← Ch.0693 | Ch.0695 → |
Lãnh Băng Băng ở đầu dây bên kia có chút chần chừ, cuối cùng mới ngượng ngùng mở miệng nói:
- Vẫn là chuyện của Thái Bằng Trình, đám cảnh sát tỉnh Bình Hải được phái đến thủ đô nói.......
- Cảnh sát tỷ tỷ, tên kia lại chạy mất rồi sao?
Hạ Thiên không đợi cho Lãnh Băng Băng nói xong, hắn cắt đứt lời nói của nàng.
- Không chạy, nhưng... Chỉ sợ không cách nào bắt hắn về thành phố Giang Hải.
Lãnh Băng Băng nói có chút bất đắc dĩ, trước đó khi Hạ Thiên bắt được Thái Bằng Trình, nàng chỉ coi đây là một sự kiện bình thường, dù sao Thái Bằng Trình là một đầu nậu ma túy lớn mà thôi. Những năm này chưa có vụ ma túy nào quá lớn, nàng thấy chỉ cần người tỉnh Bình Hải đến thủ đô bắt Thái Bằng Trình mang về thì tất cả sẽ chấm dứt.
Nhưng đến bây giờ Lãnh Băng Băng mới phát hiện sự việc phức tạp hơn nàng tưởng tượng rất nhiều, nếu muốn mang Thái Bằng Trình về Giang Hải thì quá khó khăn. Dựa theo tình huống lúc này thì làm không tốt sẽ ngày càng phức tạp.
- Vì sao không thể đưa về?
Hạ Thiên dùng giọng kỳ quái hỏi.
Lãnh Băng Băng đành phải giải thích tình huống cụ thể cho Hạ Thiên, thì ra sau khi hắn giao Thái Bằng Trình cho Chu Cường, đám người này lập tức chuẩn bị rời khỏi thủ đô, nhưng bọn họ còn chưa kịp đi ra thì đã bị cảnh sát thủ đô cản lại.
Đám cảnh sát thủ đô chặn xe vì lý do bệnh viện báo cảnh sát, nói rằng có người giả mạo cảnh sát bắt người bệnh. Nhưng ngay sau đó bọn họ đã xác nhận thân phận của đám người Chu Cường, ngay cả Thái Bằng Trình cũng xác nhận mình chính là tội phạm truy nã của cảnh sát tỉnh Bình Hải. Sự việc có vẻ rất thuận lợi, theo lý thì đám cảnh sát Bình Hải có thể đưa Thái Bằng Trình ra khỏi thủ đô, nhưng sự việc sau đó lại phát triển nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Thái Bằng Trình đột nhiên thừa nhận với cảnh sát thủ đô là chính mình mưu sát nhà sưu tập cổ vật nổi tiếng thủ đô là Tề Kim Thạch, còn thừa nhận không lâu trước đó đã bắt cóc con gái của cục trưởng Đàm Lập Tân, hơn nữa còn có ý định nổ bom vợ cục trưởng Đàm Lập Tân. Ngoài ra Thái Bằng Trình còn thừa nhận thêm hai vụ án mưu sát khác.
Thái Bằng Trình có hành vi như vậy không chỉ làm cho đám cảnh sát tỉnh Bình Hải kinh ngạc, hơn nữa ngay cả đám cảnh sát thủ đô cũng bàng hoàng. Vì vậy đám cảnh sát thủ đô không cho Thái Bằng Trình tiếp tục đi, bọn họ lập tức xin ý kiến thượng cấp, sau đó nhận được mệnh lệnh đưa Thái Bằng Trình về cục công an thủ đô. Cuối cùng chính La Dân Sinh tự mình liên lạc cho cục trưởng Đàm Lập Tân, sau khi xác nhận ông ta không muốn giao Thái Bằng Trình cho cảnh sát Bình Hải, vì Thái Bằng Trình liên quan đến nhiều vụ ở thủ đô. Đàm Lập Tân còn đề nghị cảnh sát Bình Hải giao tất cả hồ sơ vụ án của Thái Bằng Trình cho cảnh sát thủ đô, để cảnh sát thủ đô điều tra tất cả hành vi phạm tội của hắn.
Nếu là trước kia thì Hào Đồ sẽ đồng ý biện pháp này, nhưng sau lần đầu Thái Bằng Trình được cảnh sát thủ đô bắt giữ và bỏ chạy mất biệt, lão bắt đầu không còn tín nhiệm cảnh sát thủ đô. Thái Bằng Trình đột nhiên mở lời khai, điều này cũng làm lão cảm thấy sự việc bất thường. Căn cứ vào suy đoán của lão thì Thái Bằng Trình chỉ muốn ở lại thủ đô, hắn thừa nhận làm ra nhiều vụ án như vậy cũng chỉ vì muốn ở lại thủ đô mà thôi, nếu như vậy có thể hiểu được vấn đề, chỉ khi nào hắn ở lại thủ đô mới còn chút đường sống.
