← Ch.0509 | Ch.0511 → |
- Cô... Cô dám đánh tôi sao?
Lâm Chỉ Vân vuốt gò má nóng bỏng, nàng dùng ánh mắt cực kỳ tức giận nhìn Mộc Hàm.
- Lâm Chỉ Vân, tôi muốn giữ lại cho cô vài phần thể diện, nhưng cô là loại không biết xấu hổ, tôi cũng không cần lo lắng cho cô.
Mộc Hàm hừ nhẹ một tiếng:
- Một tát này xem như dạy bảo cô, nếu cô còn ăn nói lung tung, tôi sẽ vả nát miệng cô ra.
- Mộc Hàm, cô muốn gì? Cô nghĩ rằng mình bây giờ còn như trước sao?
Lâm Chỉ Vân có vẻ rất hổn hển:
- Triệu gia đã nói, sau này Mộc Hàm cô làm gì cũng không liên quan đến Triệu gia, cô cho rằng mình là gì? Tôi nói cho cô biết, cô chẳng là cái quái gì.
- Lâm Chỉ Vân, tôi không là cái quái gì cũng chẳng cần cô quan tâm.
Mộc Hàm cười lạnh một tiếng:
- Cô có bao giờ nghĩ mình là cái quái gì chưa?
- Mộc Hàm, cô đừng to mồm, cô còn cho rằng mình là một trong bốn đóa hoa ở thủ đô sao?
Lâm Chỉ Vân dùng ánh mắt oán giận nhìn Mộc Hàm:
- Tôi nói cho cô biết, ở thủ đô bây giờ đã có không biết bao nhiêu cậu ấm muốn kéo cô lên giường, không có Triệu gia làm hậu trường, cô sẽ không còn là danh hoa ở thủ đô, mà sẽ là dâm hoa, ha ha ha...
- Bốp, bốp!
Mộc Hàm lại tung hai tát lên mặt Lâm Chỉ Vân, lần này chính thức cho hai cái răng của Lâm Chỉ Vân chào hàm.
- Lâm Chỉ Vân, dù có Triệu gia hay không tôi cũng có thể vả gãy răng cô.
Mộc Hàm dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Chỉ Vân:
- Nếu cô còn tiếp tục nói những lời dơ bẩn, tôi sẽ không ngại để sau này cô trở thành người câm.
- Tốt, họ Mộc, cô hung ác, cô chờ đấy, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.
Lâm Chỉ Vân lau vết máu trên khóe miệng:
- Đợi đến khi cô là dâm hoa ở thủ đô, tôi nhất định sẽ cho tất cả đàn ông Lâm gia chơi cô, đại ca của tôi cũng sẽ chơi cô.
- Này, người quái dị, cô rất muốn trở thành dâm hoa vang tiếng ở thủ đô sao?
Hạ Thiên đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Chỉ Vân, sau đó hắn đưa tay châm hai cái lên người nàng:
- Đừng nóng vội, cô sẽ nhanh chóng đạt thành ước nguyện.
- Cậu nói ai là người quái dị?
Lâm Chỉ Vân dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Hạ Thiên.
- Ngu quá, tôi nói cô mà cũng phải hỏi lại sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt thấy kẻ ngốc nhìn Lâm Chỉ Vân.
- Cậu.
Lâm Chỉ Vân nghiến răng nghiến lợi nhìn Hạ Thiên:
- Cậu là thứ quái quỷ gì? Cậu chẳng phải chỉ nhặt được con điếm của Triệu Công Tử sao? Ngu như heo, vậy mà còn tưởng mình nhặt được hàng zin sao?
- Chỉ Vân, đừng nói nữa.
Một âm thanh từ trong xe truyền ra, thì ra bên trong xe còn có một người đàn ông.
Lâm Chỉ Vân nghe được âm thanh này mà biết vừa rồi mình đã nói hớ, dù nàng nói Mộc Hàm thế nào cũng được nhưng không nên động vào Triệu Công Tử, nếu không Triệu Công Tử tức giận, nàng sẽ có kết cục rất bi thảm.
- Gian phu dâm phụ!
Lâm Chỉ Vân cuối cùng mắng Hạ Thiên và Mộc Hàm một câu, sau đó nàng vội vàng lên xe thúc dục tên đàn ông:
- Đi thôi.
Chiếc xe chạy thẳng đi, Mộc Hàm vẫn đứng lại với gương mặt phẫn nộ, Lâm Chỉ Vân nói ra những lời độc mồm làm nàng rất tức giận, nếu không phải đây đang ở trên đường thì nàng sẽ sinh ra xúc động rút súng bắn đối phương.
