nghi ngờ tiểu tử này có thiên phú khủng bố. Nếu Hạ Thiên thật sự muốn cướp bát cơm của hắn thì quá dễ.
- Còn chưa cút đi sao?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Trần Chí Cương.
- Chí Cương, anh sợ hắn làm gì?
Giai Giai có chút mất vui.
Vẻ mặt Trần Chí Cương chợt biến đổi, hắn đột nhiên kéo Giai Giai bước đi. Cầu thủ chuyên nghiệp là một thân phận mà hắn thường dùng để khoe khoang, là thứ hắn không thể mất đi, nếu mất thân phận này thì hắn sẽ không từ mà biệt, mà Giai Giai này cũng sẽ bỏ hắn mà đi.
Quần chúng đi đường vốn đang chuẩn bị được xem kịch hay, khi thấy Trần Chí Cương hoảng sợ bỏ chạy thì không khỏi thất vọng.
- Đúng là chán nản, cao lớn như vậy mà không có chút bản lĩnh.
- Trò bóng rổ này ngày càng tồi, hèn gì có người nói bọn chúng rất ngu dốt.
- Con bà nói, không phải là đàn ông, tôi thấy tên kia đúng là loại ăn bám trắng trợn.
Mọi người liên tục nghị luận, ngay sau đó giải tán, người đi dạo phố thì tiếp tục dạo phố, kẻ tán gái thì tiếp tục tán gái.
- Có chuyện gì vậy? Anh bây giờ là Phương Chí Hiên, có người nhận ra thì anh phải xem như không biết.
Mã Đình dùng giọng bất mãn chất vấn:
- Bây giờ anh náo loạn với người kia, nếu Kỷ Minh theo sau thì thân phận của anh sẽ lộ ngay.
- Như vậy thì tốt, anh đang cầu mà còn chưa được.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Mã Đình chợt giật mình, nàng dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên:
- Anh có ý gì, anh muốn hại tôi sao?
- Tất nhiên anh không có tâm tình để hại em, anh không quen em.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Anh chỉ cảm thấy em và chị Vân Thanh quá nhát gan và phiền phức, đáng lý ra sự việc rất đơn giản mà bị hai người làm cho phức tạp. Đối với anh thì hy vọng mọi chuyện đơn giản một chút, vì vậy nếu bọn họ xuất hiện thì tốt, anh sẽ cho chúng.......
- Ông xã, điện thoại kìa.......
Điện thoại đến rất đúng lúc, Hạ Thiên nhận điện thoại:
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị đến rồi sao? À, chúng tôi đang ở giữa đường đi bộ, ở gần bên bách hóa Đại Dương, được, tôi chờ chị ở đây.
Hạ Thiên cúp điện thoại, hắn dùng ánh mắt vui mừng nhìn Mã Đình:
- Cảnh sát tỷ tỷ sẽ đến ngay, chúng ta cứ chờ ở đây.
- Ở đây sao?
Mã Đình có chút tức tối:
- Như vậy Kỷ Minh sẽ biết em gặp mặt Lãnh Băng Băng.
- Biết thì biết, có gì đâu? Đợi đến khi cảnh sát tỷ tỷ đến thì em lấy chứng cứ ra, sau đó bắt Kỷ Nam, sự việc sẽ được giải quyết.
Hạ Thiên nghĩ rằng sự việc sẽ không tốn quá nhiều thời gian, tối nay hắn phải đến gặp mặt Isabella, trước chín giờ hắn phải làm xong mọi chuyện.
- Anh, sao anh biết em có chứng cứ?
Mã Đình chợt kinh ngạc, nàng nhìn Hạ Thiên, trong mắt có chút hoài nghi.
Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Mã Đình:
- Nếu em không có chứng cứ thì lén tìm cảnh sát tỷ tỷ làm gì? Em chắc chắn không quen cảnh sát tỷ tỷ, nhất định là cha em để lại thứ gì đó, nói em tìm gặp cảnh sát tỷ tỷ, vì ông ấy cho rằng chỉ có cảnh sát tỷ tỷ mới bắt được Kỷ Nam, người khác không dám bắt, anh nói không sai chứ/
Mã Đình chợt sững sờ, người này sao biết rõ như vậy?
Trong lúc vô tình Mã Đình có chút bất an, người này có phải cùng bọn với Kỷ Minh hay không? Nhưng cha nàng đã nói, nàng phải đi tìm Lãnh Băng Băng, nếu không tìm được Lãnh Băng Băng thì cũng có thể hướng về phía Vân Thanh xin trợ giúp, hai người này đều có thể tín nhiệm. Mà Hạ Thiên ở cùng với Vân Thanh, chắc là không có vấn đề, chẳng lẽ Vân Thanh cũng bị Kỷ Minh mua chuộc sao?
