← Ch.0296 | Ch.0298 → |
Cô gái không đợi Hạ Thiên và Mộc Hàm lên tiếng, nàng lớn tiếng nói:
- Hồng Bác, anh ở đâu? Có trộm.
- Trộm đâu?
Một giọng nói từ trong nhà bếp truyền ra, một thiếu niên từ trong nhà bếp cầm dao chạy ra.
Khi thấy Mộc Hàm thì tên thiếu niên không khỏi ngẩn ngơ, Vi Nhi đúng là không gạt người, nữ tặc cũng quá xinh đẹp.
- Anh nhìn gì? Bọn họ là trộm.
Cô gái có chút bất mãn.
- Bọn họ là trộm sao?
Tên thiếu niên cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, sau đó hắn vung đao với Hạ Thiên và Mộc Hàm:
- Này, tôi cảnh cáo các người, mau ra ngoài, trên tay tôi có dao, tôi còn đã được học qua võ công.
- Nói ai là trộm? Anh thấy các chú với là trộm.
Hạ Thiên tức giận nói:
- Có phải chẳng muốn sống nữa không? Dám vào trộm ở nhà vợ anh sao?
- Chúng tôi không phải là trộm, đây là nhà của chị họ của tôi.
Tên thiếu niên lập tức phản bác, sau đó hắn ngẩn ngơ nhìn Hạ Thiên:
- Anh... Anh... Anh vừa nói gì? Anh nói đây là nhà vợ sao? Hức, chẳng lẽ anh là anh rể của tôi?
- Cậu là em họ của Lãnh Băng Băng sao?
Mộc Hàm lúc này đã nghe ra vấn đề, nàng mở miệng hỏi.
- À, đúng vậy, tôi là Lãnh Hồng Bác, là em họ của chị Lãnh Băng Băng.
Tên thiếu niên nở nụ cười ngượng ngùng, sau đó hắn thu dao về:
- Điều này... Hiểu lầm thôi, chỉ là hiểu lầm, xin hỏi các anh chị xưng hô thế nào.
- Này, ai hiểu lầm với chú?
Hạ Thiên có chút bất mãn:
- Sao anh chưa nghe cảnh sát tỷ tỷ nói có em họ?
- Điều này, anh rể, là thế này, chúng ta ít khi lui tới với chị họ, vì vậy chị họ chưa nhắc đến. Nếu anh không tin có thể điện thoại cho chị họ, chị ấy cũng đi chưa lâu. -
Lãnh Hồng Bác có chút ngượng ngùng.
Mộc Hàm ở bên cạnh cũng nhắc nhở Hạ Thiên:
- Gọi điện thoại hỏi xem thế nào.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra bấm số của Lãnh Băng Băng.
- Sao vậy? Còn chưa tìm được Lâm Tử Hào à?
Lãnh Băng Băng có chút mất hứng.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, trong chỗ này có một thằng nhóc nói là em họ của chị, mà chị có em họ sao? Có phải nó đang gạt tôi không?
Hạ Thiên nhanh chóng hỏi:
- Nếu hắn gạt tôi, tôi sẽ đá ra khỏi nhà.
- Cậu đến nhà tôi rồi sao?
Lãnh Băng Băng chợt ngây người:
- Cậu đừng làm bậy, đó là em họ của tôi, là Lãnh Hồng Bác, là con của cậu tôi, cô gái kia là bạn học của nó, cũng là bạn gái, gọi là Vương Vi. Bọn họ sẽ ở lại nhà tôi vài ngày.
- Bọn họ không có chỗ ở sao?
Hạ Thiên có chút mất hứng, đây không phải hai bóng đèn lớn sao?
- Bọn họ đến đây đi học, nhưng nhà trường còn vài ngày nữa mới khai giảng, vì vậy không thể vào ở trong ký túc xá. Cậu tôi đã điện thoại xin cho con ở nhờ, tôi cũng đã đồng ý cho bọn họ ở lại.
Lãnh Băng Băng giải thích một câu:
- Cậu đã về thì tốt, cậu giúp tôi thăm hỏi bọn họ, bây giờ tôi quá bận, giữa trưa cũng không về được.
- Tôi phải thăm hỏi bọn họ sao?
Hạ Thiên càng thêm buồn bực.
- Cậu không làm thì ai làm?
Lãnh Băng Băng tức giận nói một câu, sau đó nàng cúp điện thoại.
Hạ Thiên rất không hài lòng với hành vi tự tiện cúp điện thoại của Lãnh Băng Băng, hắn đang xem xét sau này có cơ hội thì nhất định phải dạy bảo cảnh sát tỷ tỷ, không thể tùy tiện cúp điện thoại như vậy được, nếu không sẽ phải ăn đòn.
- Anh rể, chị gái nói thế nào?
Khi thấy Hạ Thiên bỏ điện thoại vào túi quần thì Lãnh Hồng Bác cẩn thận hỏi.
