← Ch.0225 | Ch.0227 → |
Lý Minh Hiên chậm rãi đến gần Tô Tiểu Xán, hắn mỉm cười:
- Tao đã thay đổi ý kiến, tao quyết định đánh gãy một chân của mày.
Lý Minh Hiên nói xong câu đó thì đột nhiên ra tay, không đúng, phải nói là tung đá. Hắn đã trúng đùi Tô Tiểu Xán, người ngồi trong phòng đều nghe thấy tiếng xương cốt gãy vụn.
- Á.......
Tô Tiểu Xán hét một tiéng thảm thiết, thân thể to mọng đổ xuống ầm ầm.
- Nhớ kỹ, tao là Lý Minh Hiên, hoan nghênh mày trả thù bất cứ lúc nào, tao thích nhất là có người trả thù.
Lý Minh Hiên cúi người, hắn chụp lấy cổ áo Tô Tiểu Xán rồi hất tay ném ra khỏi phòng.
Lý Minh Hiên vỗ vỗ tay rồi chậm rãi đi về chỗ ngồi, ngay sau đó hắn lại ôm Diệp Mộng Vân vào lòng rồi nói:
- Tử Hào, chúng ta uống rượu.
- Cạn!
Lâm Tử Hào cầm lấy chén rượu, trong mắt lóe lên cái nhìn u tối.
.......
Sau khi Lãnh Băng Băng lái xe rời khỏi khu thị ủy thì trực tiếp quay về nhà, đó chính là căn biệt thự trong khu Cảnh Uyển, Mộc Hàm và Yêu Yêu cũng theo đến.
- Đại sắc lang, mau chữa tốt cho tôi.
Trong phòng khách, Yêu Yêu năn nỉ Hạ Thiên:
- Tôi tình nguyện làm vợ bé của anh, anh cũng không muốn có một vợ bé tàn phế đấy chứ?
- Chồng, anh nên chữa cho Yêu Yêu.
Mộc Hàm ôm lấy cánh tay Hạ Thiên, giọng nói cực kỳ quyến rũ, mà bộ ngực cao vút còn vô tình cố ý ma xát lên cánh tay Hạ Thiên. Điều này làm hắn không khỏi cảm thấy ngứa ngáy, sau đó đột nhiên dùng tay khẽ nhéo lên đỉnh núi.
- Á.......
Mộc Hàm kêu to một tiếng rất duyên dáng, nàng tranh thủ nhảy sang một bên dùng ánh mắt có chút xấu hổ nhìn Hạ Thiên, sắc lang chết tiệt dám nhéo lên ngực nàng.
- Tôi đi làm cơm.
Lãnh Băng Băng đứng dậy đi về phía nhà bếp, đáng lý ra tối nay mọi người đến ăn tiệc sinh nhật nhà Triệu Thanh Thanh, tất nhiên chưa ai ăn gì, bây giờ tiệc sinh nhật bị hớ, tất nhiên còn phải ăn cơm tôi.
- Tôi giúp chị.
Mộc Hàm cũng vội vàng đi theo Lãnh Băng Băng, nàng cũng không dám làm nũng với Hạ Thiên, cũng không muốn dán người vào đối phương, sợ rằng sẽ bị đối phương ăn sạch.
- Hu hu, chị Hàm, chị không nghĩa khí, cứ như vậy mà bỏ chạy sao?
Yêu Yêu có chút buồn bực, nàng bắt đầu hướng sang Hạ Thiên:
- Chồng, chồng tốt, em xin anh, mau giúp em chữa tay, em sẽ nghe lời anh, sau này không hack anh nữa.
- Anh cũng muốn giúp em chữa tay, nhưng nếu chữa ngay lúc này thì em sẽ không nhớ đòn, vì thế phải đợi ngày mai, đến mai anh sẽ giúp em.
Hạ Thiên lười biếng nói, hắn sẽ không lập tức chữa tay cho nha đầu này, trước đó hắn đã bị nha đầu làm cho cả buổi tối ngủ không ngon, tối nay hắn phải cho nha đầu này mất ngủ một đêm.
- Không cần như vậy, chồng, chồng tốt, chồng yêu, bây giờ anh giúp em chữa tốt, bây giờ em cũng rất muốn vọc máy tính, em muốn hack người khác.
Yêu Yêu tiếp tục năn nỉ, bộ dạng của nàng bây giờ rất đáng thương, nhìn vào làm người ta đàu lòng.
Tuy Yêu Yêu rất đẹp, có thể làm người ta phải thương yêu, nhưng gần đây sức đề kháng của Hạ Thiên với các cô gái là rất mạnh, vì vậy hắn vẫn không cử động. Lần này hắn quyết tâm phải cho Yêu Yêu khổ sở một buổi tối, để nha đầu này khắc sâu ấn tượng, nếu không sau này tiếp tục gây khó cho hắn.
