← Ch.0514 | Ch.0516 → |
Mộc Hàm nhíu mày, nàng mở miệng hỏi:
- Lục thiếu gia các người nói chính là Lục Tinh sao?
Với phán đoán của Mộc Hàm thì hai người đàn ông này có hơn phân nửa là vệ sĩ của Lục Tinh, chẳng qua vừa rồi Lục Tinh đi lên thì hai người này chẳng hiểu vì sao lại không theo, lúc này Lục Tinh điện thoại cho bọn họ, để bọn họ tiến lên cản người. Nếu không hai người này sẽ chẳng xuất hiện trùng hợp như vậy được.
- Đúng vậy, đúng là Lục thiếu gia.
Tên đàn ông kia nhìn thấy Mộc Hàm thì chợt giật mình, rõ ràng nàng đẹp quá mức và nằm ngoài dự đoán của hắn. Dù thủ đô người đẹp như mây, nhưng đẹp đến mức như Mộc Hàm thì rõ ràng không có được bao nhiêu. Ít nhất thì hắn đã theo Lục Tinh được nhiều năm, cũng đã gặp qua rất nhiều ngôi sao và người mẫu bị thiếu gia chơi đùa, nhưng nếu so với Mộc Hàm thì rõ ràng phải kém ít nhất là hai ba bậc. Tất nhiên hắn cũng hiểu Mộc Hàm là người Lục Tinh vừa ý, vì vậy giọng nói của hắn cũng được coi là khách khí, ít nhất cũng không vênh váo hung hăng.
- Nói cho Lục Tinh biết, chúng tôi không có hứng thú trò chuyện với anh ta.
Mộc Hàm hừ một tiếng rồi nói:
- Đừng để anh ta tự tìm phiền toái.
Lục Tinh đúng là xem thường Mộc Hàm, nhưng lúc này Mộc Hàm cũng hiểu rõ, Lâm Chỉ Vân nói không sai, Triệu gia đã thật sự nói rõ không có quan hệ với nàng, nếu không loại người như Lục Tinh sao dám động vào nàng?
Khốn nổi ở thủ đô cũng không mấy ai biết rõ danh tiếng và lai lịch của Hạ Thiên, ít nhất thì Lục Tinh cũng không biết, nếu không hắn sẽ chẳng dám chọc vào Hạ Thiên.
- Cô nên nói lời này với Lục thiếu gia của chúng tôi.
Tên đàn ông kia rõ ràng không muốn truyền lời:
- Lục thiếu gia sẽ đi xuống ngay, hai người chờ một hai phút là được.
- Chồng, chúng ta đi thôi.
Mộc Hàm không muốn nói nhảm với hai tên đàn ông này, nàng kéo Hạ Thiên muốn bỏ đi.
Hạ Thiên không có ý muốn bỏ đi, hắn kéo Mộc Hàm lại rồi cười hì hì nói:
- Vợ, chờ chút cũng được, tôi rất muốn "tâm sự" với tên ngốc kia.
Khi Hạ Thiên gặp Lục Tinh trong thang máy và biết được đối phương có ý với vợ mình, hắn đã có ý nghĩ muốn biến đối phương thành thái giám. Nhưng bây giờ bước ra khỏi thang máy, hắn lại phát hiện đối phương vẫn muốn tìm phiền toái, vì vậy hắn thay đổi ý nghĩ, hắn quyết định sẽ lập tức biến tên kia thành thái giám, cho nên lúc này mới đứng đây đợi tâm sự với Lục Tinh.
- Vậy cũng được, tôi nghe lời cậu.
Mộc Hàm vừa nghe thấy những lời của Hạ Thiên thì biết ngay Lục Tinh sẽ xui xẻo, nhưng nàng lại ghé tai Hạ Thiên nói một câu:
- Chồng, tôi không muốn cậu có phiền toái, nhưng cậu làm gì tốt nhất nên bí mật một chút, ví dụ như ra tay với Lâm Chỉ Vân, để người ta không tìm được chứng cứ, như vậy sẽ chẳng có ai đếm gây phiền toái cho chúng ta.
- Yên tâm, tôi sẽ rất bí mật.
Hạ Thiên cười hì hì nói, thật ra hắn cũng chẳng làm gì bí mật, tất cả động tác của hắn đều làm dưới ban ngày ban mặt, chẳng qua người ta không nhìn thấy tốc độ của hắn, vì vậy cũng tính là bí mật.
Hai tên đàn ông thấy Hạ Thiên và Mộc Hàm không đi thì cũng chẳng nói gì, đối với bọn họ thì chuyện thay mặt Lục thiếu gia làm việc đã hoàn thành, lát nữa có chuyện gì hay không thì phải xem vào Lục thiếu gia.
- Vợ, tên ngu kia đang xuống.
Hạ Thiên lúc này mở miệng nói.
