← Ch.0300 | Ch.0302 → |
Hạ Thiên dùng ánh mắt buồn bực nhìn Triệu Thanh Thanh:
- Em không đủ xinh đẹp, anh không cần.
- Sư phụ, anh kiên nhẫn chờ thêm chút thời gian, em sẽ càng thêm xinh đẹp.
Triệu Thanh Thanh cũng rất khó hiểu, ánh mắt sư phụ sao lại cao như vậy? Không hạ thấp quan điểm xuống được sao? Chỉ cần hạ xuống một chút thì mình phù hợp rồi.
- Đợi em đẹp lên rồi nói sau.
Hạ Thiên không cho là đúng, hắn không tin Triệu Thanh Thanh có thể đẹp hẳn lên.
- Hừ, sư phụ, đợi em biến thành siêu cấp đại mỹ nữ, anh sẽ phải cầu xin em làm vợ anh.
Triệu Thanh Thanh không phục.
- Thanh Thanh, mỗi ngày cùng chị luyện công thì em sẽ trở thành siêu cấp đại mỹ nữ.
Liễu Mộng xen vào một câu, sau đó nàng vuốt bụng:
- Này, hình như no rồi, chúng ta đi luyện công.
Liễu Mộng một tay kéo Thanh Thanh, tay kia kéo Mộc Hàm, cũng không quan tâm hai người có tình nguyện hay không mà chạy thẳng lên lầu.
- Á, em còn chưa ăn đủ.
Triệu Thanh Thanh kháng nghị, nàng cũng tranh thủ cho một quả vào miệng.
- Phượng Nhi, Hoàng Nhi, các em cũng lên đây.
Liễu Mộng hét lên.
Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi tuy rất không tình nguyện nhưng cũng phải ngoan ngoãn lên lầu, trong lòng thầm cầu nguyện, hy vọng lần này bốn người liên thủ có thể đánh bại Liễu Mộng.
Hạ Thiên lập tức vui sướng, chị Mộng quả nhiên lợi hại, thoáng cái đã kéo ba quỷ sứ chuyên ăn sạch Kiều quả của hắn lên lầu.
Liễu Mộng kéo đi bốn người, trong phòng lập tức chỉ còn lại một mình Liễu Vân Mạn.
- Chị Vân Mạn, chị cứ tiếp tục ăn, tôi sẽ đưa một ít đến cho chị Hinh.
Hạ Thiên cầm lấy mâm đựng trái cây, hắn bỏ Kiều quả vào, sau đó chuẩn bị rời khỏi cửa.
- Hạ Thiên, tôi đưa cậu đi.
Liễu Vân Mạn đứng dậy chạy theo.
Hạ Thiên tất nhiên không có ý kiến với yêu cầu này.
Đi ra khỏi cửa, Hạ Thiên và Liễu Vân Mạn leo lên chiếc xe ILantes, hai người nhanh chóng rời khỏi Kiều gia chạy về phía đại học Giang Hải.
- Hạ Thiên, tôi có vài vấn đề cần hỏi cậu.
Liễu Vân Mạn vừa lái xe vừa nói.
- Chị Vân Mạn, chị cứ hỏi, chị là vợ tôi, muốn hỏi gì cũng được.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Gương mặt Liễu Vân Mạn không khỏi xuất hiện vài áng mây hồng, nàng không khỏi nhớ đến tình cảnh hôm đó Hạ Thiên đẩy cô cô xinh đẹp của mình lên giường. Tình cảnh đó cũng thường xuất hiện trong đầu nàng, thậm chí sau này nàng còn hay mơ đến nó, nhưng trong giấc mơ là nàng thay thế cho cô cô, nàng quấn lấy Hạ Thiên như sam, điều đó làm trong lòng nàng sinh ra cảm giác cấm kỵ.
Liễu Vân Mạn nghĩ đến tình cảnh tương lai mình và cô cô cùng nằm một giường, bị người đàn ông này cởi sạch không còn mảnh vải trên người, sau đó cứ thay phiên để hắn trèo lên, vì vậy mà gương mặt càng đỏ rừng rực. Mỗi khi nàng nghĩ đến tình cảnh đó thì luôn sinh ra cảm giác tội lỗi.
"Không được nhớ lại hình ảnh kia!"
Liễu Vân Mạn cố hít vào một hơi thật sâu, cố gắng làm mình bình tĩnh trở lại, nhưng trong lòng lại sinh ra cảm giác khô nóng. Sau khi thân thể phục hồi thì tâm tình của nàng cũng tốt hẳn lên, tất cả sinh lý của độ tuổi giống như hừng hực xuất hiện.
- Chị Vân Mạn, tim chị đập rất nhanh.
Hạ Thiên quay đầu nhìn Liễu Vân Mạn, hắn có chút buồn bực:
- Chị sinh bệnh sao? Để tôi xem thế nào.