- Sắc lang thối tha, sắc lang chết bầm, sắc lang khốn nạn, sắc lang vô sỉ hạ lưu hèn mạt.......
Yêu Yêu không ngừng mắng thầm Hạ Thiên, đáng tiếc là không dám nói ra. Sao sắc lang này lợi hại như vậy? Chỉ đâm vài châm đã làm bàn tay nàng mất đi tri giác, mà chị Hàm đánh không lại hắn, ngoài cầu xin thì làm gì còn biện pháp nào khác?
Lãnh Băng Băng đang nấu cơm trong nhà bếp, mà Mộc Hàm cũng đang thái thức ăn, đao pháp của nàng rất thành thạo, nhưng dù nhìn thế nào cũng không thấy được rèn luyện từ việc nấu nướng.
- Cô là người của cục an ninh quốc gia sao?
Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng không nhịn được phải hỏi.
- Đúng vậy.
Lần này Mộc Hàm không phủ nhận.
- Tôi nghĩ rằng thân phận của cô ở cục an ninh quốc gia phải rất cao, phải không?
Lãnh Băng Băng lại hỏi, đêm đó nàng thấy Mộc Hàm đuổi đám người cục an ninh quốc gia chỉ bằng một tờ giấy chứng nhận.
- Cũng có thể nói là như vậy.
Mộc Hàm nói một câu lập lờ nước đôi.
- Đáng lý ra cùng đính hôn với Lâm Tử Hào, đáng tiếc tôi lại bị Hạ Thiên cướp đi, vì vậy bây giờ tôi cũng không biết đến đây làm gì.
Mộc Hàm thản nhiên nói.
- Có việc này sao?
Lãnh Băng Băng có chút kinh ngạc, nàng thật sự không biết sự việc này.
- Xem ra chị cũng lạc hậu với thông tin.
Mộc Hàm cười nhạt một tiếng:
- Thật ra chị cần gì phải quan tâm đến thân phận của tôi? Chẳng lẽ chị lo lắng tôi tiếp cận Hạ Thiên vì có mưu đồ? Tôi nói cho chị biết, không phải tôi tiếp cận cậu ấy, cậu ấy tự tìm đến tôi.
- Tôi không quan tâm đến chuyện của cậu ấy.
Lãnh Băng Băng hừ khẽ:
- Tôi chỉ có chút hiếu kỳ, cô có quan hệ thế nào với Thanh Thanh.
- Chị nói Triệu Thanh Thanh sao?
Mộc Hàm hỏi ngược lại.
- Đương nhiên.
Lãnh Băng Băng gật đầu.
- Tôi không quen biết với cô ấy, nhưng cô ấy là chị họ của Yêu Yêu.
Mộc Hàm cười nhạt một tiếng:
- Tôi và Yêu Yêu cùng thuộc một ngành, đồng thời tôi còn là vệ sĩ của yêu yêu.
Mộc Hàm nói mà động tác tay cũng không ngừng, chỉ một lát sau đã có một món rau trộn dưa leo, nàng đưa cho Lãnh Băng Băng:
- Muốn nếm thử không, tay nghề của tôi rất tốt.
- Rau trộn dưa leo cần gì tay nghề?
Lãnh Băng Băng thản nhiên nói, nhưng nàng vẫn duỗi ngón tay ngọc kẹp lấy một miếng dưa leo rồi đưa lên miệng nhai nuốt.
Mộc Hàm nở nụ cười quyến rũ:
- Cô làm đầu bếp hay là tôi?
- Để tôi làm, yên tâm đi.
Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng sinh ra một cảm giác địch ý khó hiểu với Mộc Hàm, ngay cả nàng cũng không hiểu rõ vì sao lại như vậy.
- Vậy thì tôi ra ngoài.
Mộc Hàm cười nhạt một tiếng:
- Đúng rồi, tôi cần nhắc nhở chị, chị cần chú ý Lý Minh Hiên, tối nay ánh mắt hắn nhìn chị có vẻ không đúng.
- Không có gì, tôi đã sớm quen với các loại ánh mắt, cô cũng vậy chứ?
Lãnh Băng Băng cũng không quan tâm.
- Lý Minh Hiên không phải người thường, phụ nữ bị hắn nhìn trúng thường rất khó thoát.
Mộc Hàm nhắc nhở Lãnh Băng Băng rất có thành ý.
- Nói vậy cô cũng không thoát khỏi bàn tay của hắn sao?
Lãnh Băng Băng hỏi ngược lại, trong lời nói có chút trào phúng.
- Lý Minh Hiên vẫn còn có một ưu điểm, hắn biết phụ nữ nào nên vừa ý hay không, vì vậy đối với tôi là không thể vừa ý.
Mộc Hàm cũng không quan tâm đến lời châm chọc của Lãnh Băng Băng, lời nói của nàng có ý nghĩa rất rõ ràng, nàng là loại phụ nữ không nên động vào.
