← Ch.0628 | Ch.0630 → |
Hạ Thiên quả nhiên mất hứng, hắn bĩu môi:
- Tôi không muốn chứng minh, ông có tin hay không chẳng sao cả, dù sao tôi cũng chẳng phải rất muốn làm đệ tử của ông ấy. Nếu không phải năm xưa các ông ấy lợi dụng tôi còn nhỏ tuổi để ép làm đệ tử, tôi sẽ không muốn làm đệ tử của bọn họ.
- Hạ Thiên, chỉ cần cậu trả lời tôi hai vấn đề là được.
Triệu Minh Phong cũng không tức giận, năm xưa Ám Hoàng cũng cực kỳ kiêu ngạo, bây giờ Hạ Thiên có kiêu ngạo cũng chẳng có gì kỳ lạ.
- Tôi đã nói ông tin hay không cũng chẳng sao, tôi cũng không muống giả mạo làm đệ tử của người khác.
Hạ Thiên có chút bất mãn, hắn lợi hại như vậy mà cần phải đi giả mạo sao?
Triệu Minh Phong chợt cười khổ, những lời này của Hạ Thiên là rất đúng, với sự hùng mạnh của Hạ Thiên thì quả thật sẽ không bao giờ đi giả mạo làm đệ tử người khác làm gì, nhưng dù sao hắn cũng phải xác nhận.
- Cậu không thể trả lời vài vấn đề được sao?
Lúc này Mị Nhi tức giận nói.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Tôi không muốn làm những việc chẳng có lợi lộc gì.
- Nếu cậu có thể chứng minh mình là đệ tử của Ám Hoàng trước mặt tổ trưởng, như vậy tất nhiên cậu sẽ có lợi.
Mị Nhi tức giận nói.
- Thật sự có lợi sao?
Hạ Thiên cười hì hì với Mị Nhi:
- Nếu không, vợ Mị Nhi, đến khi tôi chứng minh mình là đệ tử của Tam sư phụ, chị để cho tôi chữa bệnh được không?
- Được, tôi đồng ý với cậu là được.
Mị Nhi lập tức đồng ý, sở dĩ nàng sảng khoái như vậy cũng vì hy vọng Triệu Minh Phong có thể thực hiện nguyện vọng nhiều năm qua. Những năm qua Triệu Minh Phong luôn cố gắng tìm kiếm tung tích của Ám Hoàng, hơn nữa Mị Nhi cũng cảm thấy chữa bệnh cũng là chuyện tốt, không có gì không được, đơn giản chỉ cho đại sắc lang chiếm chút tiện nghi mà thôi. Dù sao nàng cũng đã bị hắn nhiều lần chiếm tiện nghi, toàn thân nàng đã từng bị hắn sờ nắn chán chê, bây giờ bị sờ thêm cũng không sao.
Hạ Thiên cuối cùng cũng vui sướng trở lại, nàng quay đầu nhìn Triệu Minh Phong:
- Này, ông hỏi nhanh lên, chỉ được hỏi hai câu thôi đấy.
- Yên tâm, tôi nói là giữ lời, chỉ hai vấn đề mà thôi.
Triệu Minh Phong gật đầu:
- Vấn đề thứ nhất, tên thật của lão nhân gia là gì?
- Ông đang xem thường tôi sao?
Hạ Thiên có chút bất mãn:
- Một vấn đề đơn giản như vậy mà ông cũng đặt ra không biết xấu hổ à?
Triệu Minh Phong mỉm cười:
- Ngày xưa tên của Ám Hoàng không những vang dội ở thủ đô, hơn nữa cũng làm cho nhiều người ở nơi khác sợ mất mật. Thực tế dù là bây giờ thì đám người biết rõ tên của Ám Hoàng cũng chẳng còn nhiều, rất nhiều người cho rằng ông ấy tên là Ám Hoàng, nhưng bọn họ cũng không biết Ám Hoàng chỉ là danh hiệu mà thôi. Vì vậy, Hạ Thiên, nếu cậu thật sự là đồ đệ của lão nhân gia, như vậy vấn đề này đối với cậu là cực kỳ dễ dàng, nhưng nếu cậu không phải là đồ đệ của ông ấy thì lại rất khó.
- À, tôi hiểu rồi, tên của Tam sư phụ rất khó nghe, chính ông ta cũng không muốn nói cho người khác biết, vì vậy cũng chẳng có nhiều người được biết.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Thật ra tôi cảm thấy người đặt tên rõ ràng có thù oán với Tam sư phụ, nếu không thì vì sao một người đàn ông lại lấy tên của một người phụ nữ?
Mị Nhi ở bên cạnh đã không nhịn được nữa:
- Tam sư phụ của cậu rốt cuộc tên gì? Dài dòng quá.
- Tôi sẽ nói.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Ông ấy tên là Lữ Nhân, Lữ trong chữ đôi, nhân trong từ nhân.
Mị Nhi chợt ngẩn ngơ, đường đường là Ám Hoàng mà có cái tên như vậy sao? Đây cũng là lần đầu tiên nàng biết tên của đối phương.
- Tổ trưởng, đó là tên của Ám Hoàng sao?
Mị Nhi nhìn Triệu Minh Phong, cuối cùng nàng cũng không nhịn được phải hỏi.
- Đúng vậy, đó là tên thật của ông lão.
