← Ch.0492 | Ch.0494 → |
- À, được rồi, nể mặt vợ Mị Nhi, hôm nay không đánh giết ai cả.
Hạ Thiên nghiêm trang nói, hắn quyết định hôm nay không đánh Mị Nhi, sau này đánh cũng không muộn.
"Chỉ có quỷ mới quan tâm đến cậu!"
Mị Nhi thiếu chút nữa thì nói ra những lời này, nhưng nàng cuối cùng cũng nhịn được, nàng chỉ hỏi một câu:
- Cậu thật sự không giết người sao?
- Tất nhiên là thật, tôi đã nói là giữ lời.
Hạ Thiên chân thành trả lời.
- Vậy thì tốt, tôi đi trước, cậu cũng nhanh chân lên.
Mị Nhi không nói nhiều, nàng cũng không quan tâm đến Hạ Thiên, chỉ vì trước đó tổ trưởng giao nhiệm vụ cho nàng bảo vệ hắn. Dù bây giờ tổ trưởng ở đâu không rõ, nàng cần phải tiếp tục chấp hành nhiệm vụ, tất nhiên bây giờ nàng không có thời gian chằm chằm vào Hạ Thiên, đối với nàng thì tìm tổ trưởng vẫn quan trọng hơn.
Đối với Hạ Thiên thì Mị Nhi cảm thấy chẳng cần phải bảo vệ làm gì, nàng chỉ lo lắng tên khốn nạn này làm loạn ở thủ đô. Ngày hôm qua hắn vừa đến thủ đô mà đã làm Lý gia rối loạn, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cả thủ đô sẽ loạn.
Mị Nhi nhanh chóng cùng đám người Thiên tổ đưa Lý Phá Vân đi, rõ ràng bọn họ không có hứng thú với những người Lý gia còn lại, vì vậy căn bản chẳng quan tâm.
Nhưng Mị Nhi không có hứng thú không có nghĩa là Hạ Thiên cũng giống như vậy, Lý Phá Vân đã bị Mị Nhi lôi đi, như vậy hắn cũng chỉ có thể phát tiết trên người đám Lý gia còn lại.
Hắn chỉ đồng ý với Mị Nhi là không giết người, cũng không nói sẽ không đánh người. Không đánh chết là được, cho đám người này thành tàn phế cho xong.
Hạ Thiên nghĩ vậy mà phóng về đám mười người đang đứng cách đó không xa, hắn chuẩn bị đánh vài tên thành tàn phế. Nhưng đúng lúc này hắn nghe được một tiếng gầm rống:
- Bắn chết nó.
Người hét lên chính là tên đàn ông trung niên trước đó đã nói chuyện với Mị Nhi, khi Hạ Thiên đang sắp xếp kế hoạch cho đám người thành kẻ tàn phế thì người đàn ông trung niên cũng nghĩ sẽ bắn chết hắn. Khi đám người Mị Nhi vừa rời khỏi Lý gia thì hắn lập tức hạ lệnh bắn người.
- Đùng, đùng, đùng.......
Tiếng súng nổ dồn dập, lúc này đám người cầm súng không có chút do dự, bọn họ bắt đầu tấn công Hạ Thiên.
Nếu bọn họ biết dù có nổ súng cũng không làm gì được Hạ Thiên thì sẽ không ra tay, đáng tiếc là bọn họ không biết, vì vậy bi kịch là khó tránh khỏi.
Khoảnh khắc khi tiếng súng vang lên thì Hạ Thiên đã biến mất ngay tại chỗ, ngay sau đó đã hiện ra sau lưng đám người, hắn vung hai tay cướp lấy hai khẩu súng của hai người, sau đó bắt đầu bắn.
- Á... Á.......
Tiếng kêu thảm liên tục vang lên.
Tiếng súng nhanh chóng ngừng lại, trong sân rộng cũng chỉ còn hai người đang đứng, một là Hạ Thiên, một là người đàn ông trung niên, đám người muốn giết Hạ Thiên thì đang ngã lăn trên mặt đất. Tất nhiên đám người này không chết, Hạ Thiên nói là giữ lời, hắn nói không giết người thì sẽ không giết người, hắn chỉ bắn vài phát súng vào chân đối phương mà thôi, có thể nói là nửa đời sau đám người này chỉ ngồi xe bốn bánh là đẹp.
- Ông rất may, súng hết đạn, tôi sẽ không bắn ông.