Hạ Thiên vừa nói vừa cầm tay Liễu Vân Mạn, điều này càng làm cho trái tim Liễu Vân Mạn đáng thương đập lên loạn xạ. Hạ Thiên đụng vào một tay làm nàng rối loạn, vì vậy mà tay bên kia đã có chút khó khống chế vô lăng, chiếc ILantes đang chạy trên đúng làn đường lại vô tình dịch chuyển, chiếc xe lấn sang một tuyến đường khác.
- Á.......
Liễu Vân Mạn kêu lên sợ hãi, vì nàng từ kính chiếu hậu nhìn thấy một chiếc BMW đang dùng tốc độ cực nhanh phóng lên.
Một đôi tay có lực đã bế Liễu Vân Mạn lên, ngay sau đó nàng cảm thấy thân thể nhẹ bẫng. Một giây sau nàng phát hiện mình đã đứng ven đường, đúng lúc này nàng nghe thấy một tiếng nổ lớn, nàng quay đầu lại nhìn, chiếc BMW đã tông vào chiếc Ilantes.
Chiếc Ilantes bị đánh văng ra hàng lang bên rìa đường, chiếc BMW thì tiếp tục phóng lên hơn mười thước mới dừng lại. Nếu xem xét từ vẻ bề ngoài thì chiếc BMW không tổn thất gì nhưng chiếc Ilantes thì hoàn toàn hư hỏng.
Cửa xe BMW mở ra, một người đàn ông bước xuống. Người này mặc một thân hàng hiệu, vẻ mặt rất tức giận, hắn hùng hổ chạy đến chiếc xe Ilantes, đá một cước lên đống sắt vụn rồi lớn tiếng mắng:
- Con bà nó, đứa nào chạy chiếc xe vứt đi này?
- Anh.. Anh không nói chuyện khách khí một chút sao?
Liễu Vân Mạn có chút không vui, nàng rời khỏi lồng ngực Hạ Thiên rồi dùng ánh mắt đau lòng nhìn chiếc xe của mình. Chiếc Ilantes đã không thể nào tu sửa được nữa, xem ra sau này nàng phải đổi xe.
Tên đàn ông chạy chiếc BMW nhìn thấy Liễu Vân Mạn thì trong mắt lóe lên cái nhìn dâm dục, hắn dùng ánh mắt tham lam nhìn gương mặt tuyệt mỹ và dáng người mê hoặc của nàng. Sau đó hắn lớn tiếng nói:
- Em lái xe thế nào vậy? Sao tự nhiên lại chuyển làn đường? Bây giờ xe anh bị tông hỏng, em nói xem phải làm sao đây?
- Xe tôi không phải hư hỏng nặng rồi sao?
Liễu Vân Mạn không nhịn được phải phản bác, nhưng nàng tức giận cũng là thừa, dù sao vì nàng lái xe miên man suy nghĩ và không tập trung mới dẫn đến tai nạn.
- Xe của em hư hỏng rồi sao? Chiếc xe này đáng giá mấy đồng tiền? Đây là loại Ilantes, dù mua mới cũng chưa đến một trăm ngàn, em chạy xe này sao?
Tên BMW ra vẻ hùng hổ:
- Em biết anh chạy xe gì không? Anh nói cho em biết, là BMW X6, em biết giá bao nhiêu không? Anh nói cho em biết, là một triệu tám mươi ngàn.
- Xe anh có sao đâu?
Liễu Vân Mạn không khỏi nói, xe đối phương thoạt nhìn rất tốt.
- Em nói không sao thì không sao à?
Tên đàn ông chạy BMW vẫn rất hung hăng:
- Anh nói cho em biết, Lô Tử Minh anh cũng không thích chạy xe cũ, bây giờ nước sơn chiếc BMW đã bị trầy, anh cũng không muốn đi nữa. Thế này đi, xe của em giá tám mươi ngàn, anh trả lại em tám mươi ngàn, nhưng em phải trả anh một triệu tám mươi ngàn, vì vậy em thiếu anh một triệu.
- Có người như anh sao? Chẳng phải xước chút sơn sao? Nhiều lắm bỏ ra vài ngàn sơn lại là được.
- Này, chạy BMW thì ngon sao?
- Tôi thấy người này rõ ràng là ỷ thế hiếp người, chắc chắn là loại cậu ấm có hậu trường.......
Xảy ra tai nạn, tất nhiên sẽ không thiếu người đến xem, lúc này bọn họ nghe thấy tên đàn ông chạy chiếc BMW nói cầm bồi thường một triệu thì biết ngay đang há miệng sư tử, vì vậy mà nhịn không được phải nghị luận.
Liễu Vân Mạn tức giận nói:
- Anh rõ ràng là xảo trá.
- Anh xảo trá sao? Anh đáng giá xảo trá em sao? Em đưa anh một triệu, xe của anh sẽ là của em, nếu em thấy xe anh không xấu, vậy thì lấy mà chạy.
Tên đàn ông chạy BMW hừ một tiếng:
- Em phải trả tiền bồi thường, hoặc mua cho anh xe mới, nếu em không tiền, cũng không xe, vậy thì xin lỗi, em lấy thân mình báo đáp đi.
