← Ch.0348 | Ch.0350 → |
Mị Nhi nghe được lệnh mà chợt ngẩn ngơ:
- Có cần phải làm như vậy không?
Mị Nhi không nghĩ ra được, dù Hạ Thiên này có quan hệ với thủ lĩnh, nhưng cũng không cần sử dụng lực lượng của Thiên tổ để bảo vệ tất cả người có quan hệ với hắn đấy chứ? Phải biết rằng lực lượng của Thiên tổ chưa từng sử dụng cho mục đích thế này.
Mị Nhi càng không rõ vì sao lại phải giám thị Lý gia, chẳng lẽ Thiên tổ thật sự vì sự kiện này mà đứng vào thế đối lập với Lý gia sao? Nếu thật sự là như vậy thì đây không phải chuyện tốt với Thiên tổ. :
Tất nhien cũng không phải Thiên tổ sợ Lý gia, chẳng qua Mị Nhi cảm thấy đối với một người như Hạ Thiên thì Thiên tổ và Lý gia không cần hục hặc, rõ ràng lý do này là không đủ.
- Làm theo lệnh của tôi.
Người ở đầu dây bên kia cũng không giải thích nhiều:
- Tôi cũng sắp xếp người ở thủ đô để quản chế Lý gia, nếu có tin tức thì tôi sẽ liên lạc với cô.
- Được, tôi sẽ lập tức sắp xếp.
Mị Nhi không tiếp tục truy vấn, dù trong lòng nàng rất mê hoặc nhưng vẫn thi hành mệnh lệnh.
Mị Nhi cúp điện thoại và nhìn Hầu Tiểu Thất:
- Liên lạc với tất cả nhân viên Thiên tổ ở thành phố Giang Hải.
Khi Hạ Thiên quay về Kiều gia thì trong phòng khách biệt thự Kiều Tiểu Kiều vẫn có rất nhiều người, hình như ai cũng đợi Hạ Thiên quay về.
Khi thấy Hạ Thiên quay về thì ai cũng thở ra một hơi, Kiều Tiểu Kiều là người mở miệng đầu tiên:
- Chồng, anh vừa đi đâu?
- Anh đi xử lý tên Lý Minh Hạo ngu ngốc.
Hạ Thiên ra vẻ tùy ý nói.
Lãnh Băng Băng không nhịn được phải đón lời:
- Giết chết sao? Cậu nói gì? Cậu sẽ không giết hắn đấy chứ?
- Đúng vậy, tôi đã đánh hắn chết.
Hạ Thiên khẽ gật đầu.
- Sao?
Vẻ mặt Kiều Đông Hải biến đổi lớn:
- Hạ Thiên, cậu... Cậu giết người của Lý gia sao?
- Đúng vậy, có gì quá gì quái đâu? Tên ngốc kia muốn đối phó với vợ tôi, tất nhiên tôi phải cho hắn lên dĩa.
Hạ Thiên quét mắt nhìn mọi người:
- Bây giờ thằng ngu đã chết, tạm thời mọi người sẽ không còn phiền phức, mọi người có thể về nhà.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi bổ sung một câu:
- Chị Hinh, cảnh sát tỷ tỷ, cả chị Vân Mạn, các chị khỏi về, tối nay ngủ ở đây.
Rõ ràng Hạ Thiên cảm thấy Tôn Thiên Vũ, Liễu Cương, Lãnh Hồng Bác và đám người không liên quan mà ở đây chỉ tổ vướng tay vướng chân, còn vợ hắn ở đây sẽ không sao.
- Chồng, đã trễ thế này rồi, để mọi người ở lại Kiều gia đi.
Kiều Tiểu Kiều mở miệng nói:
- Tuy anh đã giải quyết tên Lý Minh Hạo kia, nhưng lần này ra tay cũng không phải là một người, rõ ràng Lý Minh Hạo vẫn có người giúp đỡ, vì vậy tạm thời mọi người không an toàn. Đêm nay mọi người cứ ở đây, ngày mai đi cũng không muộn, ngày mai đại ca sẽ sắp xếp người bảo vệ.
- Được rồi, tôi buồn ngủ quá, tôi đi ngủ trước.
Hạ Thiên ngáp một cái rồi đi lên lầu.
- Tiểu bại hoại, chị ngủ với cậu.
Đây là lần đầu tiên Liễu Mộng chủ động ngủ với Hạ Thiên, nguyên nhân cũng rất đơn giản, nàng cảm thấy tinh thần của hắn không quá tốt, mà nàng lại là liều thuốc phục hồi cho hắn.
Tuy bây giờ Hạ Thiên cũng không cần khôi phục thể lực, hắn chỉ có chút mệt mỏi mà thôi, nhưng dù sao cũng đã hơn một giờ, Liễu Mộng chủ động muốn ngủ chung, đây là chuyện cầu còn chưa được. Vì vậy khi hắn chủ động kéo Liễu Mộng vào phòng ngủ thì chẳng còn bộ dạng mệt mỏi, ngược lại tinh lực sung mãn.
