← Ch.0488 | Ch.0490 → |
Hai tên đại hán từ bên trong khu nhà đi ra, bọn họ dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Hạ Thiên, rõ ràng là bảo vệ của khu nhà.
- Đám ngu dốt.
Hạ Thiên quay đầu nhìn tên đàn ông to cao, người vừa quát hắn là tên này:
- Tôi đứng đây rõ ràng, sao bảo tôi đứng lại.
Tên đàn ông bị Hạ Thiên mắng mà chợt sững sờ, hắn cảm thấy mình đã dữ tợn, đối phương còn hung hăng hơn mình sao?
Khi tên đàn ông còn đang sững sờ thì Hạ Thiên đã hỏi:
- Này, có phải đây là số một đường Mộc Tử không?
- Biết đây là số một đường Mộc Tử mà còn dám xông vào sao?
Tên đàn ông kia cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, hắn quát lên nghiêm nghị:
- Cậu vào đây làm gì? Vào bằng cách nào?
Tên đàn ông này rất kỳ quái vì sự xuất hiện đột nhiên của Hạ Thiên, vì hắn biết, nếu có người nào tiếp cận trong phạm vi một ngàn mét quanh khu nhà này sẽ lập tức bị hệ thống bảo vệ của khu nhà phát hiện ra. Thực tế thì Hạ Thiên đến tận cổng mà chưa có tín hiệu gì, điều này chứng tỏ đối phương rất giỏi, hệ thống bảo vệ giống như không thấy được gì.
- Đây là Lý gia sao?
Hạ Thiên không trả lời câu hỏi của tên đàn ông, hắn chỉ hỏi một câu để xác định không đến lầm.
- Nếu biết đây là Lý gia, sao không tranh thủ đi chỗ khác, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí.
Tên đàn ông gầm lên, sau đó còn cất bước về phía Hạ Thiên, bộ dạng có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Hạ Thiên ngẩng đầu nhìn hai chữ trên cổng tòa nhà, sau đó hắn lắc đầu:
- Hai chữ này đúng là khó coi quá.
- Mày nói gì?
Tên đàn ông lập tức nổi giận, nhưng hắn còn chưa dứt lời thì Hạ Thiên đã hành động, hắn nhảy dựng lên, bàn tay nhanh chóng xóa hai chữ trên cổng. Khi hắn rơi xuống thì hai chữ kia đã biến mất.
Tên đàn ông thấy được tình cảnh này thì đầu tiên là khó thể tin, sau đó chợt nổi giận.
- Mày muốn chết sao?
Người ra tay lại là một tên đàn ông ở bên cạnh nãy giờ không nói gì, hắn tiến lên đấm thẳng về phía Hạ Thiên.
Hạ Thiên vẫn đang nhìn chằm chằm vào cánh cổng, khi tên đàn ông đến gần thì hắn mới có vẻ tùy ý tung một đấm vào ngực tên đàn ông. Lúc này tên đàn ông gào lên một tiếng đau đớn, hắn văng ra phía sau ngã xuống đất, một lúc lâu mà không có động tĩnh.
- Mày... Mày rốt cuộc là ai?
Tên đàn ông có hơi thấp hơn tên vừa rồi chợt kinh hoàng, Hạ Thiên đã ra tay hai lần làm hắn ý thức được sự hùng mạnh.
- À, tao là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên.
Hạ Thiên vẫn nhìn chằm chằm vào cổng nhà Lý gia, sau đó hắn lẩm bẩm:
- Sau này sẽ không còn Lý gia, cái cổng này còn để lại làm gì?
Tên đàn ông kia hô lên nghẹn ngào:
- Mày là Hạ Thiên?
Trong thủ đô không có nhiều người biết Hạ Thiên, nhưng đối với Lý gia thì cái tên này được khắc cốt ghi tâm. Vì vậy mà tên đàn ông nghe thấy hai chữ Hạ Thiên thì lập tức ý thức được sự việc không tầm thường.
Hạ Thiên lại ra tay nhưng mục tiêu của hắn không phải là tên đàn ông kia, mục tiêu là cổng nhà Lý gia. Hắn phóng người lên, hai nắm đấm đánh thẳng ra đập lên cổng.
- Ầm, ầm.......
Những âm thanh trầm đục vang lên, cổng nhà Lý gia đã sập xuống ầm ầm, một cánh cổng có lịch sử vài chục năm đã hoàn toàn kết thúc sứ mạng.
