← Ch.0379 | Ch.0381 → |
Uông Đại Hải là luật sư, ông ta cũng coi là một luật sư nổi tiếng ở thành phố Giang Hải, thậm chí còn có người cho rằng ông ta là đệ nhất luật sư thành phố Giang Hải.
Người nói là Bạch Thắng Thiên:
- Trong nhóm luật sư thì Uông Đại Hải xem như khác loại, phần lớn luật sư thường tiếp nhận các vụ án dân sự, không rơi vào tình cảnh bất đắc dĩ thì không nhận vụ án hình sự. Nhưng Uông Đại Hải thì khác biệt, lão rất ít khi nhận án dân sự, căn bản đều nhận án hình sự.
Liễu Vân Mạn là bác sĩ mà không phải luật sư, vì vậy nàng không hiểu rõ sự khác biệt giữa hai chuyện, vì vậy nàng hỏi:
- Như vậy có gì khác nhau sao?
- Là thế này, án dân sự thường chỉ là tranh chấp tài sản, bình thường phí luật sư tương đối cao, cũng không có tính chất nguy hiểm.
Bạch Thắng Thiên giải thích:
- Những vụ án hình sự thường có phí rất thấp, hơn nữa làm không tốt sẽ còn bị trả thù, tính nguy hiểm rất cao, vì vậy luật sư bình thường đều cố gắng tránh án hình sự.
- Nếu án hình sự không kiếm được tiền, hơn nữa còn nguy hiểm, vì sao Uông Đại Hải lại đặc biệt tiếp nhận?
Liễu Vân Mạn có chút kỳ quái.
Bạch Thắng Thiên tiếp tục giải thích:
- Án hình sự thường không kiếm ra tiền nhưng dưới tình huống đặc thù, vì không muốn ngồi tù mà người ta không tiếc bỏ ra số tiền lớn, còn có những tử tội, chỉ cần có thể sống sót thì mất trên vài trăm đến vài triệu là bình thường, mà Uông Đại Hải lại có thể thỏa mãn yêu cầu của những người này.
- Uông Đại Hải là một luật sư có bản lĩnh, người đáng lý phải bỏ tù vài năm có thể bị hắn hoãn thi hành án, cũng không cần phải vào tù ngồi đợi. Mà một số phần tử bị phán tử hình cũng có thể được hắn kéo dài thời gian phán quyết.
Hoàng An Bình ở bên cạnh nói:
- Trước đó có một tên khốn cưỡng hiếp và giết chết một người phụ nữ, còn chặt xác người ta, đáng lý ra tòa án sơ thẩm đã phán tội tử hình, nhưng đến khi lên tòa phúc thẩm thì lại hoãn thời gian để bổ sung chứng cứ. Nghe nói vụ này hắn ta được hai triệu bạc.
- Đúng vậy, người này chẳng phải loại tốt đẹp gì, nhưng chỉ cần có tiền là người này ra tay giúp người, cũng không sợ trời phạt.
Bạch Thắng Thiên nói.
Liễu Vân Mạn không hiểu nổi:
- Không phải hắn ta chỉ là một luật sư sao? Thế nào lại lợi hại như vậy?
- Điều này đều quy công lao cho vợ hắn, đừng nhìn tướng mạo bình thường của vợ hắn mà xem thường, nhưng cha của cô ta là người có năng lượng rất mạnh ở hệ thống tư pháp.
Bạch Thắng Thiên ro ràng hiểu rất rõ tình huống của Uông Đại Hải:
- Cha vợ của Uông Đại Hải là Trịnh Trường Phong, bây giờ là phó chánh án tòa án nhân dân tỉnh, quan hệ rất rộng. Những năm gần đây Uông Đại Hải cũng lợi dụng vào quan hệ với cha vợ mà kết bạn được rất nhiều người trong hệ thống tư pháp. Đối với hắn thì giúp một người thoát khỏi cảnh tù tội cũng khôg có gì là khó.
Bạch Thắng Thiên dừng lại một chút, vẻ mặt có chút xấu hổ:
- Thật ra tôi cũng khá quen biết với Uông Đại Hải, sáng hôm nay hắn còn điện thoại cho tôi, để tôi điều tra Hạ Thiên. Tôi cảm thấy rất kỳ quái, sai đó mới nói cho Tiểu An, sao biết được Tiểu An cũng nhận được tin, thì ra Uông Đại Hải cũng muốn tìm tư liệu về Hạ Thiên ở cục cảnh sát.
Hoàng An Bình nghe nói như vậy thì xen vào một câu:
- Đúng rồi, Hạ Thiên, nghe Tiểu Bạch nói, cậu bị người ta tố cáo phải không? Hình như người tố cáo là Liễu Kỳ, có chuyện gì xảy ra?
- À, Liễu Kỳ có bệnh.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Hạ Thiên, Tiểu Bạch rất quen thuộc với người bên tòa án, nếu cậu cần hỗ trợ thì cứ nói, Tiểu Bạch là anh em của tôi, đều là người một nhà, không cần khách khí.