Kiều Tiểu Kiều ở dưới lầu thấy Hạ Thiên và Liễu Mộng đã vào phòng thì nói:
- Đại ca, anh sắp xếp chỗ nghỉ cho mọi người, chị Băng Băng, Chị Hinh, chị Vân Mạn, các chị ngủ ở đây.
- Được rồi!
Tôn Hinh Hinh cũng không chú ý đến vấn đề này.
Liễu Vân Mạn suy nghĩ một chút, cuối cùng nàng cũng gật đầu:
- Được, dù sao cũng đã trể, Tiểu Cương vẫn còn chưa khỏe, cứ ở lại cái đã.
- Tôi phải về.
Lãnh Băng Băng có chút do dự:
- Nhà của tôi cách đây không xa, hơn nữa tôi cũng có chuyện cần phải xử lý.
Lãnh Băng Băng nói có chuyện chẳng qua chỉ là lấy cớ, nửa đêm thế này còn có chuyện gì?
Kiều Tiểu Kiều cũng hiểu điều này, nhưng nàng cũng không ép, vì nàng biết Lãnh Băng Băng có ý nghĩ của mình. Nàng khẽ gật đầu nói:
- Vậy thì được, chị Băng Băng đi đường cẩn thận một chút.
Kiều Đông Hải chủ động giúp Lãnh Băng Băng đưa Lãnh Hồng Bác lên xe, khi nàng chuẩn bị bỏ đi thì hắn khẽ nói:
- Đêm nay có chuyện, chị cần phải nói một tiếng với Lôi lão, như vậy có lợi cho chị và cả Hạ Thiên.
- Tôi hiểu.
Lãnh Băng Băng khẽ gật đầu, nhưng nàng cũng không biết rõ có nên xin giúp đỡ của Lôi gia hay không.
Kiều Đông Hải cũng không nói thêm điều gì, Lãnh Băng Băng cũng nhanh chóng khởi động xe chở Lãnh Hồng Bác và Vương Vi bỏ đi.
Lãnh Băng Băng vừa chạy xe ra khỏi Kiều gia thì Lãnh Hồng Bác ở phía sau đã nói:
- Chị gái, anh rể rốt cuộc là ai vậy?
- Đúng vậy, chị gái, anh rể đắc tội với người nào? Anh ấy có phải là xã hội đen không? Đám người đợt trước đưa bọn em đi chơi đều là lưu manh, bọn họ đều gọi anh rể là thiên ca.
Vương Vi cũng hỏi.
- Đừng hỏi nhiều như vậy.
Lãnh Băng Băng có chút không vui, nàng cũng không có quá nhiều cảm tình với em họ là Lãnh Hồng Bác. Nguyên nhân rất đơn giản, nàng cũng không quá quen thuộc với em họ, từ nhỏ đến lớn cả hai cũng không tiếp xúc vài lần.
Lãnh Băng Băng dừng lại một chút rồi nói:
- Cậu ấy không phải là xã hội đen.
Tuy Lãnh Băng Băng không muốn giải thích nhưng cũng không muốn để người khác nghi ngờ Hạ Thiên là xã hội đen.
- Chị gái, anh rể có quan hệ với Kiều gia à? Sao anh ấy hình như còn có quan hệ rất tốt với nhiều người phụ nữ khác? Kiều Tiểu Kiều kia gọi anh ấy là chồng, đây là chuyện gì xảy ra?
Lãnh Hồng Bác giấu vấn đề này trong lòng vài giờ, trước đó hắn vẫn chưa có cơ hội để hỏi, bây giờ rời khỏi Kiều gia, tất nhiên hắn sẽ không nhịn được hỏi Lãnh Băng Băng.
- Cậu quan tâm đến nhiều chuyện như vậy làm gì?
Lãnh Băng Băng tức giận nói:
- Chân của cậu hết đau chưa?
Lãnh Hồng Bác chợt ngẩn ngơ, sau đó hắn nói:
- Chị gái, chân của em đã không còn đau. À, y thuật của anh rể đúng là thần kỳ.
- Cậu ấy là thần y, chỉ cần cậu không chết thì có thể cứu sống được.
Lãnh Băng Băng bình thản nói, Hạ Thiên là thần y, bây giờ nàng đã biết rõ. Đáng lý ra nàng cũng không nói cho Lãnh Hồng Bác biết những vấn đề này, nhưng nàng không hy vọng đàn ông của mình chẳng là gì trong mắt người khác.
- Trời, lợi hại như vậy sao?
Vương Vi không khỏi cất tiếng than sợ hãi.
- Cậu ấy còn mạnh hơn tưởng tượng của em rất nhiều.
Lãnh Băng Băng thản nhiên nói:
- Bản lĩnh của cậu ấy cũng không phải các em có thể tưởng tượng ra được, cũng không phải chỉ là y thuật.
