← Ch.0337 | Ch.0339 → |
Khi thấy người phụ nữ phóng về phía Hạ Thiên, tất cả đều suy đoán phản ứng của Hạ Thiên, mà đối với Thư Tịnh thì nàng nghĩ rằng hắn sẽ chạy trốn. Những năm gần đây đàn ông thường tranh đua đấm đá nhau xem ai mạnh hơn, nhưng đàn ông mà đánh nhau với đàn bà chua ngoa, cuối cùng người kém may mắn vẫn là đàn ông.......
Nhưng Thư Tịnh cũng lập tức ngây dại, đám người xung quanh cũng ngây người, vì bọn họ phát hiện Hạ Thiên giơ chân đá văng người phụ nữ.
"Điều này, người này đánh cả phụ nữ sao?"
Trong đầu Thư Tịnh bùng lên ý nghĩ này, nàng thấy đàn ông đánh phụ nữ thì chắc chắn sẽ cho rằng tên đàn ông có vấn đề, nhưng bây giờ cũng là tình cảnh như vậy, nàng thấy Hạ Thiên đá văng người phụ nữ kia nhưng trong lòng lại thấy rất thoải mái.
Đám người xung quanh thấy người phụ nữ bị đá văng và ngã ra đất cũng rất hả giận, ai bảo người này bình thường đắc tội với quá nhiều người?
Người phụ nữ kia bị đá văng hình như thanh tỉnh hơn, nàng bò lên khỏi mặt đất, sau đó nàng dùng ánh mắt khó tin nhìn Hạ Thiên:
- Cậu... Cậu đánh tôi sao?
- Đúng, đánh cô.
Hạ Thiên bĩu môi.
- Cậu có phải là đàn ông không? Lại dám đánh cả phụ nữ sao? Cậu là một người đàn ông mà chỉ biết ức hiếp phụ nữ, như vậy tính là bản lĩnh gì?
Người phụ nữ đột nhiên mắng lên phẫn nộ.
- Ai bảo cô ức hiếp vợ tôi?
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Người nào ức hiếp vợ tôi, tôi sẽ ức hiếp lại, dù cô là đàn ông hay đàn bà, hoặc có phải là người hay không cũng vậy.
- Cậu... Cậu... Tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.
Người phụ nữ kia dùng ánh mắt oán độc nhìn Hạ Thiên:
- Có bản lĩnh thì cứ đợi đấy.
- Tôi không rãnh chờ cô.
Hạ Thiên kéo tay Thư Tịnh:
- Vợ Tịnh Tịnh, chúng ta đi thôi, chỗ này cũng chẳng còn gì hay.
Hạ Thiên nói xong lời này thì kéo Thư Tịnh đi về phía trước không nhanh không chậm.
- Đứng lại đó cho tôi.
Người phụ nữ kia không cam lòng để Hạ Thiên cứ như vậy mà bỏ đi, nàng phóng theo.
Hạ Thiên vung ngón tay, một điểm sáng phóng ra, người phụ nữ kia chạy được vài bước thì đột nhiên cảm thấy đầu gối tê rần, sau đó ngã lăn ra.
Đám người đứng xem rốt cuộc cũng cười vang, khi người phụ nữ đứng lên thì Hạ Thiên và Thư Tịnh đã biến mất trong tầm mắt, rõ ràng đuổi theo cũng không còn kịp.
- Tôi sẽ không bỏ qua.
Người phụ nữ gào về phía Hạ Thiên và Thư Tịnh, sau đó nàng lấy điện thoại ra bấm số.
.......
Hạ Thiên kéo Thư Tịnh đi được vài trăm mét thì đột nhiên nghĩ ra một vấn đề, bọn họ còn chưa quyết định xem đi dạo phố ở đâu.
- Vợ Tịnh Tịnh, chúng ta đi dạo phố ở đâu?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
- Không đi dạo phố.
Thư Tịnh suy nghĩ rồi nói, nàng vốn cũng không muốn đi dạo phố, trước đó nàng chỉ tìm cớ mà thôi. Tình cảnh náo loạn vừa rồi làm nàng không còn chút tâm tình nào.
Hạ Thiên có vẻ hưng phấn:
- Vợ Tịnh Tịnh, vậy chúng ta đi mướn phòng thôi.
Thư Tịnh lập tức nổi giận, nàng trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Cậu đi mà mướn phòng.
Một phút trước đó Thư Tịnh còn có chút hảo cảm với Hạ Thiên, vì tên này đã dạo bảo cho người phụ nữ khốn kiếp kia một bài học. Nhưng bây giờ chút hảo cảm vừa rồi đã tan tành, sao trong đầu tên này toàn nghĩ đến những chuyện như vậy?
- Chuyện này rất quan trọng, tôi tất nhiên phải nhớ kỹ.
