← Ch.0617 | Ch.0619 → |
- Tôi không quen ông, sao phải giúp đỡ ông?
Hạ Thiên tức giận nói, tuy bây giờ hắn rất nhàm chán nhưng cũng không đến mức phải tìm giúp người xa lạ, hắn cũng không có hả tâm như vậy.
Hạ Thiên trả lời tất nhiên vượt xa dự đoán của người đàn ông trung niên, bình thường khi nghe người khác nói đến vấn đề giúp đỡ thì thường hỏi có chuyện gì, nhưng Hạ Thiên lại chẳng hỏi gì mà trực tiếp từ chối, vì vậy người đàn ông trung niên cũng không khỏi cảm thấy sững sờ.
Nhưng người đàn ông trung niên cũng nhanh chóng có phản ứng, hắn rõ ràng không muốn bỏ qua như vậy, vì thế hắn dùng ánh mắt cầu xin nhìn Hạ Thiên và tiếp tục nói:
- Tiên sinh, cầu xin anh, con gái của tôi bị bệnh cấp tính, bây giờ nàng đang ở bệnh viện cần được cứu giúp. Nếu tôi không thể đưa ra tiền viện phí, sợ rằng đám bác sĩ sẽ không chữa trị cho con gái tôi, như vậy con gái tôi sẽ chết.
- Con gái ông sinh bệnh nào có liên quan đến tôi?
Hạ Thiên có vẻ mất kiên nhẫn:
- Cũng không phải tôi làm cho cô ấy sinh bệnh.
- Tiên sinh, tôi biết rõ con gái mình sinh bệnh không liên quan đến anh, nhưng anh có thể mua dùm tôi cái chén bảo vật này được không?
Người đàn ông trung niên cầm một cái chén sứ đưa cho Hạ Thiên:
- Đây là tổ vật gia truyền, đáng lý ra tổ tiên có quy định, dù thế nào cũng không được bán, nhưng vì chữa bệnh cho con gái mà tôi cũng không thể gắng gượng được nữa, anh có mua nó không? Tôi thật sự đang cần tiền rất gấp.
- Không mua!
Hạ Thiên lại từ chối, sau đó hắn chỉ vào đám người cách đó không xa:
- Này, nếu ông thật sự muốn bán cái chén thì sang bên kia, ông xem, tên ăn mày kia đang thiếu một cái chén.
Bên kia quả thật có một tên ăn mày, tên này cũng không có chén, ngẫu nhiên cũng có người hảo tâm cho tên ăn mày chút tiền, nhưng ai cũng trực tiếp ném xuống đất, vì vậy nói tên ăn mày thiếu chén cũng là sự thật.
- Tiên sinh, có phải anh không tin tưởng tôi không?
Người đàn ông trung niên hình như muốn bám lấy Hạ Thiên, hắn không muốn đơn giản bỏ qua:
- Chén bảo vật của tôi thật sự là thứ quý hiếm, tôi đã từng cầm nó đến giám định ở đài truyền hình, anh xem, đây là giấy chứng nhận, đám chuyên gia kia nói giá của nó ít nhất cũng là hai trăm năm mươi ngàn.
- Lão quỷ lừa gạt, cái chén này mà có giá hai trăm năm mươi ngàn sao?
Hạ Thiên bĩu môi:
- Hai mươi lăm đồng sợ rằng cũng chưa chắc có ai muốn mua.
- Sao cậu có thể nói như vậy?
Người đàn ông trung niên đột nhiên đỏ mặt tía tai, hắn có chút tức giận:
- Dù anh không muốn mua cũng không thể sỉ nhục vật tổ gia truyền của chúng tôi.
- Tôi nghĩ sao thì nói vậy, ông quan tâm làm gì?
Hạ Thiên có chút bất mãn:
- Tôi nói ông đừng làm phiền tôi, nếu không tôi sẽ cho ông ăn đòn.
- Anh... Sao anh lại không chịu nói lý lẽ như vậy?
Người đàn ông trung niên tỏ ra cực kỳ tức giận:
- Đây là vật tổ truyền của chúng tôi, nếu không phải vì vội vàng chữa bệnh cho con gái, sao tôi có thể lấy nó ra bán? Cậu không mua cũng chẳng việc gì, sao cậu lại nói vật tổ gia truyền của chúng tôi không đáng tiền? Chuyên gia đã nói rất rõ ràng, còn có cả giấy chứng nhận, cán chén của tôi có giá ít nhất cũng là hai trăm năm mươi ngàn, nếu cầm lấy đi đấu giá thì sẽ có giá trị cao hơn. -
- Ai nói thứ này có giá hai trăm năm mươi ngàn thì ông đến đó mà bán, tìm tôi làm gì?
Hạ Thiên rất mất hứng:
- Tôi đã nói rồi, đừng làm phiền tôi, nếu ông thích lừa gạt thì cứ đi tìm người khác, tôi sẽ không quan tâm đến ông.
- Anh... Anh còn dám nói tôi lừa gạt người ta sao?
Người đàn ông trung niên có vẻ cực kỳ tức giận, sau đó hắn gào lên với chung quanh:
- Mọi người đến phân xử xem, có người không nói lý lẽ như vậy sao? Con gái của tôi sinh bệnh sắp chết, tôi muốn có tiền giải phẩu cho con gái vì vậy quyết định lấy vật tổ gia truyền ra bán, anh ta không mua thì cũng chẳng sao, tưởng tôi là dân quê dễ ức hiếp sao?
