← Ch.0586 | Ch.0588 → |
- Do anh không muốn sống.
Tư Vương Châu nhìn Lý Minh Quang, ngay sau đó nàng lách mình lên ghế trước, nàng ném thi thể Lý Minh Quang sang bên cạnh rồi khống chế tay lái.
Sau đó nàng bấm một số điện thoại:
- Đại ca, đã xong, anh tìm người đến giải quyết hậu quả.
.......
Hạ Thiên và Diệp Mộng Oánh vừa đi vào đại sảnh khách sạn, cả hai đang chuẩn bị đi vào nhà hàng thì điện thoại của Diệp Mộng Oánh đã vang lên.
- Chào, xin hỏi là ai vậy?
Diệp Mộng Oánh nhận điện thoại.
- Giám đốc Diệp, là tôi.
Đầu dây bên kia vang lên một âm thanh có chút yêu dị:
- Không biết lúc này giám đốc Diệp có rảnh không?
- Giám đốc Quách sao?
Diệp Mộng Oánh nghe ra âm thanh của đối phương, đó là Quách Lan của tập đoàn Nhã Lai, nàng có hơi do dự rồi hỏi:
- Giám đốc Quách tìm tôi có vấn đề gì không?
- Cũng không có gì, giám đốc Diệp đến thủ đô, tôi dù sao cũng là chủ, mời chị một bữa cơm, không biết giám đốc Diệp có nể mặt cùng đi không?
Quách Lan có chút nhiệt tình trong điện thoại.
Diệp Mộng Oánh không khỏi liếc mắt nhìn Hạ Thiên, đứng ở góc độ của nàng cũng không có hảo cảm với Quách Lan, nhưng đối phương dù sao cũng ra mặt mời, nàng cảm thấy mình cũng nên đi. Nhưng nàng biết Hạ Thiên cũng không có cảm tình với Quách Lan, vì vậy nàng muốn trưng cầu ý kiến của hắn.
- Mỹ nữ tỷ tỷ, đừng đi, nếu ăn cơm với cô ta sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị.
Hạ Thiên mở miệng nói, rõ ràng hắn nghe rõ những lời đối thoại của hai người.
Diệp Mộng Oánh có những lời này của Hạ Thiên thì không còn do dự:
- Thật có lỗi, giám đốc Quách, chồng tôi còn có chuyện, trưa nay không đi được, chúng ta hẹn lần sau nhé?
- Giám đốc Diệp, tôi chỉ mời một bữa cơm mà thôi, chị cần gì phải từ chối như vậy?
Giọng nói của Quách Lan có chút mất vui:
- Chỉ coi như là chút chuyện nhỏ, chị không nể tình vậy sao?
- Giám đốc Quách, tôi cũng có cuộc sống của mình, tôi muốn đi nghỉ ngơi với chồng vài ngày ở thủ đô.
Diệp Mộng Oánh thản nhiên nói, nàng cũng đã nói thật, trước nay nàng rất ít khi được ở cùng với Hạ Thiên, nàng phải lợi dụng vài ngày ở bên cạnh hắn, đây là ý nghĩ chân thật của nàng. Hơn nữa vừa rồi nàng đã có quan hệ tình nhân thân mật với Hạ Thiên, nàng cũng không muốn bỏ đi.
Quách Lan cười lạnh:
- Giám đốc Diệp thật sự rất hăng hái, hai đứa em họ vừa chết, chị không đi xử lý hậu sự mà cuồng hoan với tình nhân trong khách sạn, giám đốc Diệp đang chúc mừng sao?
- Giám đốc Quách, đây là chuyện riêng của toi, còn chưa đến lượt chị quan tâm.
Diệp Mộng Oánh cũng có chút căm tức, người này nói gì vậy.
Diệp Mộng Oánh không muốn dây dưa với Quách Lan, nàng nói xong thì cúp điện thoại, sau đó nàng nở nụ cười thản nhiên với Hạ Thiên:
- Chúng ta đi ăn cơm thôi.
Nhưng Diệp Mộng Oánh vừa đi được một bước đã nhận được tin nhắn, Diệp Mộng Oánh mở ra xem, là một đoạn video.
Diệp Mộng Oánh mở ra, nàng phát hiện đoạn video này không có hình, màn hình đen kịt không có gì, nhưng ngay sau đó nàng nghe ra âm thanh quen thuộc.
- Chồng, tôi hỏi cậu một chuyện, cậu nhất định phải nói cho tôi biết.
- Mỹ nữ tỷ tỷ, có chuyện gì?
- Diệp Thiếu Kiệt và Diệp Mộng Vân, hai người bọn họ chết đi có liên quan đến cậu không?
Diệp Mộng Oánh nghe đến đây thì tắt đoạn video, vẻ mặt nàng trở nên trắng bệch, nàng có chút bối rối, nàng đảo mắt nhìn, không ai chú ý đến bên này, vì vậy mà khẻ thở ra một hơi.
- Kỳ quái, đó không phải là lời nói của chúng ta sao?
Hạ Thiên có chút buồn bực.