Hạ Thiên ra vẻ rất vô tội, cùng vợ mướn phòng rõ ràng là nổi nhớ của tất cả đàn ông, đâu phải của riêng mìn hắn?
Thư Tịnh có chút buồn bực, phải làm sao để người này có thể bỏ qua? Chẳng lẽ thật sự phải đi mướn phòng? Đừng nói bây giờ nàng không muốn làm vợ, nếu thật sự muốn cũng sẽ không như vậy. Nàng mới gặp mặt đối phương vài lần, bây giờ nếu đi mướn phòng với người ta, chuyện này truyền ra ngoài, người khác sẽ cho nàng là gái lẳng lơ.
- Tôi muốn về trường.
Thư Tịnh cuối cùng cũng nhớ đến một địa phương.
- À, không có vấn đề, tôi cùng đi với chị.
Hạ Thiên lập tức đồng ý:
- Chúng ta ngồi taxi.
- Tôi đi xe buýt.
Thư Tịnh đi về phía trạm xe buýt, nàng thầm nghĩ nếu Hạ Thiên không thích đi xe buýt, như vậy nàng có thể thẳng thừng vứt bỏ hắn.
Đáng tiếc là Thư Tịnh lại phải thất vọng, Hạ Thiên lập tức đi đến, hắn có chút mê hoặc:
- Vợ Tịnh Tịnh, sao phải đi xe buýt? Xe buýt rất chật chội, bên trên có rất nhiều đàn ông muốn chiếm chút tiện nghi của chị.
Hạ Thiên nhớ đã hai lần đi xe buýt, lần đầu tiên hắn xuống núi là đi với Tôn Hinh Hinh, lúc đó trên xe buýt có rất nhiều người muốn chiếm tiện nghi của chị Hinh. Sau đó hắn phải bảo vệ chị Hinh, ôm nàng vào lòng, không cho bất kỳ kẻ nào khác chiếm tiện nghi, có gì cũng là hắn chiếm sạch.
Thư Tịnh trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Vì ngồi xe buýt rất rẻ, chỉ cần hai đồng.
- Nhưng ngồi xe taxi cũng rất rẻ, chỉ hai mươi đồng.
Hạ Thiên vẫn không nghĩ ra.
Thư Tịnh đột nhiên cảm thấy mình khó thể phản bác lời của Hạ Thiên, đối với một người tùy tiện ném ra năm trăm ngàn thì hai mươi đồng đúng là rất rẻ.
- Tôi thích ngồi xe buýt không được.
Thư Tịnh có chút hờn dỗi.
- À, vậy thì được, chị thích thì cứ ngồi xe buýt.
Hạ Thiên cũng rất thừa nhận lý do này, vợ hắn thích làm gì, hắn thường cho vợ làm.
Hai người vừa đứng ở trạm xe buýt, vừa đúng lúc có xe đến đại học thể dục thể thao Thư Tịnh và Hạ Thiên lên xe, trên xe cũng không có quá nhiều người, còn có mấy chỗ trống.
Thư Tịnh trả tiền, sau đó nàng đi đến ngồi xuống ở hàng ghế cuối. Hạ Thiên cũng đến ngồi xuống. Trong lòng hắn có chút thất vọng, hắn vốn mong có nhiều người một chút, như vậy sẽ có thể bảo vệ vợ quang minh chính đại. -
- Vợ Tịnh Tịnh, chị đến đại học thể dục thể thao làm gì? Hôm nay chị cũng có tiết học sao?
Hạ Thiên không có việc gì để làm, hắn cũng chỉ còn cách nói chuyện với Thư Tịnh.
- Hôm nay có tiết nhưng tôi xin nghỉ, tôi đến đại học thể dục thể thao tìm đám Khương Phong.
Thư Tịnh cũng giải thích một câu, thật ra lần đầu tiên nàng gặp Hạ Thiên thì cảm giác vẫn rất tốt, nếu hắn không tỏ ra ghét bỏ nàng không xinh thì chẳng sao. Nhưng bây giờ hắn cảm thấy nàng xinh hơn và muốn cướp làm vợ, ít nhất nàng cũng chỉ có thể coi hắn là bạn.
- Khương Phong sao?
Hạ Thiên suy nghĩ, sau đó hắn nhớ đến bộ dạng của Khương Phong, ngay sau đó hắn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Thư Tịnh:
- Vợ Tịnh Tịnh, chị tìm bọn họ làm gì?
- Cậu gặp thì biết.
Thư Tịnh tức giận nói, nàng cũng không có tâm tình cùng một tên háo sắc và ánh mắt có vấn đề nói chuyện dông dài.