Hoàng An Bình cũng không muốn truy vấn tình huống cụ thể, chỉ là vỗ ngực đảm bảo. Hôm nay chẳng qua hắn chỉ muốn giới thiệu Tiểu Bạch với Hạ Thiên. Trước đó Tiểu Bạch vẫn luôn muốn làm quen với một người hùng mạnh như Hạ Thiên, nhưng Hoàng An Bình vẫn không tìm được cơ hội phù hợp.
- Không cần, tôi đã nhờ chị Vân Thanh giúp đỡ những vấn đề liên quan đến tòa án.
Hạ Thiên tranh thủ thời gian nói, hắn không cần người khác hỗ trợ, nếu không thì hắn sao có cơ hội để chị Vân Thanh làm vợ mình?
Hoàng An Bình nghe nói như vậy mà hiểu ra ngay, Hạ Thiên vừa ý nữ luật sư xinh đẹp kia. Hoàng An Bình biết rất rõ Hạ Thiên gần đây vừa mắt người đẹp thì tất nhiên sẽ cướp lấy cho bằng được, vì vậy hắn cũng không nói gì. Hơn nữa hôm nay chẳng qua chỉ muốn giới thiệu cho Hạ Thiên biết Tiểu Bạch, bây giờ coi như đã đạt được mục đích.
- Chị Vân Mạn, bây giờ chúng ta đi mua xe.
Hạ Thiên thật ra cũng chỉ đến dùng cơm, bây giờ đã dùng cơm xong, hắn quyết định đưa Liễu Vân Mạn đi.
Liễu Vân Mạn tuy cũng có chút lo lắng về Uông Đại Hải, nhưng nàng cũng biết Hạ Thiên không phải người thường. Nếu Hạ Thiên đã không lo lắng thì nàng cũng không cần quan tâm nhiều.
Khi nghe hai người đối thoại thì Hoàng An Bình không nhịn được phải hỏi một câu:
- Hạ Thiên, hai người muốn đi mua xe sao?
- Đúng vậy, lần trước xe của chị Vân Mạn đã bị hỏng.
Hạ Thiên gật đầu nói.
- Vậy thì tốt quá, tôi biết một đại lý xe khá tốt, tôi cũng có quen biết với người quản lý, nếu không tôi đưa mọi người đi mua được không?
Hoàng An Bình vội hỏi.
- Được rồi, cũng đúng lúc tôi không quá quen thuộc vấn đề này.
Hạ Thiên hoàn toàn không hiểu xe, Liễu Vân Mạn thì tốt hơn một chút, nhưng cũng không quen biết đại lý xe hơi nào.
Hoàng An Bình nói với Bạch Thắng Thiên:
- Tiểu Bạch, trước đó vài ngày không phải cậu nói sắp đổi xe sao? Bây giờ có muốn đi cùng không?
- Đi, mọi người cùng đi.
Bạch Thắng Thiên gật đầu, thật ra hắn cũng không có ý nghĩ muốn đổi xe, nhưng đây là cơ hội mà Hoàng An Bình tạo ra để hắn kéo quan hệ với Hạ Thiên.
Sau khi tính tiền ăn thì bốn người rời khỏi nhà hàng, đúng lúc này lại có một người đi vào, Bạch Thắng Thiên vừa đúng lúc đi đầu, vì hắn có dự định sẽ đi lái xe.
- Này chú Bạch, trùng hợp vậy sao?
Người vừa đi vào nhà hàng lập tức nở nụ cười, bộ dạng rất nhiệt tình.
Bạch Thắng Thiên có chút xấu hổ, hắn đành phải bắt chuyện với đối phương:
- Luật sư Uông, anh cũng đến nơi này dùng cơm sao?
Thì ra đây cũng không phải là ai khác mà chính là Uông Đại Hải mà vừa rồi mọi người cùng thảo luận, đúng là oan gia ngõ hẹp, lời này cũng không sai, chỉ mới ăn một bữa cơm đã gặp mặt nhau.
- Đúng vậy, cùng bạn đến đây dùng cơm, chú Bạch, đây là bạn của chú.......
Uông Đại Hải vừa nói vừa nhìn những người khác, sau đó ánh mắt hắn rơi lên người hạ thiên, vì vậy mà nụ cười mất sạch. Ánh mắt hắn nhìn Hạ Thiên cũng dần trở nên âm trầm:
- Chú Bạch, vài vị này đều là bạn của chú sao?
Uông Đại Hải hỏi về vài vị, thật ra người hỏi chỉ có một, đó là Hạ Thiên. Lúc này Uông Đại Hải đang nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên.
- Đúng vậy, luật sư Uông, bọn họ đều là bạn của tôi.
Bạch Thắng Thiên nói, cuối cùng còn chêm vào một câu:
- Là bạn bè tốt.
- Rất tốt, chú Bạch, bạn của chú đúng là chí cốt.
