← Ch.0789 | Ch.0791 → |
Một người đàn ông cao lớn phóng đến, khi thấy bộ dạng thân mật của hai người trong phòng bệnh thì tức đến mức khó thể kiềm chế được.
- Con khốn nạn.
Người đàn ông phóng đến trước mặt Liễu Hà, sau đó tát mạnh lên mặt nàng.
- Anh... Làm sao anh...
Liễu Hà biết người đàn ông này, vì đó chính là chồng nàng.
- Con khốn nạn, ông đập nát mặt mày, để sau này đừng dùng nó để nằm ngửa nằm nghiêng.
Người đàn ông cao lớn liên tục cho Liễu Hà bảy tám cái tát, hai gò má nàng lập tức sưng vù lên, chẳng còn thấy xinh đẹp ở chỗ nào.
- Dừng tay, soa mày đánh người...
Ba Sơn lúc này lớn tiếng quát tháo.
- Dừng hả mày?
Người đàn ông cao lớn lúc này không còn đánh Liễu Hà, hắn đấm về phía Ba Sơn, đấm vào giữa mặt:
- Con bà mày, không phải là đạo điễn sao? Con bà mày không biết quy tắc ngầm đạo diễn chơi diễn viên sao? Nhiều diễn viên như vậy mà không chơi, lại dám chạy đến với vợ ông, bây giờ ông giết mày.
Người đàn ông cao lớn chụp lấy người Ba Sơn, sau đó hắn ném xuống và đạp điên cuồng. Lúc này Ba Sơn đáng thương lập tức gào thét kinh thiên động địa.
- Cứu... Cứu mạng...
Ba Sơn nhanh chóng lên tiếng cầu cứu, một lát sau có vài bác sĩ và y tá chạy đến, nhưng sau khi thấy có đánh nhau thì đám người này lại chạy đi. Một lát sau mới có hai bảo vệ chạy vào, đáng tiếc là bọn họ đến hơi muộn, lúc này Ba Sơn đã bị đánh cho hôn mê.
Khi Ba Sơn đang bị người ta đánh cho điên cuồng thì trong một khách sạn cách đó không xa, Hạ Thiên đang dùng một phương pháp đặc biệt để đánh người, hắn đang dùng phương thức mình thích nhất để đánh lên mông Vân Thanh.
Mãi đến khi Thạch Trường Canh điện thoại đến thì Hạ Thiên mới tạm thời bỏ qua hành vi bạo lực với Vân Thanh.
Thạch Trường Canh điện thoại đến kohong phải vì chuyện Hạ Thiên đánh Ba Sơn, chỉ là mời bọn họ sang dùng cơm, vì lúc này cũng là giờ cơm tối.
- Giúp tôi mặc quần áo.
Vân Thanh nhận điện thoại và nói với Hạ Thiên, bây giờ nàng đã không còn sức để mặc quần áo. Sau khi nàng điện thoại cho chồng của Liễu Hà thì không thể nào thoát khỏi bàn tay ma của Hạ Thiên, vì vậy mà cùng hắn điên cuồng cả buổi chiều. .
Lúc này trình độ mặc quần áo cho phụ nữ của Hạ Thiên có lẽ đã tiến triển rất nhiều, lần này chưa đến ba phút hắn đã mặc xong quần áo cho nàng. Sau khi hai người ăn mặc tử tế và ngồi nghỉ ngơi một lát thì rời khỏi khách sạn.
Khi hai người đến Thạch gia thì thức ăn đã được dọn sẵn, tất cả chỉ chờ hai người bọn họ.
- Chị.
Khi thấy Vân Thanh thì Thạch Thuần rất vui, nàng lập tức chạy đến.
- Tiểu Thanh, Hạ Thiên, dùng cơm thôi.
Thạch Trường Canh cũng dùng giọng hòa ái chào hỏi hai người.