Triệu Minh Phong gật đầu, sau đó hắn nhìn Hạ Thiên
- Tuy đến bây giờ tôi đã có thể tin cậu là đệ tử của lão nhân gia, nhưng vấn đề cuối cùng dù sao cũng vẫn phải hỏi.
- Hỏi nhanh đi.
Hạ Thiên có vẻ mất kiên nhẫn.
- Trên người Ám Hoàng dù thế nào cũng có một khẩu súng không thể tìm thấy, trên người tôi cũng có một khẩu súng như vậy, cậu có thể tìm ra cây súng đó không?
Triệu Minh Phong hỏi, trước đó không lâu hắn đã dựa vào tuyệt kỹ này mà tránh được phục kích của Lý gia. Hắn tin trên đời này người biết rõ bí mật đó ngoài bản thân Ám Hoàng thì chỉ còn đệ tử của Ám Hoàng mà thôi, sẽ không còn ai khác.
Hạ Thiên không nói lời nào, hắn đánh về phía Triệu Minh Phong, hai tay thò ra.
- Cậu làm gì thế?
Mị Nhi chợt kinh hoàng, nàng vội vàng quát lớn.
Hạ Thiên không trả lời, hắn lập tức quay về chỗ cũ, lúc này trên tay hắn đã có một khẩu súng, sau đó hắn ném khẩu súng cho Triệu Minh Phong:
- Trả lại cho ông.
Triệu Minh Phong nhận súng, vẻ mặt hắn không khỏi có chút kích động:
- Hạ Thiên, quả nhiên cậu là đệ tử của lão nhân gia.
Hạ Thiên không quan tâm đến lời nói của Triệu Minh Phong, hắn quay đầu nhìn Mị Nhi rồi cười hì hì nói:
- Vợ Mị Nhi, bây giờ đã có thể để tôi chữa bệnh chưa?
- Cậu gấp cái gì?
Mị Nhi trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng chỉ cần nhìn qua đã có thể hiểu, vừa rồi Hạ Thiên đã dùng hành động thực tế để trả lời câu hỏi thứ hai, cũng chính là tìm câu súng trên người Triệu Minh Phong.
- Vợ Mị Nhi, đây là vấn đề tôi rất quan tâm, chị có bệnh, tất nhiên tôi sẽ rất lo lắng, vì vậy phải nhanh chóng chữa trị cho tốt.
Hạ Thiên nghiêm trang nói, nghe giọng điệu cũng chẳng biết cao thượng bao nhiêu.
- Trước tiên cậu chữa trị tốt cho tổ trưởng cái đã.
Mị Nhi mở miệng nói.
- Thương thế của ông ấy không cần chạy chữa, chỉ cần chậm rãi bồi dưỡng là tốt rồi.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Mị Nhi lập tức lo lắng:
- Cậu nói vậy có ý gì? Cậu không thể chữa hết bệnh cho tổ trưởng được sao?
- Cũng chẳng phải không chữa được, nhưng khá phiền phức, trước tiên tôi muốn chữa cho chị trước, ông ấy để muộn một chút cũng không sao.
Hạ Thiên giải thích.
- Không được, cậu phải chữa trị tốt cho tổ trưởng, nếu không tôi sẽ chẳng nhờ cậu chữa cho mình làm gì.
Mị Nhi có vẻ rất kiên quyết.
Hạ Thiên có chút buồn bực, thực tế hắn đã biết rõ tình huống sức khỏe của Triệu Minh Phong, tuy người này đã mất công lực nhưng sức khỏe không có vấn đề, muốn khôi phục công lực chỉ cần bỏ ra chút thời gian điều dưỡng mà thôi, vì vậy cũng chẳng cần chạy chữa làm gì.
- Được rồi, trước tiên tôi sẽ chữa cho ông ấy.
Hạ Thiên chỉ có thể đồng ý, vì có thể thuận tiện tẩy tủy cho Mị Nhi và kéo luôn lên giường làm một trận, hắn chỉ có thể nghe theo yêu cầu của nàng.
Khi thấy Hạ Thiên đồng ý chữa thương cho Triệu Minh Phong thì tâm tình của Mị Nhi cũng khá hơn, nhưng một phút sau, khi nàng phát hiện tình trạng vết thương của Triệu Minh Phong đã được chữa trị xong thì lại sinh ra xúc động muốn đánh Hạ Thiên. Chữa xong bệnh chỉ mất một phút đồng hồ nhưng hắn lại nói rất phiền toái, thiếu chút nữa đã không muốn chữa cho Triệu Minh Phong.
- Vợ Mị Nhi, bây giờ đã có thể để tôi chữa cho chị chưa?
Hạ Thiên lại nhắc đến vấn đề, đối với hắn thì chuyện này rất quan trọng, khó thể quên.
- Hôm nay tôi không rảnh.
Mị Nhi tức giận nói, nàng bị Hạ Thiên làm cho bực bội, bây giờ lập tức khước từ.
- Vợ Mị Nhi, sao chị nói mà không chịu trách nhiệm tí nào vậy?
Hạ Thiên có chút mất hứng, hắn nhìn chằm chằm vào cặp mông của Mị Nhi, hắn bắt đầu suy xét tấn công vào bộ vị mẫn cảm đó như thế nào.
← Ch. 0628 | Ch. 0630 → |