Uông Đại Hải hừ lạnh một tiếng rồi đi vào nhà hàng.
Bạch Thắng Thiên nở nụ cười khổ, hắn biết Uông Đại Hải đã ghi hận với mình, nhưng cũng không có biện pháp nào khác, vì được sẽ có mất, hắn muốn kéo quan hệ với Hạ Thiên thì khó trách khỏi sẽ đắc tội với Uông Đại Hải.
- Hạ Thiên, bác sĩ Liễu, Tiểu An, lên xe thôi.
Bạch Thắng Thiên cũng không quan tâm đến vấn đề vừa rồi, hắn mở cửa xe mời mọi người bước lên.
Uông Đại Hải đã không làm phiên thì Hạ Thiên sẽ chẳng quan tâm, vì vậy hắn kéo Liễu Vân Mạn lên xe, ngay sau đó xe chạy nhanh về phía đại lý xe hơi mà Hoàng An Bình có quen biết.
Thế Kỷ là một trong những đại lý xe hơi nổi tiếng ở thành phố Giang Hải, nơi đây cung cấp đủ mọi loại xe, dù là một chiếc xe Bắc Kinh giá một trăm ngàn hay một chiếc BMW, thậm chí là một chiếc Ferrari, Lamborghini vài triệu đồng đều có.
Vị quản lý xe ở đây tên là Đông Cao, gần bốn mươi, gương mặt luôn cười tủm tỉm như phật Di Lặc. Khi hắn nhìn thấy Hoàng An Bình thì lập tức chào hỏi:
- Cảnh sát Hoàng, ngọn gió nào thổi cậu đến đây? Mời ngồi, mời ngồi, tôi rót nước cho mọi người.......
- Quản lý Đông, chúng ta cũng không nên khách sáo, tôi có người bạn muốn mua xe, anh hỗ trợ giới thiệu vài chiếc là được.
Hoàng An Bình chỉ vào Hạ Thiên và Liễu Vân Mạn.
- À, không có vấn đề, nhất định, nhất định rồi.
Đông Cao nhìn Hạ Thiên và Liễu Vân Mạn, hắn cũng phải ngây ngốc vì vẻ đẹp của Liễu Vân Mạn, nhưng hắn cũng nhanh chóng phục hồi tinh thần, sau đó tranh thủ thời gian chào hỏi Hạ Thiên và Liễu Vân Mạn:
- Tiên sinh, tiểu thư, xin hỏi các vị thích mua xe gì.
Hạ Thiên cũng không hiểu xe, vì vậy hắn chỉ có thể hỏi Liễu Vân Mạn:
- Chị Vân Mạn, chị thích mua xe gì.
- Hay là mua Ilantes? Trước đó chị cũng đã chạy một chiếc như vậy.
Liễu Vân Mạn dùng giọng có chút chần chừ nói, tuy nàng có một triệu của Hạ Thiên, nhưng nàng cũng không muốn sử dụng tất cả để mua xe. Dù bây giờ nàng là phụ nữ của Hạ Thiên, nhưng nàng có thể thoải mái xài tiền của mình mà không muốn lãng phí tiền của hắn. Hơn nữa đối với nàng thì Ilantes cũng rất tốt, tuy không phải là xe tốt nhưng cũng còn tốt hơn đi bộ.
Đông Cao nghe nói Liễu Vân Mạn thích mua Ilantes thì cũng không dám tỏ ra khinh thường, hắn vẫn rất niềm nở:
- Tiểu thư, Ilantes ở bên kia, tôi sẽ đưa chị đi xem.
Liễu Vân Mạn đang định gật đầu thì Hạ Thiên đã xen vào một câu:
- Không mua xe đó, sợ rằng sẽ bị tông hư mất.
- Vậy cậu muốn mua xe gì?
Liễu Vân Mạn dùng giọng bất đắc dĩ hỏi, xe không đến một trăm ngàn thì bị tông sao không vứt đi cho được?
Hạ Thiên suy nghĩ rồi hỏi:
- Chị Vân Mạn, lần trước xe tên khốn tông vào chị là loại gì?
- Đó là BMW X6.
Liễu Vân Mạn trả lời.
- Vậy thì được, mua BMW X6.
Hạ Thiên lập tức đưa ra quyết định.
- Sao?
Liễu Vân Mạn chợt ngẩn ngơ:
- Không cần đâu, loại xe đó rất đắt, rất xa hoa. -
- Đắt sao?
Hạ Thiên quay đầu nhìn Đông Cao.
- Cũng không quá đắt, trong chỗ chúng tôi cũng có một chiếc, bất cứ lúc nào cũng có thể bán đi, giá của nó khoảng một triệu.
- Một triệu sao? Không đắt.
Hạ Thiên bĩu môi, sau đó hắn nói với Đông Cao:
- Đưa chúng tôi đi xem, chúng tôi sẽ mua chiếc đó.
← Ch. 0379 | Ch. 0381 → |