- Đa tạ cô đã nhắc nhở, nếu cô quen với Lý Minh Hiên thì tốt nhất nên nhắc nhở dùm một câu, tôi cũng là phụ nữ không nên động vào.
Lãnh Băng Băng khẽ hừ một tiếng nói.
- Tôi cũng không quen Lý Minh Hiên, chỉ là hai bên biết chút chuyện về nhau mà thôi.
Mộc Hàm lắc đầu:
- Trong thủ đô có một câu dùng để miêu tả về hắn, cô có biết không?
- Tôi chưa đến thủ đô.
Lãnh Băng Băng hờ hững nói.
- Đó là câu "Sói đói hung tàn".
Mộc Hàm chậm rãi nói:
- Sự hùng mạnh của hắn đến từ bối cảnh, cũng đến từ chính bản thân.
- Ý cô là thân thủ của hắn rất tốt sao?
Lãnh Băng Băng khẽ nhíu mày, thật ra nếu sửa câu nói vừa rồi của Mộc Hàm lại một chút cũng sẽ rất thích hợp cho Hạ Thiên, đó chính là "sắc lang hung tàn".
- Có thể là như vậy.
Mộc Hàm có chút mơ hồ:
- Chỉ mong chị đừng có cơ hội ra tay với hắn.
Mộc Hàm nói xong câu đó thì rời khỏi phòng bếp, hình như nàng cũng có điều kiêng kỵ, cũng không muốn nói quá nhiều.
Mộc Hàm đi vào phòng khách, bây giờ Yêu Yêu đang dùng ánh mắt tức giận nhìn hạ thiên, hai tay vẫn chưa thể nhúc nhích. Vì vậy Mộc Hàm chợt hiểu ra, Hạ Thiên vẫn chưa chịu chữa cho Yêu Yêu.
- Chị Hàm, em đổi ý, em không muốn làm vợ bé cho sắc lang này nữa.
Yêu Yêu nói bằng giọng tức giận:
- Nào có người nào ngược đã vợ bé như vậy?
- Nếu em muốn đổi ý thì cả đời này đừng hòng động tay.
Hạ Thiên lười biếng nói.
- Này, anh đang uy hiếp tôi sao?
Yêu Yêu rất mất hứng.
- Anh đang uy hiếp em đấy.
Hạ Thiên khẽ gật đầu.
- Hu hu hu... Em phản đối, em rõ ràng là người vợ khốn khổ, không đúng, phải là người thiếp khốn khổ.
Yêu Yêu bất mãn nói.
Hạ Thiên không quan tâm, hắn không cần kỹ nữ khốn khổ là được.
Đối với một tên khốn dầu muối không thể trộn vào như Hạ Thiên thì Yêu Yêu cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể tiếp nhận sự thật cả tối không được động tay.
Nửa giờ sau Lãnh Băng Băng làm xong bữa tối, nàng bưng lên bàn mời mọi người dùng cơm.
- Chồng, bâ giờ em không thể ăn cơm, anh chữa cho em để ăn cơm được không?
Khi thấy đồ ăn trên bàn thì ánh mắt Yêu Yêu xoay chuyển, nàng bắt đầu nũng nịu.
- Không sao, em dút cho em.
Hạ Thiên dùng một tay ôm lấy Yêu Yêu, sau đó nhấc nàng đặt lên ghế, hắn cũng ngồi xuống, sau đó gắp một miếng thịt đưa vào miệng nàng:
- Vợ ngoan, ăn đi em.
- Ừ.......
Yêu Yêu cắn miếng thịt một cách cực kỳ bi phẫn, nàng dùng sức nuốt xuống, giống như đang cắn nuốt Hạ Thiên.
Trong mắt Yêu Yêu chợt lóe lên cái nhìn xảo quyệt:
- Chồng, em muốn ăn chân gà.
Muốn ăn chân gà cũng không sao, vấn đề là trên bàn không có chân gà.
- À, ngày mai đi.
Hạ Thiên cũng không ngu, hắn cũng không chạy đi mua chân gà cho nàng, chỉ dùng muỗng xúc cơm cho vào miệng.
Yêu Yêu lại buồn bực, đại sắc lang này cũng rất khó lừa gạt.
Buổi tối cuối cùng cũng kết thúc, tài nghệ nấu nướng của Lãnh Băng Băng tương đối khá, ít nhất Hạ Thiên cũng rất hài lòng. Yêu Yêu cũng vì quá tức giận mà ăn hết hai chén cơm.
Đúng lúc này điện thoại của Hạ Thiên chợt vang lên, hắn lấy điện thoại ra nhìn, một dãy số lạ.
- Alo, ai vậy?
Hạ Thiên nhận điện thoại.
- Hạ Thiên, tôi là Tô Tiểu Xán.
Đầu bên kia vang lên một âm thanh trầm thấp:
- Cậu đã nói, nếu tôi muốn giảm béo thì đến tìm câu, có phải không?
← Ch. 0225 | Ch. 0227 → |