Mộc Hàm quay đầu nhìn Hạ Thiên và khẽ thở ra một hơi, tuy nàng và Triệu Công Tử không có quan hệ gì nhưng cũng lo lắng Hạ Thiên suy nghĩ lung tung. Nhưng bây giờ nàng thấy Hạ Thiên không có vẻ gì là tức giận, vì vậy cũng không quá lo lắng.
- Chồng, cậu đừng nghe những lời nói bậy bạ của Lâm Chỉ Vân, tôi và Triệu Công Tử căn bản không có quan hệ như những gì cô ta nói.
Dù Hạ Thiên không tức giận nhưng Mộc Hàm vẫn cảm thấy mình nên giải thích:
- Thật ra nếu nói một cách nghiêm khắc thì Triệu Công Tử có thể là sư phụ của tôi, tất nhiên giữa chúng tôi cũng không có quan hệ thầy trò đúng nghĩa. Khi Triệu Công Tử mười mấy tuổi thì đã tìm không ít người để bồi dưỡng, em chính là một trong số đó. Sau đó Yêu Yêu lại thích tôi, vì vậy thân phận của tôi có chút đặc thù, thậm chí còn có phòng ngủ riêng ở Triệu gia.
- Vợ, tất nhiên tôi sẽ không tin lời người quái dị kia.
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, hắn không quan tâm đến sự kiện vừa rồi, vì hắn hiểu rất rõ tình huống cơ thể của Mộc Hàm, nàng từ một thiếu nữ trở thành thiếu phụ, tất cả đều do hắn làm ra.
Nhưng Hạ Thiên lại hỏi một câu:
- Vợ, người quái dị kia là ai? Có cừu oán với chị sao?
- Cô ta chính là em họ của Lâm Tử Hào.
Mộc Hàm giải thích nói:
- Tôi giải trừ hôn ước với Lâm Tử Hào, trước nay Lâm gia coi đó là nhục nhã, nhưng bọn họ cũng không dám nói gì với Triệu gia. Sau này Lâm Tử Hào trở nên ngây ngốc, Lâm gia liền nói với người khác, cũng vì Lâm Tử Hào ngây ngốc mới từ bỏ Mộc Hàm. Dù rất nhiều người biết sự thật không phải là như vậy, nhưng cũng không ai vạch trần bọn họ, dù sao Lâm gia cũng rất có thế lực ở thủ đô.
Mộc Hàm nghĩ đến những lời của Lâm Chỉ Vân mà trong lòng mơ hồ có chút sầu não, Triệu gia thật sự tuyên bố không có chút quan hệ gì với nàng sao? Nàng cũng không nhung nhớ đến thân phận và địa vị của Triệu gia mang lại, nhưng trong tiềm thức của nàng thì Tô gia đã được coi là nhà, nơi đó có những người rất tốt, còn có chị em của nàng là Yêu Yêu, còn có rất nhiều ký ức của nàng.
- Thì ra đó là em gái ngu ngốc của Lâm Tử Hào, hèn gì cũng ngốc như Lâm Tử Hào.
Hạ Thiên lười biếng nói một câu, sau đó hắn ôm Mộc Hàm:
- Vợ, xe taxi đến rồi, chúng ta đi thôi.
- Ừ!
Mộc Hàm lên tiếng, nàng cùng theo Hạ Thiên vào trong xe taxi, sầu não trong lòng cũng biến mất. Có lẽ vì không còn liên quan gì đến Triệu gia đối với nàng sẽ là chuyện tốt, sau này bên người nàng chỉ có một người đàn ông, là chỗ dựa duy nhất của nàng. Lúc này nàng toàn tâm toàn ý với hắn, dù một ngày nào đó hắn có xung đột với Triệu gia, nàng cũng không còn gì để cố kỵ.
Sau này cái gì là danh hoa thủ đô, cái gì là đặc công Long Tổ, cái gì là Triệu gia, đối với Mộc Hàm, nàng cũng không muốn nữa. Sau này thna phận của nàng rất đơn giản, nàng là người phụ nữ của Hạ Thiên, có thể sống một cuộc sống đơn giản.
- Vợ, người quái dị vừa rồi có nói đến bốn đóa hoa ở thủ đô, bốn đóa hoa kia là ai?
Xe taxi chay đi được một lúc, cuối cùng Hạ Thiên mới nhớ đến vấn đề, hắn mở miệng hỏi.
- Chồng, đây chẳng qua chỉ là vài người thủ đô bày ra mà thôi.
Nói đến đây thì Mộc Hàm có chút ngượng ngùng:
- Trừ tôi ra, còn có ba người khác, thứ tự là.......
- Ầm!
Mộc Hàm còn chưa dứt lời thì phía trước truyền đến tiếng nổ lớn, nàng không tự giác được phải quay đầu nhìn lại, có hai chiếc xe tông vào nhau, một chiếc trong số đó nhìn có vẻ rất quen.
← Ch. 0509 | Ch. 0511 → |