- Chị ấy để tôi nói cho mọi người biết, trưa nay sẽ không về nhà.
Hạ Thiên nhìn đôi nam nữ trước mặt, trong lòng có chút buồn bực, cảnh sát tỷ tỷ bắt hắn phải lo cho hai người này, phải làm thế nào đây?
Lãnh Hồng Bác đang muốn nói gì đó thì điện thoại đã vang lên, hắn tranh thủ thời gian nhận điện thoại, sau đó nói vài câu khúm núm rồi cúp điện thoại. Cuối cùng hắn dùng ánh mắt hưng phấn nhìn Hạ Thiên:
- Anh rể, anh là Hạ Thiên có phải không?
- Sao cậu biết?
Hạ Thiên hỏi ngược lại.
- Chị gái vừa điện thoại cho em, nói rằng chúng em có vấn đề gì cũng có thể tìm anh. Đúng là tốt quá, em đang không biết tìm ai.
Lãnh Hồng Bác ra vẻ rất vui sướng.
Lúc này Mộc Hàm cũng hiểu, thì ra Hạ Thiên vừa được Lãnh Băng Băng giao nhiệm vụ, để hắn phải quan tâm đến hai thiếu niên này, hèn gì bộ dạng hắn có vẻ rất mất hứng.
- Chồng, nếu không thì tôi về chỗ Tiểu Kiều trước nhé?
Mộc Hàm khẽ nói, tất nhiên bây giờ nàng đã không thể nào múa thoát y cho Hạ Thiên nhìn.
- Được rồi, chị đưa quần áo về đi.
Hạ Thiên cảm thấy hôm nay quá xui xẻo, Lâm Tử Hào bị ném xuống lầu nhưng được người nào đó cứu đi, Mộc Hàm cũng không phải múa thoát y, bây giờ lại sinh ra hai bóng đèn, hắn và Mộc Hàm khó thể chạy sang thế giới khác để tự tiện hoạt động.
Mộc Hàm đi lên lầu, sau đó bắt đầu xách túi nội y ra ngoài lên xe. Điều này làm cho cô gái tên là Vương Vi không khỏi hâm mộ, đúng là nhiều tiền, rõ ràng mua nhiều quần áo như vậy.
Lãnh Hồng Bác lại có chút buồn bực, người đẹp nhà giàu này có quan hệ gì với anh rể? Nhưng hắn chỉ dám nghĩ trong lòng mà không dám nói ra.
Sau khi Mộc Hàm rời khỏi nhà Lãnh Băng Băng thì bầu không khí rấ quái dị, Hạ Thiên còn chưa đến thì Lãnh Hồng Bác và Vương Vi còn coi đây như nhà mình, Vương Vi vào phòng tắm mà Lãnh Hồng Bác thì vào nhà bếp nấu ăn. Bây giờ có Hạ Thiên, trong mắt bọn họ thì Hạ Thiên là chủ nhà, nên không dám làm xằng bậy, chỉ biết ngồi ở phòng khách cực kỳ ngoan ngoãn.
Hạ Thiên cũng ngồi ở phòng khách, hắn hoàn toàn không biết phải làm sao, nếu hai người này không muốn nói thì hắn cũng lười mở miệng. Hắn không có hứng thú với đàn ông, mà Vương Vi cũng không phải người đẹp, hắn cũng không hứng thú.
- Anh rể, anh biết trường đại học Giang Hải không?
Hơn mười phút sau, Lãnh Hồng Bác cuối cùng cũng không chịu được, hắn phá vỡ tình cảnh yên lặng.
- Biết.
Hạ Thiên thuận miệng trả lời.
- Anh rể, em và Tiểu Vi đều học ở đại học Giang Hải, hôm nay chúng em vừa đến Giang Hải, còn chưa kịp đi xem trường, anh có thể đưa chúng em vào đó được không?
Lãnh Hồng Bác hỏi.
- À, chỉ muốn vào xem đại học Giang Hải sao?
Hạ Thiên đột nhiên có ý nghĩ mới.
- À, anh rể, chúng em còn muốn đi dạo ở thành phố Giang Hải, Tiểu Vi muốn dạo phố, còn muốn đi ngắm cảnh ở đây.
Lãnh Hồng Bác nói.
- Chỉ như vậy thôi sao?
Hạ Thiên hỏi.
- Đúng vậy.
Lãnh Hồng Bác thầm nghĩ, như vậy còn chưa đủ sao?
- Vậy thì được, trước tiên anh tìm người quen thuộc đại học Giang Hải đưa các em đi dạo.
Hạ Thiên cuối cùng cũng nghĩ ra biện pháp loại bỏ hai bóng đèn.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra, hắn gọi cho tên mập Vương Kiệt. Nửa giờ sau, tên mập mang theo Lôi Tiếu Nguyệt và được hai tiểu đệ hộ tống đến nhà Lãnh Băng Băng, năm phút sau Hạ Thiên đã bán Lãnh Hồng Bác và Vương Vi cho tên mập.