Mộc Hàm ngẩng đầu lên, nàng phát hiện Lục Tinh đang đi xuống lầu, nhưng hắn không đi thang máy mà đi thang lầu, bộ dạng có vẻ rất vội.
Sau khi xuống lầu thì Lục Tinh chạy về phía cửa thang máy, sau đó hắn nhìn thấy Mộc Hàm và Hạ Thiên, vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ.
Lục Tinh vọt đến trước mặt Hạ Thiên, hắn không ra tay, cũng không biết không dám ra tay hay giả vờ nhã nhặn, hắn chỉ dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên rồi dùng giọng uy hiếp nói:
- Lục thiếu gia ta đây ở thủ đô chưa từng bị đánh, tôi nói cho cậu biết, hôm nay cậu gặp may, tôi sẽ cho cậu chết khổ chết sở.
- Lục Tinh, tôi khuyên anh đừng nên mạnh miệng.
Mộc Hàm có chút bất mãn:
- Anh là loại người gì tôi biết rất rõ, anh không cần phải tự chuốc khổ vào người.
- Em uy hiếp tôi sao?
Lục Tinh cười lạnh một tiếng:
- Tất cả mọi người đều ở thủ đô, tôi hiểu rõ lai lịch của em, mà em cũng hiểu lại lịch của tôi, em cho rằng bây giờ còn uy hiếp được anh sao?
Lục Tinh dùng ánh mắt không kiêng nể gì nhìn Mộc Hàm, sau đó hắn nói:
- Tôi thấy em có quan hệ rất tốt với tiểu tử này, chắc chắn rất quan tâm đến hắn. Thế này đi, nếu em không muốn hắn gặp chuyện không may thì đêm nay sắp xếp đi ăn tối với anh.
Mộc Hàm nghe nói như vậy thì vừa bực mình vừa buồn cười, trên đời này sao có người không tự hiểu thứ gì như vậy?
- Lục Tinh, đầu óc anh có vấn đề rồi.
Mộc Hàm thản nhiên nói.
Hạ Thiên đón lời:
- Không sai, đầu của thằng ngu này có vấn đề, vợ, em đừng nói chuyện với nó nữa, bệnh ngu cũng lây đấy.
Hạ Thiên cũng không đợi Mộc Hàm trả lời, hắn tiếp tục nói với Lục Tinh:
- Này, thằng ngu, anh nói cho mày biết, hôm nay mày không may mắn, mày sẽ biến thành thái giám. Đúng rồi, anh còn tính cho chú thành mù, ai bảo thằng ngu chú có ánh mắt không thành thật.
- Mày tưởng mày là ai?
Lục Tinh cười lạnh một tiếng:
- Nhưng ý kiến của mày rất tốt, tao sẽ cho mày vừa mù vừa là thái giám.
Hạ Thiên không hề nói nhảm, trên tay hắn có một cây ngân châm, sau đó hắn biến thành một bóng người nhìn không thấy vờn quanh người Lục Tinh một vòng, ngân châm cũng nhanh chóng đâm vài cái. Sau đó hắn quay lại chỗ cũ, toàn bộ quá trình chưa đến một giây đồng hồ, dù là Lục Tinh hay hai tên vệ sĩ ở bên cạnh hoặc những người khác trong tòa nhà Vọng Kinh cũng không thấy Hạ Thiên chuyển động.
Nhưng Mộc Hàm biết Hạ Thiên thật sự đã hành động, vì trước đó Hạ Thiên ôm eo nàng, nhưng có một khoảnh khắc nàng thấy hắn buông tay.
- Tám.......
Hạ Thiên lúc này mở miệng đếm ngược.
- Chồng, cậu đang làm gì vậy?
Mộc Hàm không nhịn được phải hỏi.
- Chờ tôi đếm đến một, tên ngu kia sẽ mù mắt.
Hạ Thiên nhanh chóng nói, sau đó tiếp tục đếm thêm vài lượt.
- Con mẹ mày, mày mới là thằng ngu, muốn bố láo với ông sao?
Lục Tinh không nhịn được mà mắng lớn, dù ai bị người ta nói là ngu cũng sẽ tức giận, Lục Tinh tất nhiên sẽ không ngoại lệ.
- Một!
Hạ Thiên cuối cùng cũng đếm xong, sau đó hắn kéo Mộc Hàm:
- Vợ chúng ta đi thôi.
Lục Tinh đang muốn nói gì đó thì đột nhiên cảm thấy trước mắt trở nên mơ hồ, sau đó lại đen kịt, hắn không khỏi hoảng sợ:
- Mắt của tôi, mắt của tôi.......
- Không nghe lời thần y thì sẽ có hại mắt.
Hạ Thiên lầm bầm nói một câu, sau đó hắn không quan tâm đến Lục Tinh mà ôm Mộc Hàm rời khỏi tòa nhà Vọng Kinh
← Ch. 0514 | Ch. 0516 → |