← Ch.0507 | Ch.0509 → |
- Xin hỏi anh có phải là Hạ Thiên thần y không?
- Chào anh, xin hỏi hôm nay anh có đến chữa bệnh từ thiện ở bệnh viện Nhân Tâm nữa không?
- Chào Hạ thần y, lúc này ở bệnh viện Nhân Tâm có rất nhiều người chờ anh, anh có qua không?
- Chị gái, xin hỏi chị là bạn gái của Hạ thần y sao?
.......
Rất nhiều câu hỏi được đặt ra, điều này làm Hạ Thiên khó thể hiểu được. Khoảnh khắc này Mộc Hàm nhớ đến bản tin xem tối qua, xem ra sự kiện truyền ra rất nhanh, đám phóng viên biết Hạ Thiên ở đây nên chờ sẵn bên ngoài.
- Chồng, chúng ta rời khỏi đây trước rồi nói sau.
Mộc Hàm nhắc nhở Hạ Thiên.
Hạ Thiên vốn rất bất mãn với đám phóng viên, nhưng hắn nghe Mộc Hàm nói như vậy thì quyết định không đánh bọn họ. Hắn chỉ kéo tay Mộc Hàm hóa thành một bóng người nhàn nhạt xuyên qua nhóm phóng viên đi ra ngoài.
- Ủa, người đâu?
- Chạy đâu mất rồi?
- Thần y đâu?
Đám phóng viên bị một luồng lực lượng vô hình gạt ra, sau đó bọn họ phát hiện thần y đã không còn, vì vậy vội vàng đuổi theo, nhưng đáng tiếc là xuống đến dưới lầu và không thấy bóng dáng người nào.
Nhưng bọn họ cũng không phải là không có thu hoạch, ít nhất bọn họ cũng chụp được rất nhiều hình ảnh, chắc chắn tiêu đề "Hạ thần y có bạn gái là tiếp viên hàng không" sẽ rất hút khách.
.......
Sau khi Hạ Thiên kéo Mộc Hàm rời khỏi khách sạn thì chạy đến quán cơm Tương mà tối qua đã ăn một bữa, hắn và Mộc Hàm chuẩn bị ăn cơm, hắn lại không biết nhà hàng nào khác, lại cảm thấy món ăn ở quán Tương là không tệ, vì vậy hắn mới đưa Mộc Hàm đến nơi này.
Nhân viên phục vụ nhà hàng thấy Hạ Thiên lại xuất hiện, lại gọi hơn mười món ăn, trong lòn ai cũng thầm oán giận Hạ Thiên. Người này đúng là heo, mỗi ngày đều ăn như vậy, đồng thời còn có bạn gái là tiếp viên hàng không, đúng là ông trời không có mắt.
- Nghe nói lương của tiếp viên hàng không rất cao, người này có lẽ đang ăn cơm chùa.
Lần này đám nhân viên nhà hàng cho rằng Hạ Thiên là kẻ ăn bám, tất nhiên trong lòng cũng không khỏi khinh thường Mộc Hàm không có mắt. Mộc Hàm xinh đẹp nhưng ánh mắt lại kém cỏi, chưa nói đến vấn đề tìm một tên ăn bám, hơn nữa còn là một kẻ dạng chó hình người.
Mộc Hàm tất nhiên không biết vì sao đám nhân viên phụ vụ cứ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn mình, lúc này nàng lại hỏi Hạ Thiên:
- Chồng, hôm qua sao cậu lại chạy đến chữa bệnh từ thiện.
Người khác chữa bệnh từ thiện thì kỳ quái nhưng Hạ Thiên làm vậy lại rất kỳ quái, theo Mộc Hàm được biết thì chồng nàng không thẻ hảo tâm như vậy, ngẫu nhiên hắn có giúp vài người xem bệnh, nhưng cố ý đi chữa bệnh miễn phí thì thật sự không phải là phong cách của hắn.
- À, không biết tên khốn nào đóng băng tài khoản ngân hàng của tôi, lúc đó không có tiền, cũng chỉ có thể chữa bệnh kiếm chút đỉnh.
Hạ Thiên cũng không giấu:
- Lúc đầu không ai tin tôi có thể chữa bệnh, vì vậy cũng chỉ chữa từ thiện trước rồi thu phí sau.
Mộc Hàm nghe Hạ Thiên nói như vậy thì cảm thấy suy đoán của mình là đúng, có người động tay vào tài khoản của Hạ Thiên.
- Chồng, câu có biết tài khoản bị đóng băng khi nào không?
Mộc Hàm hỏi.
- Tôi cũng không biết, tôi muốn rút tiền nhưng không ra, vì vậy phải đến hỏi ở ngân hàng, nhưng ngân hàng nói tài khoản đã bị đóng băng. Lúc đó tôi muốn điện thoại hỏi Tiểu Kiều và chị Hinh, nhưng cũng không liên lạc được.