Chỉ cần nhớ đến tình cảnh Hạ Thiên chê mình không xinh mà Thư Tịnh đã tức lộn ruột, bình thường nàng chỉ cố gắng giảm bớt cách ăn mặc mà thôi, nàng cảm thấy mặc trang phục bóng rổ rất thoải mái. Nhưng khi đó người này lại cảm thấy nàng không xinh, thật sự là ánh mắt có vấn đề.
Lúc này xe buýt lại tiến vào trạm, nơi đây có rất nhiều người, vì vậy mà có hơn mười người lên xe, không gian xe buýt cũng chất đầy.
Xe lại tiến lên, Hạ Thiên mở miệng:
- Vợ Tịnh Tịnh, chị nói xem đám người kia sao lại có ánh mắt thấp kém như vậy? Người phụ nữ xấu như thế mà bọn họ cũng muốn chiếm tiện nghi.
- Cậu nói ai?
Thư Tịnh dò hỏi.
- Là hắn.
Hạ Thiên chỉ về phía trước.
Thư Tịnh nhìn theo tay Hạ Thiên, sau đó nàng thấy một người đàn ông ăn mặc bình thường đang dán người lên người một cô gái trẻ. Một tay của người đàn ông kia đang chụp lên mông cô gái, một ta còn lại xộc vào tui quần.
Thư Tịnh thấy tình cảnh như vậy thì có chút chóng mặt, ánh mắt Hạ Thiên đúng là có vấn đề, người này không phải đang chiếm tiện nghi, người ta đang móc túi.
- Này, anh làm gì vậy?
Thư Tịnh hét lên với người đàn ông kia.
Tên đàn ông giống như không nghe thấy lời nói của Thư Tịnh, hắn rút ví của cô gái ra được một nửa tiền, lúc này cô gái vẫn chưa phát hiện ra.
- Có người trộm tiền.
Thư Tịnh lúc này trực tiếp hô lớn.
Người đàn ông nghe nói như vậy thì đột nhiên quay đầu dùng ánh mắt hung hăng nhìn Thư Tịnh, sau đó hắn nhét ví vào lại trong túi của cô gái, sau đó hắn thu tay, bộ dạng điềm nhiên như không.
Mà cô gái cuối cùng cũng có phản ứng, nàng đưa tay sờ lên túi quần, bóp vẫn còn, vì vậy cũng không nói gì thêm.
Đám người trong xe cũng đều xem xét ví của mình, sau khi phát hiện bóp vẫn còn thì đều nhìn về phía Thư Tịnh:
- Ai trộm tiền?
Lúc này lái xe cũng dừng lại, hắn quay đầu ra phía sau hỏi.
Tên đàn ông nhìn chằm chằm vào Thư Tịnh, trong ánh mắt có hương vị uy hiếp.
Nhưng Thư Tịnh cũng không sợ, nàng chỉ tay vào tên đàn ông kia:
- Chính là anh taxi
Lúc này tất cả mọi người trên xe đều nhìn về phía tên đàn ông, kể cả cô gái vừa rồi đứng gần cũng dùng ánh mắt cảnh giác nhìn hắn. Cô gái chợt hiểu ra, vừa rồi thiếu chút nữa mình đã bị móc túi.
Khi bị mọi người nhìn chằm chằm thì tên đàn ông cũng không chút hoang mang:
- Tiểu thư, cô nói phải chịu trách nhiệm, cô nói tôi móc túi, vậy tôi móc ai.
- Anh đừng chống chế, tôi tận mắt nhìn thấy anh rút ví của cô ấy, tôi hô lên anh mới thả lại.
Thư Tịnh chỉ vào cô gái:
- Anh nói mình không phải kẻ trộm, vậy có dám theo tôi đến đồng công an không?
- Tiểu thư, bóp của cô vừa bị người ta móc sao?
Tên đàn ông nhìn vè phía cô gái.
Cô gái kia có chút do dự, sau đó nàng lắc đầu:
- Không, tôi không cảm thấy người ta trộm bóp.
Tuy cô gái biết Thư Tịnh nói không sai, nhưng bóp vẫn chưa mất, nàng không muốn gây phiền.
- Sao vậy?
Thư Tịnh có chút tức giận:
- Lúc nãy cô đã quay đầu nhìn, cô rõ ràng thấy hắn móc bóp mình.
- Tôi thấy cô nhìn lầm rồi, nếu tôi thấy người ta móc túi mình thì sẽ hô lên, nhưng thực tế là tôi không biết.
Cô gái tiếp tục nói.
- Nếu đã không có ai bị mất bóp thì tôi tiếp tục lái xe.
Tài xế lại khởi động xe.
- Chẳng phải chỉ là một tên cắp vặt sao? Có gì phải sợ?
Thư Tịnh căm giận nói, nàng thường xuyên xem tin móc túi trên báo đài, không ngờ đâu là lần đầu tiên gặp phải ngoài đời.
← Ch. 0337 | Ch. 0339 → |