- Thì ra là như vậy, hèn gì chị gái thích anh ấy.
Lãnh Hồng Bác bây giờ mới hiểu, nhưng trong lòng vẫn không nghĩ ra, người anh rể kia hình như khá lăng nhăng, chị gái không ngại sao?
Lãnh Băng Băng tất nhiên là chú ý đến vấn đề này, vì vậy đêm nay không muốn ở lại Kiều gia, cũng không muốn cùng nhiều phụ nữ của Hạ Thiên ở cùng một chỗ. Dù nàng biết đây là chuyện sớm muộn, nhưng cùng bọn họ ở chung lúc này lại khác.
Có vài chiếc xe xuất hiện trước mặt, bây giờ là rạng sáng, trên đường có rất ít xe qua lại. Lãnh Băng Băng chỉ cần nhìn qua đám xe thì cảm thấy không đúng, đây là những chiếc xe việt dã của quân đội có nhiệm vụ đi phía trước để mở đường, chính giữa là một chiếc Audi A8, cuối cùng là một chiếc xe tải quân dụng. Điều làm Lãnh Băng Băng khiếp sợ chính là trên xe tải là những quân nhân vũ trang tận răng.
Ba chiếc xe này nhanh chóng chạy qua bên cạnh xe Lãnh Băng Băng, nàng nhìn theo hướng đi của ba chiếc xe, rõ ràng là chạy về phía Kiều gia. Khoảnh khắc này trong lòng Lãnh Băng Băng có chút dự cảm bất ổn, trực giác nói cho nàng biết nhóm quân này đang đi về phía Kiều gia.
Lãnh Băng Băng có chút do dự, sau đó nàng ngoặt tay lái chạy sau vài chiếc xe bộ đội. Vài phút sau nàng phát hiện ra những gì mình suy đoán là thật, ba chiếc xe dừng lại trước cổng Kiều gia, sau đó nhóm bộ đội có vũ trang vọt vào bên trong.
Lãnh Băng Băng tranh thủ lấy điện thoại ra gọi cho Kiều Tiểu Kiều.
Trong biệt thự của Kiều Tiểu Kiều lúc này khá quạnh quẽ, ngoài Liễu Vân Mạn và Tôn Hinh Hinh thì tất cả đều đã được Kiều Đông Hải đưa đi. Kiều gia tất nhiên có rất nhiều nhà khách, sắp xếp vài người không thành vấn đề.
Kiều Tiểu Kiều vừa sắp xếp phòng ngủ cho Tôn Hinh Hinh và Liễu Vân Mạn, khi đang chuẩn bị quay về phòng thì nhận được điện thoại của Lãnh Băng Băng. Khi nàng nghe được nội dung lời nói của Lãnh Băng Băng thì lập tứ chấn động.
Kiều Tiểu Kiều tranh thủ điện thoại thông báo cho Kiều Đông Hải, sau đó nàng vội vàng chạy lên gõ cửa phòng ngủ Hạ Thiên.
- Chồng, không tốt.
Kiều Tiểu Kiều hô lớn:
- Có bội đội xông vào, có thể bọn họ đến tìm anh.
Hạ Thiên nghe thấy như vậy thì chợt buồn bực, hắn vừa mới cởi sạch quần áo của Liễu Mộng, đang chuẩn bị tiến lên làm chút hoạt động thân ái.
- Tiểu bại hoại, không được làm chuyện xấu, dậy đi.
Liễu Mộng thúc giục.
Đúng là không có biện pháp, Hạ Thiên đành phải mặc quần áo rồi rời khỏi giường, trong lòng thầm ghi hận với đám bộ đội, Đám khốn kiếp này, sớm không đến muộn không đến, lại đến đúng đúng súng sắp lên nòng, muốn gây khó dễ cho hắn sao?
- Không được nhúc nhích.
- Không được nhúc nhích.
Hạ Thiên vừa mặc quần áo chỉnh tề thì nghe thấy những tiếng bước chân dồn dập, sau đó là những âm thanh quát tháo. Khi hắn từ phòng ngủ đi ra thì đã có hơn mười quân nhân tiến vào phòng khách biệt thự, vài chục khẩu súng tự động chĩa vào ba người phụ nữ là Kiều Tiểu Kiều, Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi, vì lúc này chỉ có ba nàng ở phòng khách.
- Các anh muốn gì?
Kiều Phượng Nhi quát lớn.
- Chúng tôi phụng mệnh bắt Hạ Thiên, ai dám cản trở, bắn bỏ.
Một quân nhân mở miệng.
- Ai ra lệnh cho các anh.
Kiều Tiểu Kiều đối mặt với một hàng súng ống cũng không quá sợ hãi.
- Là tôi.
Một giọng nói khí thế vang lên, khi âm thanh vang lên thì một người đàn ông cao lớn hơn năm mươi đã xuất hiện.
← Ch. 0348 | Ch. 0350 → |