- Này, thằng ngu, muốn ăn đòn sao?
Giọng nói bất mãn của Hạ Thiên vang lên:
- Anh đụng phải xe vợ tôi, bây giờ phải bồi thường cho tôi, sau đó cút đi, nếu không tôi đánh cho một trận bây giờ.
- Sao? Lô Tử Minh tôi từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai uy hiếp, cậu dám uy hiếp tôi sao?
Tên đàn ông tự xưng là Lô Tử Minh nói bằng vẻ mặt khinh thường:
- Con phụ nữ này là đàn bà của mày sao? Vậy thì được, hoặc mày đưa tao một triệu, hoặc đưa vợ lên giường với tao... Á.......
- Thằng ngu, muốn chết hả? Dám có ý với vợ tao, đúng là không muốn sống.
Hạ Thiên đá văng Lô Tử Minh, sau đó hắn liên tục ra chân, Lô Tử Minh quay cuồng trên mặt đất, liên tục kêu lên thảm thiết. :
- Đánh chết mẹ nó đi.
- Cố gắng lên, đập chết bà mấy thằng con nhà giàu đi.
Bên cạnh vang lên tiếng hô ủng hộ, Liễu Vân Mạn lại có chút lo lắng, nếu Hạ Thiên cứ tiếp tục sẽ có tai nạn chết người.
- Hạ Thiên, thôi bỏ đi, nếu không có án mạng bây giờ.
Liễu Vân Mạn tiến lên giữ chặt Hạ Thiên, nàng khẽ khuyên nhủ.
- Thằng ngu này còn chưa bồi thường.
Hạ Thiên không chịu ngừng chân, vợ hắn sao có thể bị hại cho được?
- Thôi bỏ, dù sao cũng là tôi lái xe không cẩn thận.
Liễu Vân Mạn nói.
- Mày, con bà mày dám đánh tao.......
Lô Tử Minh vẫn không biết sống chết mà uy hiếp Hạ Thiên.
Hạ Thiên trực tiếp đá lên người Lô Tử Minh, tên này hét lên thảm thiết rất biết cách phối hợp.
- Cha tao là Lô Tác Lâm, cha tao sẽ không bỏ qua cho mày... Á.......
Lô Tử Minh còn tiếp tục uy hiếp, lần này tiếng kêu thảm thiết của hắn xem như chấm dứt.
- Thôi bỏ đi, đây có quá nhiều người, nếu đánh chết người thì phiền toái lớn.
Liễu Vân Mạn lại tiếp tục khuyên Hạ Thiên, vì nàng cảm thấy bộ dạng hắn như muốn đánh chết người.
- Được rồi, cho tên này biến thành thái giám là được.
Hạ Thiên đá lên lưng Lô Tử Minh, lúc này Lô Tử Minh không còn cảm giác đau đớn, hắn chỉ rùng mình một cái và khôi phục lại như bình thường.
Khi Hạ Thiên đánh tên đàn ông chạy chiếc BMW thì trên tay vẫn cầm lấy mân đựng trái cây, Kiều quả trên mâm để dành cho Tôn Hinh Hinh không thiếu mất một quả. Lúc này hắn cuối cùng cũng đưa mâm cho Liễu Vân Mạn:
- Chị Vân Mạn, cầm giúp tôi.
Liễu Vân Mạn không nhịn được phải hỏi:
- Hạ Thiên, cậu muốn làm gì?
- Tên ngu ngốc này đụng hư xe chị, lại không bồi thường, tôi cũng đập nát xe hắn.
Hạ Thiên nói xong thì đi đến trước mặt chiếc xe BMW, hắn cầm lấy cửa xe kéo tróc ra.
Hạ Thiên giơ hai tay lên, hắn nện xuống rầm rầm, những tiếng nổ vang lên liên tục, hắn cầm lấy hai khung cửa đập xuống liên tục, chỉ một lát sau chiếc BMW chỉ còn là cục sắt vụn.
Đám người bàng quan chợt trợn mắt há mồm, vị huynh đệ kia quá mạnh, BMW trên một triệu cứ như vậy mà trở thành đống sắt vụn.
Hạ Thiên đột nhiên hợp hai tay lại, cánh cửa xe trước đó bị giật văng cũng ép lại thành một khối sắt. Đám người bên ngoài thiếu chút nữa thì rớt cằm xuống đất, điều này... Phải có bao nhiêu sức lực mới làm được như vậy?
Vừa rồi mọi người còn tường cửa xe vì tai nạn mà lỏng lẻo, bây giờ đã hoài nghi tên thanh niên kia trực tiếp giật văng ra.
- Con bà mày, ông sẽ không để yên cho mày.
Lô Tử Minh bò lên không biết sống chết, khi hắn thấy Hạ Thiên đánh chiếc xe yêu quý của mình thành sắt vụn thì gào lên tức giận.
← Ch. 0300 | Ch. 0302 → |