- Này, đây chính là nhiệm vụ của cảnh sát tỷ tỷ giao cho anh, chú phải thay anh làm tốt.
Hạ Thiên dặn dò tên mập một câu.
Lãnh Hồng Bác và Vương Vi thấy chiếc BMW thì hai mắt đã sớm tỏa sáng, ước gì có thể lên xe thật nhanh.
- Đại ca, anh yên tâm, em sẽ chiêu đãi bọn họ thật tốt, sẽ để bọn họ chỉ biết ở bên ngoài mà không nỡ về nhà.
Tên mập đã biết đại khái tình huống từ lời nói của Hạ Thiên, hắn biết đại ca muốn đẩy hai bóng đèn kia ra ngoài, vì vậy mới vỗ ngực đảm bảo.
- Được rồi, các người đi đi.
Hạ Thiên phất tay, hắn khá thỏa mãn với biểu hiện của tên mập.
- Đại ca, em đi trước.
Tên mập đi ra bên ngoài, nhưng hắn vừa đi được hai bước thì ngừng lại, hắn xoay người dùng ánh mắt khó khăn nhìn Hạ Thiên:
- Đại ca, có chuyện.......
- Có gì cứ nói, anh đang rất bận.
Hạ Thiên dùng giọng không vui nói, hắn còn muốn đi xem múa thoát y.
- Là em gái của em.......
Vẻ mặt Vương Kiệt có chút xấu hổ.
- À, em chú đến rồi sao?
Hạ Thiên lại có hứng thú, trước đó hắn đã nghe nói tên mập có em gái rất đẹp, vì vậy mới thu tên mập là tiểu đệ, nhưng đã khá lâu mà hắn chưa được thấy em gái của đối phương.
- À, đúng vậy, mấy ngày trước em gái của em đã đến thành phố Giang Hải.
Tên mập khẽ gật đầu, nhà hắn cũng ở thành phố Giang Hải nhưng không phải ở nội thành mà ở ngoài ngoại thành, nhưng gần đây hắn phát triển rất tốt, đã có thể kéo em gái vào học trong thành phố.
- Cô ấy học ở đâu? Cũng là đại học Giang Hải sao?
Hạ Thiên hỏi ngay.
Vẻ mặt Vương Kiệt có chút mất tự nhiên:
- Cô ấy học trong trường trung học cơ sở Giang Đại, cũng nằm trong trường đại học Giang Hải.
- Trung học cơ sở sao?
Hạ Thiên suy nghĩ, sau đó mới hiểu được ý nghĩa của câu "trung học cơ sở":
- Này, em chú còn học trung học sao?
- Đại ca, thật ra em gái em vừa mới lên cấp hai thôi.
Vương Kiệt cười ngượng ngùng:
- Cô ấy... Cô ấy mới mười hai tuổi.
Hạ Thiên lập tức buồn bực, hắn trừng mắt nhìn Vương Kiệt:
- Sao chú không nói em mình mới mười hai tuổi?
- Điều này, đại ca, lúc đó em đâu nghĩ nhiều như vậy?
Khi thấy Hạ Thiên không nổi giận thì Vương Kiệt thở dài một hơi, sau đó hắn giải thích:
- Nhưng em cũng không lừa đại ca, em gái của em cực kỳ xinh đẹp, gương mặt cứ như Triệu Vũ Cơ.
Sợ Hạ Thiên không tin nên tên mập còn lấy ra một tấm hình đưa đến:
- Đại ca, anh xem, đây là em gái của em, có phải rất đẹp không?
Hạ Thiên nhìn ảnh, trong đó là một cô gái mắt to, mặt trái xoan, đúng là rất đẹp nhưng còn quá nhỏ, chưa có ngực có mông, căn bản chưa phát dục.
- Cô bé cùng một khuôn với Triệu Vũ Cơ sao?
Hạ Thiên mở miệng hỏi.
- Đúng vậy.
Vương Kiệt gật đầu, sau đó hắn không nhịn được phải hỏi:
- Đại ca, anh chưa xem qua ảnh của Triệu Vũ Cơ sao?
- Chưa, anh thích xem người thật, sợ rằng hình ảnh toàn được chỉnh sửa.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Anh nghe chị Hinh nói ảnh gần đây toàn chơi photoshop.
- À, đại ca, nếu không anh đến gặp em gái của em nhé?
Vương Kiệt có chút chần chừ.
- Em gái của chú quá nhỏ.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào tấm ảnh rồi lẩm bẩm:
- Nếu Triệu Vũ Cơ thật sự xinh đẹp thế này, anh đây đến lấy Triệu Vũ Cơ làm vợ cho nhanh.
← Ch. 0296 | Ch. 0298 → |