← Ch.0727 | Ch.0729 → |
- Đập xe của mày thì sao? Mày dựa vào cái gì mà dọa nó? Nó mới bốn năm tuổi, nó còn là con nít, mày lớn thế nào rồi? Mày còn bốn tuổi sao?
Bà nộ của đứa trẻ rất hung hăng:
- Mày tưởng có xe thì ngon sao? Không phải là BMW sao? Đừng tưởng tao không biết, nhà tao có hàng đống BMW, cháu tao thường đấm vào BMW, nó thích đập xe của mày là để mắt đến mày rồi đấy.
- Này, bà biết nói lý lẽ không vậy?
Liễu Vân Anh bị chọc tức:
- Tôi chưa nó có xe là ngon, nhưng nó đập xe của tôi là không đúng, nó mới ba bốn tuổi nhưng bà cũng ba bốn tuổi sao? Bà không biết giữ cháu à?
- Mày mắng ai? Hả? Mắng ai?
Bà nội đứa bé chợt phóng đến tát vào mặt Liễu Vân Anh:
- Cô là loại vô giáo dục, mày không được dạy bảo sao? Tao sẽ thay mặt cha mẹ dạy bảo mày.
- Bốp.
Một âm thanh vang dội làm đám người xung quanh chợt ngây ngẩn.
Liễu Vân Anh cũng ngây người, nàng không ngờ sẽ có người chẳng nói lý lẽ mà ra tay đánh mình như vậy, vì bất ngờ mà nàng không kịp tránh.
Liễu Vân Anh vuốt gò má nóng bỏng mà thiếu chút nữa nước mắt cũng chảy ra.
- Nhìn mày ăn mặc như yêu tinh, xe này có được là do làm vợ nhí người ta sao? Đúng là không biết xấu hổ.
Người phụ nữ kia tiếp tục mắng Liễu Vân Anh, bộ dạng bệ vệ kiêu ngạo:
- Mau xin lỗi cháu tao, nếu không tiếp tục cho mày ăn tát.
- Bà già này, bà nghĩ rằng tôi sợ bà sao? Tôi cho bà ăn đòn bây giờ.
Liễu Vân Anh đột nhiên nổi nóng, nàng xông lên tát thật mạnh, nhưng một tát của nàng không trúng đích.
- Bốp, bốp!
Hai cái tát vang dội bùng phát, thì ra Hàn Hiểu và Thẩm Vân thấy bạn mình bị ức hiếp thì không nhịn được mà xông lên, hai người bọn họ tung một cái tát, vừa vặn vỗ trúng mặt bà già kia. Sau đó hai nàng còn thuận tay đẩy bà già ngã lăn xuống đất. Dù sao thì hai nàng cũng còn trẻ, nếu muốn ra tay đánh người thì thật sự hơn hẳn một bà lão hơn năm mươi.
Tình cảnh có chút hỗn loạn, có vài người tranh thủ tiến lên ngăn cản:
- Đừng đánh, đừng đánh......
- Đám tiểu yêu tinh chúng mày muốn đánh tao sao? Chúng mày chờ đó cho tao.
Bà lão tức tối gào lên, sau đó bò lên mặt đất rồi lấy điện thoại ra bấm số.
- Chờ thì chờ, tôi còn muốn bà bồi thường.
Liễu Vân Anh tức giận nói.
Liễu Vân Anh cảm thấy mình có lý, vì vậy bây giờ nàng cũng không sợ. Nhưng mười phút sau thì nàng thấy hơn mười chiếc xe BMW màu đen dừng lại ven đường, có vài chục người từ trên xe bước xuống, khi đó nàng bắt đầu sợ hãi. Lúc này vài chục người được bà lão chỉ huy đã trực tiếp đập nát chiếc BMW của Liễu Vân Anh.
Khi thấy chiếc BMW biến dạng hoàn toàn mà Liễu Vân Anh thậm chí còn có tâm tư muốn chết, sau đó nàng điện thoại cho chị gái, thiếu chút nữa nàng đã khóc lên. Bây giờ phải làm sao? Đây là lễ vật mà anh rể tặng cho chị, là thứ chị xem là bảo vật, nếu chút nữa để chị nhìn thấy thì còn biết nói sao?
Lúc này vẻ mặt Hàn Hiểu và Thẩm Vân cũng tái nhợt, đám người vây quanh cũng đã dứt khoát đứng ra xa, cũng không dám tiến lên nói điều gì.
- Nghe nói ba đứa chúng mày dám dọa con tao, còn đánh cả mẹ tao?