Người đàn ông trung niên gào lên lập tức làm vài người chú ý, vì thế mà có kẻ đến hát đệm.
- Tiểu tử, cậu như vậy là không đúng, con gái người ta sinh bệnh đã rất đáng thương, sao cậu lại nói như vậy?
- Đúng vậy, người ta là dân quê cũng không dễ sống, không thể tùy tiện ức hiếp.
- Ôi, bây giờ người thành phố càng lúc càng kỳ cục.
- À, để tôi xem qua thế nào đã.......
Có vài người chỉ trích Hạ Thiên, cuối cùng còn có người cầm lấy cái chén của người đàn ông trung niên rồi cẩn thận quan sát một lượt, sau đó chợt vui sướng:
- Bảo bối, đúng là bảo bối.......
- Tôi đã nói là bảo bối, đây là vật tổ lưu truyền có giá trị hai trăm năm mươi ngàn, nơi đây còn có cả giấy giám định.
Người đàn ông trung niên ra vẻ rất tức giận:
- Nhưng anh ta lại nói tôi gạt người.
- Anh trai, thế này đi, anh bán cho tôi đi, tôi trả anh ba trăm ngàn, thế nào?
Mở miệng là một người đàn ông hơn ba mươi, cách ăn mặc rất biết hợp mốt, điều này làm người ta sinh ra cảm giác hắn rất có tiền.
- Được, được, tất nhiên là được. Tiên sinh, anh thật sự là người tốt, là người tốt, cám ơn anh, anh là người cứu mạng con gái tôi.
Người đàn ông trung niên tỏ ra cực kỳ kích động.
- Nhưng, anh trai, hôm nay tôi đến đây thăm bạn, không mang theo tiền. Thế này đi, anh ở đây chờ một lúc, nửa giờ sau tôi sẽ đến lấy hàng, thế nào?
Người đàn ông ăn mặc hợp mốt nói.
- Được, không có vấn đề, nửa giờ thì nửa giờ.
Người đàn ông trung niên lập tức đồng ý.
- Tôi đi trước, chút nữa gặp lại.
Người đàn ông ăn mặc hợp mốt vội vàng bỏ đi, bộ dạng rất gấp.
Khi thấy giao dịch sắp thành công, đám người vây quanh cũng chuẩn bị bỏ đi, người đàn ông trung niên thì ôm khư khư lấy cái chén như ôm bảo bối.
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, sau đó người đàn ông trung niên lấy điện thoại ra, hắn nhận điện thoại, khi vừa nói được hai câu thì lập tức la lối tức giận:
- Cái gì? Bọn họ sao có thể như vậy? Không phải là tối nay sao? Được, được, tôi sẽ nghĩ biện pháp, tôi sẽ nghĩ biện pháp, anh chờ một lúc, tôi sẽ lập tức quay lại.
Người đàn ông trung niên cúp điện thoại, sau đó hắn đi qua đi lại với bộ dạng lo lắng, hắn vừa đi vừa nói:
- Sao lại có thể như vậy, bọn họ muốn cho con gái mình ra khỏi bệnh viện, đã nói là đêm nay sẽ giao tiền, vì sao bọn họ lại không tin, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
- Không thể chờ thêm nửa giờ nữa sao?
Bên cạnh có người nhắc nhở.
- Nhưng bệnh viện chết tiệt kia lại không muốn đợi, nói rằng chúng ta đã thiếu nhiều tiền viện phí, nếu không trả sẽ đuổi người, bây giờ bệnh viện đã nói như vậy, nửa giờ cũng không đợi. Bọn họ nghĩ rằng tôi đang kéo dài thời gian, cảm thấy dân quê như tôi không thể có tiền chi trả.
Người đàn ông trung niên có vẻ rất tức giận, cũng rất bất đắc dĩ. Ngay sau đó ánh mắt hắn chợt sáng lên, hắn kéo tay một người đàn ông ở gần bên:
- Chú em, cầu xin chú, giúp tôi một việc, tôi bán cái chén cho cậu với giá hai trăm ngàn, tôi chỉ cần hai trăm ngàn là được, chút nữa cậu chỉ cần chuyển tay là có được một trăm ngàn lợi nhuận, tôi thật sự cần tiền rất gấp.
- Điều này, anh trai, không phải tôi không muốn giúp anh, thật sự là tôi không có tiền.
Người đàn ông bị giữ chặt tay có chút bất đắc dĩ, sau đó hắn quay đầu nhìn những người khác:
- Các anh có ai có tiền thì giúp anh ấy một chút, dù sao cũng sẽ không lỗ, vừa giúp người vừa có tiền, sao không làm?
- Tôi cũng không có nhiều tiền như vậy?
Một người đón lời.
- Tôi cũng không có.
Một người trả lời.
Mọi người đều nói không có tiền, chỉ có duy nhất Hạ Thiên đứng ở chỗ kia không nói một lời, bộ dạng xem trò vui.
- Này cậu em, cậu chắc là có tiền chứ?
Người đàn ông bị giữ chặt tay cuối cùng cũng mở miệng với Hạ Thiên.
← Ch. 0617 | Ch. 0619 → |