Hạ Thiên có chút khó hiểu:
- Đúng là kỳ quái, sau khi đến thủ đô thì tôi không điện thoại được cho ai cả, thậm chí cũng không thể gọi cho cảnh sát tỷ tỷ.
- Chồng, đưa điện thoại của cậu đây, tôi xem tình huống.
Mộc Hàm đã sớm nghi ngờ điện thoại của Hạ Thiên bị người ta động tay, bây giờ nghe hắn nói như vậy thì càng thêm hoài nghi.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra đưa cho Mộc Hàm, nàng kiểm tra, tất cả vẫn nh thường, tín hiệu sóng rất tốt, nhưng điện thoại đi hay điện thoại đến đều báo không liên lạc được.
- Chồng, số điện thoại của cậu đã bị người ta động tay, cậu căn bản không thể gọi cho bất kỳ ai, lát nữa đổi số điện thoại mới là xong.
Mộc Hàm nói với Hạ Thiên, nàng tin có hơn nữa là Lý gia hoặc Triệu gia nhúng tay vào. Làm như vậy thì khi Hạ Thiên gặp phải nguy hiểm cũng không thể điện thoại xin sự trợ giúp, nhưng đến lúc này hắn vẫn chưa có chú nguy hiểm nào.
- Thứ này cũng có thể gian lận sao?
Hạ Thiên có chút kỳ quái.
- Có thể, chỉ cần công ty phục vụ mạng điện thoại động tay vào là được.
Mộc Hàm khẽ gật đầu, người bình thường chắc chắn sẽ khó làm được, nhưng Lý gia hay Triệu gia thì lạ khác, bọn họ là gia tộc hùng mạnh, chuyện kia chẳng đáng là gì.
Hạ Thiên suy nghĩ mãi mà không hiểu, hắn quyết định không để ý đến vấn đề này, đợi đến khi hắn gặt nhân viên nhà viễn thông, hắn sẽ cho bọn họ một trận.
- Chồng, sao cậu biét tôi gặp chuyện không may.
Một lát sau Mộc Hàm lại hỏi.
- À, tên Lý Minh Quang ngu ngốc điện thoại cho tôi.
Hạ Thiên trả lời, điều này làm nhắn nhơ đến một vấn đề.
- Tôi còn chưa xử lý tên khốn Lý Minh Quang, cũng không biết hắn nằm viện ở đâu, tôi muốn xử lý hắn.
- Chồng, thật ra tôi cũng không có chuyện gì, Lý gia cũng bị dạy cho một bài học, chúng ta về Giang Hải thôi.
Mộc Hàm có chút chần chừ rồi nói.
Thủ đô là nơi ngọa hổ tàng long, tuy Hạ Thiên rất lợi hại nhưng Mộc Hàm cảm thấy ở đây cũng không phải kế sách lâu dài, nếu đến Giang Hải thì sẽ an toàn hơn.
- À, tạm thời tôi không thể đi.
Hạ Thiên trừng mắt nói.
- Chồng, cậu còn chuyện gì ở đây sao?
Mộc Hàm vội hỏi:
- Có phải cậu muốn tìm yêu yêu? Thật ra sau này chúng ta có thể tìm Yêu Yêu sau.
- À, tôi cũng muốn tìm Tiểu Yêu Tinh, nhưng còn một người phụ nữ nữa cần tìm. -
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Mộc Hàm có chút mơ hồ:
- Chồng, người phụ nữ anh nói là ai?
- À, là một người tên là Tống Ngọc Mị.
Hạ Thiên tra lời.
- Tống Ngọc Mị sao?
Mộc Hàm có chút kỳ quái:
- Chồng, anh muốn xử lý Tống Ngọc Mị sao?
- Đúng vậy.
Hạ Thiên khẽ gật đầu.
- Điều này... Chồng, sao cậu phải muốn giết Tống Ngọc Mị?
Mộc Hàm cảm thấy rất khó hiểu, nàng thấy Hạ Thiên muốn cươp Tống Ngọc Mị làm vợ thì đúng hơn, giết Tống Ngọc Mị là không dễ gì.
Hạ Thiên dùng ánh mát kỳ quái nhìn Mộc Hàm:
- Vợ, chị biết Tống Ngọc Mị sao?
- Đúng vậy, đã gặp mặt vài lần, không tính là quá quen nhưng cũng có thể ní là biết nhau.
Mộc Hàm khẽ gậ đầu, nàng suy nghĩ rồi lấy điện thoại ra, nàng tìm một tấm hình rồi đưa ra cho Hạ Thiên:
- Chồng, đây có phải là Tống Ngọc Mị không?
← Ch. 0507 | Ch. 0509 → |