Mã Đình sinh ra những suy nghĩ bất an, thậm chí còn muốn bỏ chạy, nhưng đúng lúc này lại nhìn thấy một nữ cảnh sát cao ráo và cực kỳ quyến rũ đi tới. Trước đó nàng đã tìm ảnh của Lãnh Băng Băng trên mạng, đã sóm khắc sâu hình tượng của đối phương vào đầu, vì vậy lúc này nàng lập tức xác định đối phương là Lãnh Băng Băng.
- Cảnh sát tỷ tỷ, ở đây.
Hạ Thiên dùng giọng hưng phấn gọi Lãnh Băng Băng.
Lãnh Băng Băng nghe thấy giọng nói của Hạ Thiên thì đi về phía bên này, mà lúc này Mã Đình cũng bỏ đi ý định bỏ chạy.
- Trước tiên nên nhanh chóng rời khỏi đây.
Lãnh Băng Băng không đợi Hạ Thiên và Mã Đình mở miệng, nàng nhanh chóng nói, sau đó xoay người bỏ đi, Hạ Thiên và Mã Đình tất nhiên đuổi theo sau.
Hầu như cùng thời điểm này thì Kỷ Minh cũng nhận được điện thoại:
- Kỷ thiếu gia, phiền toái lớn rồi, tiểu tử kia không phải là Phương Chí Hiên, đó là Hạ Thiên.
- Có phải là tên khốn chồng của Kiều Tiểu Kiều không?
Kỷ Minh hầu như nghiến răng nói ra những lời này.
- Đúng vậy, Kỷ thiếu gia, hơn nữa hắn và Mã Đình vừa gặp mặt Lãnh Băng Băng.
Người nói trong điện thoại đang theo sát Hạ Thiên.
- Tiếp tục bám sát, xem bọn họ đi đâu.
Kỷ Minh phân phó một câu, ngay sau đó trong mắt lóe lên hàn quang, sau đó hắn cúp điện thoại.
Kỷ Minh suy nghĩ một chút rồi lại gọi điện:
- Hắc Tử, chuẩn bị làm việc.
Xe của Lãnh Băng Băng dừng ở lối vào của con đường đi bộ, nàng mang theo Hạ Thiên và Mã Đình lên xe, nàng cũng không lập tức bỏ đi mà hỏi thăm Mã Đình.
- Em là Mã Đình, là con gái của Mã Nhị Cương sao?
Lãnh Băng Băng hỏi.
- Đúng vậy, cảnh sát Lãnh, ba em bảo em đến tìm chị.
Mã Đình lần này rất phối hợp.
Lãnh Băng Băng có chút mê hoặc:
- Mã Đình, sao cha lại nói em đến tìm chị?
- Gần đây cha dự cảm có chuyện sắp xảy ra, trước khi cha gặp chuyện không may còn điện thoại cho em, cha nói nếu có chuyện thì nhất định do Kỷ Nam ra tay. Cha còn nói trên tay có một phần chứng cứ có thể làm cho Kỷ Nam rơi đài, nếu xảy ra chuyện thì em phải đưa chứng cứ này giao cho chị.
Mã Đình nói bằng giọng rất thương tâm:
- Cha nói đám cảnh sát Giang Hải không ai dám động đến Kỷ Nam, cũng chỉ có chị mới dám động đến ông ta mà thôi.
- Là chứng cứ gì?
Lãnh Băng Băng vội vàng hỏi.
Mã Đình lắc đầu:
- Cảnh sát Lãnh, em cũng không hiểu, vì em chưa xem qua chứng cứ.
- Như vậy chứng cứ còn chưa có trong tay em sao?
Lãnh Băng Băng cau mày.
Mã Đình gật đầu:
- Đúng vậy, em cũng muốn lén tìm chị sau đó chúng ta cùng đến lấy chứng cứ, nào biết người này gây chuyện, bây giờ Kỷ Minh đã biết rồi.
Mã Đình nói đến đây thì dùng ánh mắt căm tức nhìn Hạ Thiên, rõ ràng rất bất mãn.
Lãnh Băng Băng nhìn Hạ Thiên, lần này nàng không mắng nhưng thản nhiên:
- Mã Đình, bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, bây giờ tranh thủ thời gian lấy chứng cứ ra.
- À, trước tiên chúng ta đi đến Minh Vũ Quyền Quán.
Mã Đình gật đầu nói.
← Ch. 0126 | Ch. 0128 → |