Hào Đồ vững tin, nếu Thái Bằng Trình thật sự được giữ lại ở thủ đô thì có lẽ không bao lâu nữa sẽ đào thoát trong tay cảnh sát. Nếu thật sự muốn Thái Bằng Trình bị trừng phạt thì chỉ có thể đưa hắn về Giang Hải, tại đó Thái Bằng Trình không có bất kỳ thế lực gì, phá án cũng đơn giản hơn rất nhiều.
Nhưng Hào Đồ suy nghĩ như vậy nhưng không thể nói rõ ra cho La Dân Sinh, nếu lão nói thật lòng sẽ đắc tội với đối phương, đây không phải là xem thường cảnh sát thủ đô sao?
Hào Đồ lại thông qua một cách thức khác, lão rát khó đưa Thái Bằng Trình về Giang Hải để xét xử, nhưng lại nghĩ đến Hạ Thiên giải quyết vấn đề. Vì vậy lão quyết định một lần nữa đi đường vòng, hy vọng Hạ Thiên có biện pháp giải quyết vấn đề, lão nghĩ Hạ Thiên có lẽ cũng có bối cảnh ở thủ đô, nếu hắn ra mặt thì có thể làm cho La Dân Sinh thả người.
Tất nhiên Hào Đồ biết mình chẳng có mặt mũi nào nhờ Hạ Thiên, vì vậy cũng như những lần trước, lão tiếp tục xin sự trợ giúp của Lãnh Băng Băng, sau đó để cho Lãnh Băng Băng tìm đến Hạ Thiên.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, không bằng tôi trực tiếp xử lý tên Thái Bằng Trình cho rồi.
Hạ Thiên có chút khó chịu, chuyện này đúng là phiền toái.
Lãnh Băng Băng vội vàng nói:
- Đừng, sự việc đang ở vào trạng thái như vậy càng chứng minh Thái Bằng Trình không đơn giản, vụ án của hắn sẽ liên lụy đến rất nhiều người, nếu chúng ta có thể đưa hắn về Giang Hải thì có thể hốt gọn những phần tử đứng ở phía sau. Nếu trực tiếp giết chết hắn thì sẽ làm cho đám cá kia lọt lưới.
- Nhưng, cảnh sát tỷ tỷ, tôi định bảo lão già La Dân Sinh đưa Thái Bằng Trình cho các người, nhưng nếu làm như vậy thì đám người Chu Cường cũng chưa chắc đưa người về Giang Hải được, tôi thấy bọn họ đi nửa đường sẽ bị người ta giết mất.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Lãnh Băng Băng có hơi trầm ngâm, sau đó nàng trả lời:
- Tình huống cậu nói rất có khả năng xảy ra, thế này đi, cậu nghĩ biện pháp xem, có cách nào để cảnh sát thủ đô đồng ý giao người cho chúng ta, đồng thời tôi liên lạc với cục trưởng Hào Đồ, xem có thể phái thêm vài người đến thủ đô tiếp ứng hay không.
- Vậy thì được, tôi sẽ điện thoại cho lão già La Dân Sinh.
Hạ Thiên đồng ý.
- Được.
Lãnh Băng Băng lên tiếng, sau đó nàng bổ sung một câu:
- Hạ Thiên, nếu đối phương không đồng ý thì thôi, bỏ đi, không cần quá cưỡng cầu, dù sao đây cũng không phải là chuyện của cậu.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ yên tâm, nếu lão già La Dân Sinh kia không đồng ý, tôi sẽ đi đánh lão ta.
Hạ Thiên nhanh chóng nói:
- Tôi cúp điện thoại trước, vợ cảnh sát tỷ tỷ cứ chờ tin tốt lành.
Hạ Thiên cúp điện thoại, sau đó hắn điện đến cho La Dân Sinh.
La Dân Sinh nhận điện thoại rất nhanh, giọng điệu khách khí:
- Chào Hạ thần y, cậu tìm tôi có việc gì sao?
- Nói nhảm, không có việc gì tôi tìm ông à?
Hạ Thiên tức giận nói:
- Này, mau đưa tên ngốc Thái Bằng Trình cho cảnh sát Bình Hải.
- Điều này... Hạ thần y, chuyện này còn phải thương lượng một chút. :
La Dân Sinh do dự một chút rồi trả lời.
- Thương lượng cái quái gì, mau giao người cho cảnh sát Bình Hải.
Hạ Thiên nói có chút bất mãn.
La Dân Sinh lại chần chừ, sau đó lão cắn môi:
- Thật xin lỗi, Hạ thần y, chuyện này tôi không làm được. Thái Bằng Trình phạm nhiều tội danh ở thủ đô, chúng tôi phải điều tra rõ ràng cái đã.
Hạ Thiên tức giận:
- Này, lão già, ông có tin tôi cho ông ăn đòn không?
- Hạ thần y, thật sự rất xin lỗi, dù cậu muốn đánh tôi thì tôi cũng không đưa Thái Bằng Trình ra ngoài.
La Dân Sinh nói có chút bất đắc dĩ, nhưng lại có chút kiên quyết.
- Ông chờ đấy, tôi sẽ cho ông ăn đòn ngay bây giờ.
Hạ Thiên rất tức giận, hắn cúp điện thoại, sau đó rời khỏi Yêu Tinh Biệt Uyển.
← Ch. 0693 | Ch. 0695 → |