← Ch.0497 | Ch.0499 → |
Cuối cùng cũng có người đến xem bệnh, điều này làm tâm tình của Hạ Thiên tốt lên một chút, tuy hắn biết lão già kia giật dây cho người phụ nữ này chạy về bên mình, nhưng điều này cũng chẳng sao, chỉ cần có người đến chữa bệnh là được, như vậy hắn có thể nhanh chóng kiếm tiền.
- Để tôi xem.
Hạ Thiên đặt tay lên xem mạch cô bé, sau đó nhanh chóng chuẩn đoán bệnh rồi nói với người phụ nữ trung niên:
- Đặt cô bé lên bàn.
Người phụ nữ trung niên đặt con mình nằm ngang trước mặt Hạ Thiên, lúc này Hạ Thiên cũng lấy ra một cây ngân châm nhanh chóng đâm vài lượt lên người cô bé. Cuối cùng hắn thu hồi ngân châm và vỗ tay nhè nhẹ lên lưng cô bé, cô bé há miệng phun ra chút nước miếng.
- Được rồi, chị ôm lấy cô bé đi.
Hạ Thiên nói với người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ trung niên chợt ngẩn ngơ, sau đó nàng nói với vẻ mặt thương tâm:
- Bác sĩ, anh cũng không chữa cho con tôi sao?
- Đã chữa xong rồi, còn trị cái gì nữa?
Hạ Thiên dùng giọng không vui hỏi.
- Xong rồi sao?
Người phụ nữ trung niên cho rằng mình nghe lầm, điều này sao có thể? Mới chữa bệnh chưa đến một phút đồng hồ, sao có thể chữa tốt được?
Đám người vây quanh cũng coi Hạ Thiên không bằng một tên lừa đảo, không có bản lĩnh thì cứ nói, dám nói mình đã trị xong. Dù hắn là Hoa Đà tái thế cũng không thể chữa bệnh nhanh như vậy được.
Đừng nói những người khác không tin, ngay cả Tạ Hiểu Phong cũng không tin, dù hắn biết vị thiên ca này rất trâu bò nhưng cũng đừng nghịch thiên như vậy chứ? Mới bao nhiêu thời gian, đã chữa tốt cho con gái người ta sao? Nếu là như vậy thì thật sự là thần y đệ nhất thiên hạ rồi.
Đúng lúc này một âm thanh trong trẻo truyền vào tai mọi người:
- Mẹ, con đói bụng quá.......
Người phụ nữ trung niên nghe được âm thanh này thì đầu tiên là sững sờ, sau đó nàng dùng ánh mắt khó tin nhìn con gái mình, trên mặt là vẻ vui mừng như điên:
- Yến Tử, con đã tỉnh rồi sao? Con đã tỉnh rồi à? Con.. Con vừa nói gì?
- Mẹ, con rất đói.
Lúc này cô bé nói rất rõ ràng, nàng mở to mắt nhìn mẹ, vẻ mặt đã không còn tái nhợt như vừa rồi.
- Yến Tử, con đã tốt rồi sao?
Người phụ nữ trung niên chợt ôm con vào lòng rồi gào khóc, nhưng lúc này nàng khóc vì vui sướng.
Mọi người lập tức choáng váng, đây là thật sao? Cô bé này đã được chữa tốt rồi à? Hai mẹ con này không phải đang giả vờ đấy chứ?
Nhưng vấn đề là đám người đã tận mắt chứng kiến hai mẹ con nhà này bị bệnh viện đuổi ra, hơn nữa vừa rồi còn cầu xin lão bác sĩ bên kia, đồng thời cũng được lão bác sĩ chỉ qua bên này. Quan trọng là vừa rồi bọn họ cũng thấy rất rõ, cô bé kia giống như sắp chết đến nơi, điều này sao có thể giả vờ được?
Nhưng nếu không phải là như vậy thì y thuật của người kia đã quá mức thần kỳ, người ta bỏ ra vài vạn và một tuần ở bệnh viện nhưng không thể chữa tốt, bây giờ người này chỉ đâm vài châm, toàn bộ quá trình chưa đến một phút thì đã xong, dù thật sự là thần y cũng không thể nào ly kỳ như vậy được.
Lão bác sĩ cách đó không xa cũng ngây người, tên khốn kia thật sự đã chữa trị cho cô bé kia rồi sao? Điều này sao quá sức tưởng tượng như vậy? Chẳng lẽ mình thật sự kém cỏi như thế?
- Phụp.
Lần này người phụ nữ trung niên lại quỳ gối với Hạ Thiên:
- Thần y, ngài thật sự là thần y, cám ơn thần y đã cứu con gái tôi, cám ơn thần y, đáng tiếc là trên người tôi đã không còn tiền, không thể nào trả công cho ngài, vì vậy chỉ còn cách dập đầu mà thôi.