Tên đàn ông trợn mắt há mồm, Hạ Thiên phủi tay thỏa mãn:
- Như vậy nhìn mới thuận mắt hơn.
- Mày muốn làm gì?
Tên đàn ông lúc này mới kịp phản ứng, tuy trong lòng đã cực kỳ sợ hãi nhưng vẫn cả gan hỏi một câu, nhưng khí còn chưa hỏi xong thì trước ngực đã tê rần, hắn ngã ngửa xuống đất.
- Chẳng muốn tốn thời gian với mày.
Hạ Thiên lầm bầm nói một câu, sau đó hắn phóng vào qua cổng nhà sụp đổ. Cuối cùng hắn phóng lên trên nóc nhà nhìn khắp bốn phía rồi chạy vội về phía khu tứ hợp viện trung tâm.
Chưa đến một phút sau Hạ Thiên đã đứng ở trung tâm khu nhà Lý gia, hắn quát lên một câu:
- Đám ngu ngốc Lý gia, lăn ra đây cho ông.
Giọng điệu của Hạ Thiên không phải là rất lớn nhưng có một lực lượng xuyên thấu hùng mạnh, thậm chí ngay cả Tạ Hiểu Phong ở bên ngoài hồ Đàm Long cũng nghe được. Không những vậy, âm thanh còn vang vọng không dứt, sau khi âm ỉ cả phút trong không trung mới biến mất.
Dù Lý gia có diện tích tương đối rộng, người bên trong cũng rát nhiều, nhưng tiếng hô của Hạ Thiên lại làm cho mọi người nghe rất rõ. Vì vậy mà tất cả già trẻ lớn bé của Lý gia đều bị kinh động, ai cũng chạy về phía Hạ Thiên.
Thực tế trong khoảng sân Hạ Thiên đang đứng cũng có vài người, bọn họ tất nhiên xuất hiện trước tiên, chưa kịp nói câu nào đã nằm xuống dưới chân hắn.
Hạ Thiên đã quyết chiến, vì vậy không cho kẻ nào nói nhảm, chỉ cần xuất hiện là đánh cho ngất xỉu, cứ như vậy mà vài phút sau khoảng sân đã có vài chục người nằm đo đất.
- Đám người Lý gia này sao yếu ớt như vậy?
Hạ Thiên lúc này đã rất khó chịu, đúng là không có tính khiêu chiến.
Hạ Thiên không biết cũng là bình thường, chưa nói cao thủ chân chính của Lý gia không có mặt ở đây, dù có thì bọn họ cũng không phải là đối thủ của hắn. Lý Minh Quang là cao thủ trẻ tuổi nhất của Lý gia nhưng vẫn không chịu được một đòn. Thực tế thì sau khi Hạ Thiên thôn phện cương khí của Mị Nhi và âm hỏa của Tống Ngọc Mị thì công lực tăng mạnh, điều này làm cho thực lực của hắn còn mạnh hơn cả khi chiến đấu với Lý Minh Quang, lúc này đám tôm tép của Lý gia sao có thể là đối thủ của hắn?
Nhưng người của Lý gia là rất đông, dù đã có vài chục mạng nằm dưới đất nhưng vẫn liên tục có người chạy đến, Hạ Thiên không cho ai cơ hội mở miệng, hắn thấy ngườ là ra tay, mặc kệ bọn họ là nam nữ lớn bé. Tất cả đều còn sống, chẳng qua chỉ không chuyển động và nói chuyện được mà thôi.
Cứ như vậy mười phút, cuối cùng cũng không còn ai xuất hiện, một khoảng sân rộng cũng có cả trăm người nằm la liệt.
- Lý gia quả nhiên quá ngu, một đám phế vật mà dám gây phiền phức cho mình.
Hạ Thiên nhìn đám người nằm đầy đất, hắn lầm bầm nói. -
Hạ Thiên đột nhiên dùng chân đá đám người, sau đó bọn họ được sắp xếp lại thành một hàng chữ: "Lý gia là một đám ngu ngốc!"
- Như vậy đỡ hơn một chút.
Hạ Thiên nhìn hàng chữ, hắn rất thỏa mãn, lúc này tâm tình của đám người Lý gia thật sự rất muốn chết
← Ch. 0488 | Ch. 0490 → |