Hạ Thiên nhìn người đàn ông trung niên, sau đó hắn phóng lên dùng súng nện xuống.
Người đàn ông trung niên chợt kêu lên thảm thiết, xương hai tay bị Hạ Thiên đánh gãy. Nhưng tất cả còn chưa kết thúc, Hạ Thiên lại tung đá, xương đùi người đàn ông cũng gãy theo, người đàn ông ngã xuống đất, cảm giác đau đớn đến mức làm hắn ngất xỉu.
- Đúng là không có chút cảm giác khiêu chiến. Người Lý gia toàn là phế vật.
Hạ Thiên lẩm bẩm, giọng điệu mất hết hứng thú. Đúng là không có gì thú vị, hèn gì trước kia ba vị sư phụ thường nói rất tịch mịch, tất nhiên sau này thì không dám nói, vì mỗi lần bọn họ nói vô địch thì đều bị đòn.
"Ở cùng vợ lúc nào cũng vui hơn!"
Hạ Thiên thầm nói, hắn phải nhanh chóng tìm vợ, đám người Lý gia này chẳng có gì hay ho.
Chính Hạ Thiên muốn đánh người cho sướng tay, cuối cùng cũng xong sạch, kết quả làm hắn khó chịu, giống như chưa đến chợ đã hết tiền. Hắn nhìn bốn phía Lý gia, cuối cùng hắn có một ý nghĩ mới, nếu không có ai để đánh thì phá nhà cũng tốt.
Hạ Thiên nghĩ là làm, hắn phóng đi liên tục tung chưởng, đấm, đá. Những vách tường đổ sụp, những phòng ốc tan tành, hôm nay hắn quyết định "dỡ nhà" dùm Lý gia.
.......
Đúng lúc này, trong một đại viện ở thủ đô.
Triệu Minh Phong đang mở to mắt ngồi thẳng trên giường, hắn nhìn khắp chung quanh, nơi đây rất quen thuộc với hắn, vì nó là nhà hắn. Nhưng hắn bình thường rất ít khi ở nhà, phần lớn thời gian đều dành cho Thiên tổ, vì vậy hắn vẫn sinh ra cảm giác xa lạ với cả ngôi nhà của mình.
Triệu Minh Phong thử vận chuyển chân khí trong cơ thể, tất cả rỗng tuếch, nhưng điều này cũng không làm hắn kinh ngạc, vì thoát khỏi đòn tập kích của Lý Minh Quang và Lý Phá Vân mà hắn đành tạm thời dùng một thủ pháp kích thích tiềm lực. Di chứng của thủ pháp này rất rõ ràng, hắn cần một thời gian mới khôi phục đến tình trạng đỉnh phong trước đó.
Nhưng lúc này Triệu Minh Phong có chút mê hoặc, sau khi hắn thoát khỏi Lý gia không được bao xa thì đã hôn mê, lúc ấy cũng không kịp yêu cầu trợ giúp, sao hắn lại quay về nhà?
Triệu Minh Phong đang muốn xuống giường thì một người đàn ông cao lớn đi đến, vẻ mặt người đàn ông này có chút lạnh lùng, nhưng khi thấy Triệu Minh Phong thì lão lại tươi cười:
- Tam thúc, chú đã tỉnh.
- Công tử sao?
Triệu Minh Phong khẽ nhíu mày, hắn thấy đứa cháu này thì luôn bất mãn, nhưng hắn cũng biết cháu mình có bản lĩnh.
- Tam thúc, sức khỏe của chú đã tốt rồi chứ?
Triệu công tử mỉm cười.
- Công tử, từ khi nào lại quan tâm đến sức khỏe của Tam thúc như vậy?
Triệu Minh Phong cười nhạt một tiếng, hắn và Triệu Công Tử tuy là người Triệu gia nhưng trước kia quan hệ không tốt. Trước đó hai bên vì chuyện của Hạ Thiên mà có chút náo loạn, hai bên có mâu thuẫn.
- Tam thúc, lần này chú bị thương có trách nhiệm rất lớn của cháu.
Trên mặt Triệu Công Tử có chút biểu cảm áy náy:
- Thực tế cháu đã sớm biết Lý gia sẽ ra tay với Tam thúc, nhưng cháu lại không nói ra, cũng may tất cả đều nằm trong dự đoán của cháu, Tam thúc thành công thoát khỏi sự ám toán của Lý gia, nếu không sau này cháu sẽ chẳng bao giờ được an lòng.
← Ch. 0492 | Ch. 0494 → |