Một người đàn ông hơn ba mươi chợt đi về phía Liễu Vân Anh, người này thân hình cao lớn, bộ dạng hung tướng, phía sau có vài chục tên đàn ông, tên nào cũng trên dưới ba mươi.
- Là mẹ ông đánh tôi trước.
Liễu Vân Anh có chút khiếp đảm, nhưng nàng vẫn cãi lại.
- Dù mẹ tao đánh mày trước, mày được phép đánh lại sao?
Người đàn ông gầm lên một tiếng:
- Mày đi hỏi thăm xem Đặng Đào tao là ai? Mẹ của Đặng Đào tao mà mày dám đánh sao? Con tao mà mày dám dọa à? Bây giờ tao cho mày hai lựa chọn, một là ba đứa chúng mày lập tức quỳ xuống dập đầu ba cái nhận sai, tao sẽ bỏ qua cho, nếu không tao sẽ để cho tất cả anh em tát chúng mày một lượt.
- Này, ông... Ông đừng làm quá, tôi đã báo cảnh sát.
Liễu Vân Anh lui về phía sau vài bước.
- Báo cảnh sát sao?
Người đàn ông tự xưng là Đặng Đào chợt cười ha hả:
- Tao nói chúng mày sao khờ dại như vậy? Báo cảnh sát thì sao? Dù có cảnh sát ở đây thì ông cũng có thể đánh mày. Ông đánh mày sẽ không chết, cũng không có vết thương, nhiều lắm ông chỉ cho mày chút tiền, ông có nhiều tiền.
- Có tiền thì ngon sao?
Hàn Hiểu không nhịn được nói:
- Cũng không phải chỉ các ông mới có tiền.
- Bốp.
Đặng Đào chợt vung tay tát cho gò má Hàn Hiểu sưng đỏ tấy:
- Có tiền thì ngon, ông có thể đánh mày.
- Ông... Ông.......
Hàn Hiểu vuốt gò má nóng bỏng, nước mắt không tự giác trào ra.
Liễu Vân Anh cũng rất tức giận, nhưng cảnh sát chưa đến, nàng cũng không có biện pháp, đúng lúc này điện thoại của nàng vang lên.
- Cô cô, cô... Cô tìm cháu à?
Liễu Vân Anh nhận điện thoại.
- Tiểu Anh, cháu ở đâu? Theo cô đi đón gió?
Người điện thoại đến là Liễu Mộng.
- Cô cô, cháu ở trên đường Hải Giang.......
Liễu Vân Anh vừa nói được vài lời đã bị Liễu Mộng cắt ngang lời.
- Tiểu Anh, cô sẽ đến tìm cháu ngay, cô đang ở rất gần. -
Liễu Mộng nhanh chóng nói một câu rồi cúp điện thoại.
Lúc này Đặng Đào lại nói:
- Thế nào? Nghĩ kỹ chưa? Quỳ xuống hay để chúng tao xếp hàng cho ăn tát?
- Muốn chúng tôi dập đầu sao? Còn khuya!
Liễu Vân Anh tức giận nói:
- Con của ông đập xe tôi, sau đó mẹ ông đánh tôi, tôi không sai.
- Tốt, mày đã không muốn đập đầu thì tao sẽ cho mày ăn tát.
Đặng Đào cười lạnh một tiếng, sau đó hắn quay đầu nhìn đám đàn em:
- Ai lên trước?
- Để mẹ.
Người nói là bà lão, bà tức giận phóng về phía Liễu Vân Anh:
- Tao muốn cho tiểu yêu tinh mày không còn răng húp cháo.
Bà lão vừa nói vừa tát Liễu Vân Anh, nhưng lúc này Liễu Vân Anh đã có chuẩn bị, nàng lui về phía sau né tránh.
- Còn dám trốn sao?
Bà lão gào lên:
- Tiểu Đào, bắt con tiểu yêu tinh này, đừng cho nó chạy.
- Vâng, thưa mẹ.
Đặng Đào vung tay lên, hai tên đàn ông phóng đến trước mặt Liễu Vân Anh, cả hai giữ chặt lấy hai tay nàng.
- Á, á!
Hai tiếng kêu gào vang lên cùng một lúc, một người phụ nữ tuyệt sắc mặc đồ trắng trông như tiên nữ chợt xuất hiện bên cạnh Liễu Vân Anh, sau đó nàng tung chân đá văng hai tên đàn ông ra ngoài.
- Cô cô.
Liễu Vân Anh chợt vui mừng như điên, cô cô của nàng đến quá nhanh, lúc này xem như nàng được cứu, nàng biết cô mình đánh nhau rất giỏi.
← Ch. 0727 | Ch. 0729 → |