Lúc này người phụ nữ trung niên rất muốn dập đầu nhưng lại phát hiện dập đầu thế nào cũng không được, một luồng lực lượng vô hình ngăn cản nàng lại.
- Này, đừng dập đầu, mau đưa con gái đi ăn, nếu không cô ấy sẽ chết đói.
Hạ Thiên tức giận nói:
- Tôi xem bệnh miễn phí, không thu tiền, cũng không cần chị dập đầu.
- Đúng vậy, thiên ca của chúng tôi bây giờ đang xem bệnh miễn phí, không cần trả tiền, đi nhanh đi.
Tạ Hiểu Phong ở bên cạnh cũng nói ngay, đến tận bây giờ hắn mới từ trong khiếp sợ phục hồi lại, vị thiên ca này đúng là thần y, lúc này hắn đã biết rõ mình gặp phải một nhân vật trâu hơn chó, không chỉ đánh đấm giỏi, thậm chí y thuật cũng đệ nhất thiên hạ.
- Chị gái, nếu thần y đã nói như vậy thì trước tiên nên đưa con đi ăn, chắc cô bé cũng đói lâu rồi.
- Đúng vậy, nghe thần y là không sai.
- Đúng vậy, đi đi.
Bên cạnh đã có vài người nói, rõ ràng bọn họ đã tin tưởng Hạ Thiên.
- Cám ơn thần y, cám ơn thần y.
Người phụ nữ trung niên cuối cùng cũng đứng lên, nàng nhìn con gái trong lòng, nàng vẫn quyết định nghe theo lời thần y, trước tiên đưa con đi ăn chút gì đã.
- Này, con chị bị ngộ độc thức ăn, sau này đừng tùy tiện cho cô bé ăn uống bậy bạ.
Hạ Thiên hảo tâm nhắc nhở một câu, hắn cũng không muốn người mình vừa cứu chữa lại trúng độc chết, như vậy sẽ rất mất mặt.
- Ngộ độc thức ăn sao?
Người phụ nữ trung niên chợt sững sờ, cuối cùng nàng cũng nghĩ ra:
- Tôi biết rồi, ngày trước tôi có đưa Yến Tử đi ăn một ít cánh gà nướng ở ven đường, có thể thứ này không được sạch sẽ, nhưng sao bệnh viện Nhân Tâm lại không tìm ra nguyên nhân gây bệnh?
- Đám bác sĩ kia quá ngu.
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu:
- Tóm lại chị đưa con gái đi ăn, ăn gì cũng được, đừng những thứ bậy bạ.
- Vâng, cám ơn thần y, cám ơn thần y, tôi đi đây.
Người phụ nữ trung niên lúc này cũng không suy nghĩ quá nhiều, đối với nàng thì con gái mới là quan trọng.
Người phụ nữ trung niên ôm con gái rời đi, sau khi đi được vài bước thì quay đầu nhìn lại, hình như nàng muốn ghi nhớ bộ dạng của Hạ Thiên. :
Người phụ nữ trung niên vừa đi thì đám người bên cạnh đã đi tới.
- Thần y, anh giúp tôi xem bệnh, những ngày nay bụng tôi không thoải mái, bây giờ vẫn còn đau.......
- Thần y, xem bệnh cho tôi một chút được không, đầu tôi khá đau.......
- Thần y.......
Tạ Hiểu Phong ở bên cạnh hô một câu:
- Xếp thành hàng, xếp hàng.
- Đúng, đúng đúng, không vội, thần y xem bệnh rất nhanh, xếp hàng đi.
Có người phụ họa một câu, sau đó vội vàng xếp thành hàng để Hạ Thiên xem bệnh.
Hạ Thiên theo đúng quy trình, đầu tiên là bắt mạch, sau đó dùng ngân châm để châm cứu, thời gian tương đối nhanh, cơ bản chữa cho một người chưa đến một phút đồng hồ.
- Đúng là thần y, bụng tôi đã hết đau.
- Đầu tôi cũng không còn đau.
- Thần y, đúng là thần y.
Đám người bắt đầu hưng phấn la hét, Tạ Hiểu Phong ở bên cạnh thấy như vậy thì cầm loa hô lớn:
- Hạ thần y đệ nhất thiên hạ xem bệnh miễn phí, cơ hội hiếm có khó tìm, nhanh chân đến đây.
Trước đó Tạ Hiểu Phong rống cả nửa giờ không có ai hưởng ứng, bây giờ hắn vừa gào lên đã có vài chục người chạy sang. Lúc này lão bác sĩ ở bên phía bệnh viện Nhân Tâm đã không còn người nào đến xem bệnh
← Ch. 0497 | Ch. 0499 → |