- Chồng, chúng ta bị nghe lén.
Diệp Mộng Oánh khẽ nói, dù bây giờ nàng không hiểu lắm nhưng vẫn có thể đoán ra, nàng có chút bối rối:
- Làm sao bây giờ?
- Mỹ nữ tỷ tỷ, chị không cần sợ, có tôi ở đây thì chẳng có chuyện gì.
Hạ Thiên an ủi Diệp Mộng Oánh.
- Nhưng.......
Diệp Mộng Oánh không thể không lo lắng, nếu chứng cứ này rơi vào tay cảnh sát thì Hạ Thiên khó thể chạy thoát tội danh giết người.
Điện thoại lại vang lên, Diệp Mộng Oánh lấy ra xem, nàng phát hiện người gọi đến là Quách Lan.
Diệp Mộng Oánh khẽ hít vào một hơi thật sâu, nàng bình tĩnh nhận điện thoại:
- Giám đốc Quách, có chuyện gì sao?
- Giám đốc Diệp, chị đã xem qua đoạn video vừa rồi chứ?
Quách Lan bên kia cười đắc ý:
- Thật ra bên đây còn rất đầy đủ, tôi thật không ngờ một giám đốc Diệp nhìn qua có vẻ là người đẹp băng sương mà lên giường lại phóng đãng như vậy. Đáng tiếc là không được nhìn thấy những biểu hiện trên giường của chị, nhưng chỉ cần nghe những lời rên rỉ và tiếng động ra vào, sợ rằng sẽ làm cho tất cả, thậm chí ngay cả tôi cũng động tâm.
Gương mặt Diệp Mộng Oánh chợt đỏ lên, nàng chậm rãi nói:
- Cô có điều kiện gì, cứ nói.
- Bây giờ giám đốc Diệp đã có thể sắp xếp dùng cơm với tôi rồi chứ?
Quách Lan khẽ cười, có chút đắc ý.
- Nói địa điểm đi.
Diệp Mộng Oánh thản nhiên nói, việc đã đến nước này thì chỉ còn nước đi đến gặp đối phương mà thôi.
- Ngàn Vị Hiên, phòng số tám, tôi sẽ gọi vài món ngon chờ gọi điện Diệp đến.
Quách Lan cười nói, sau đó nàng cúp điện thoại.
Diệp Mộng Oánh quay đầu nhìn Hạ Thiên, vẻ mặt nàng có chút bất đắc dĩ:
- Chồng, chúng ta phải đi một chuyến, Quách Lan chỉ muốn uy hiếp tôi bán công ty, có thể sẽ cầm chứng cứ đến.
- Được rồi, mỹ nữ tỷ tỷ, chúng ta đi lấy chứng cư về là được.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, sau đó hắn thầm nói:
- Người phụ nữ bẩn thỉu này đúng là chán sống rồi.
Diệp Mộng Oánh nhanh chóng kéo Hạ Thiên rời khỏi khách sạn, sau đó nàng bắt taxi. Chẳng phải nàng không muốn lái xe, nhưng nàng không biết Ngàn Vị Hiên ở đâu, bây giờ cũng không còn thời gian tìm chỗ, vì vậy ngồi taxi sẽ nhanh hơn.
Ngàn Vị Hiên là một nhà hàng khá đặc biệt, nơi đây chủ yếu phục vụ các món ăn Quảng Tây, cũng có rất nhiều món Quảng Đông, Tứ Xuyên, tóm lại có đủ món, gọi là Ngàn Vị Hiên cũng vì có ngàn vị. Bất kỳ món gì ở đây đều có thể ăn ngon, néu không sẽ có một món đặt biệt có tên gọi là ngàn vị. Thực tế chỉ là một món thập cẩm, thứ gì cũng có, còn chuyện có phải ngàn vị hương hay không, cũng khó biết.
Trong phòng số tám có một nam một nữ, người phụ nữ là Quách Lan, tên đàn ông là trợ lý đẹp trai của nàng, là Trần Tự Cường.
- Hừ, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
Quách Lan cười lạnh một tiếng rồi nhìn Trần Tự Cường:
- A Cường, hôm nay chú làm rất tốt, đợi đến khi mua thành công tôi sẽ không bạc đãi chú.
- Chị Lan, chị nói gì vậy, tôi gúp cũng không muốn trả công.
Trần Tự Cường vội vàng nói.
- Cậu đấy, như vậy cũng nói dược.
Quách Lan cười quyến rũ với Trần Tự Cường:
- Nhưng dù thế nào cậu cũng có phần, tôi đã nói với cậu về thương vụ này rồi, nếu thành công thì nửa đời sau cậu sẽ không cần làm việc.
- Chị Lan, thật ra tôi không hiểu, vì sao phải mua tập đoàn Thiên Nam?
Trần Tự Cường đưa vấn đề về nguyên bản:
- Tập đoàn Thiên Nam tuy có lợi ích và hiệu quả tốt nhưng chẳng phải kém xa Nhã Lai chúng ta sao?
← Ch. 0586 | Ch. 0588 → |