Vân Thanh và Hạ Thiên tất nhiên sẽ không lề mề, mọi người cùng ngồi xuống bàn, Thạch Thuần ngồi ngay bên cạnh Vân Thanh, bữa cơm này nàng ăn rất nhiều, điều này làm cho Vân Thanh và Thạch Trường Canh rất vui. Bọn họ đều tin sức khỏe của Thạch Thuần đã tiến triển rất tốt.
- Chú Thạch, sau này Hạ Thiên lại đánh Ba Sơn, chú có biết không?
Sau khi ăn cơm tối xong thì Vân Thanh không khỏi nhắc đến chuyện này.
- Việc này sao? Chú biết rõ.
Thạch Trường Canh gật đầu, hắn không biết sao được? Khi đó bí thư huyện ủy còn điện thoại mắng hắn một chặp.
Thạch Trường Canh dừng lại một chút rồi bổ sung:
- Nhưng Tiểu Thanh cứ yên tâm, việc này không liên quan gì đến hai đứa nữa rồi, buổi chiều Ba Sơn làm kiểm tra trong bệnh viện mà không có kết quả, tất nhiên, bây giờ thì bị thương rất nặng.
- Chồng của Liễu Hà đã thật sự đánh Ba Sơn rồi sao?
Hạ Thiên dùng giọng hiếu kỳ hỏi một câu.
Thạch Trường Canh cảm thấy bất ngờ:
- Sao cậu lại biết?
- Chú Thạch, thật ra là cháu điện thoại cho chồng của Liễu Hà.
Vân Thanh có chút ngượng ngùng, sau đó nàng hỏi một câu:
- Ba Sơn kia bị thương rất nặng sao?
- Đúng vậy, bây giờ vẫn còn hôn mê.
Thạch Trường Canh dùng ánh mắt cổ quái nhìn Vân Thanh:
- Liễu Hà cũng bị thương, bị chồng đánh.
- Chồng Liễu Hà có bị các chú bắt lại không?
Vân Thanh có chút áy náy.
- Điều này phải xem tình huống, nếu Ba Sơn không bị thương quá nặng thì không co vấn đề gì, quá lắm thì bồi thường chút thuốc men, dù sao thì Ba Sơn cũng là người sai trước.
Thạch Trường Canh cười cười:
- Tiểu Thanh, cháu cũng đừng quan tâm đến chuyện này nữa.
Thạch Trường Canh nói đến đây thì giống như nhớ đến một vấn đề gì đó:
- Đúng rồi, Tiểu Thanh, cháu theo chú, mẹ cháu có chút đồ, chú thấy nên đưa cho cháu.
- Vâng, chú Thạch.
Vân Thanh lên tiếng.
- Đúng rồi, Hạ Thiên, cậu ngồi đây một chút nhé?
Thạch Trường Canh nói thêm.
Hạ Thiên không khỏi dùng ánh mắt cổ quái nhìn Thạch Trường Canh, hình như người này có bí mật gì đó muốn nói với Vân Thanh mà không muốn hắn nghe được.
- Được.
Hạ Thiên liên tiếng, hắn dứt khoát đi ra ngoài sân, dù sao hắn cũng có thể nghe được, không đi theo cũng chẳng sao.
Thạch Trường Canh đưa Vân Thanh lên lầu hai, Vân Thanh có chút kỳ quái, phòng ngủ của mẹ nàng không phải ở dưới lầu sao?
- Tiểu Thanh, thật ra chú có vài chuyện muốn nói với cháu.
Thạch Trường Canh đưa Vân Thanh lên sân thượng, sau đó hắn đi thẳng vào vấn đề:
- Cháu hiểu nhiều về Hạ Thiên chứ?
- Hạ Thiên sao? Cháu coi như hiểu khá rõ.
Vân Thanh có chút bất an:
- Chú Thạch, sao chú lại hỏi như vậy?
- Chú nghe nói vài tin đồn về cậu ấy, tất nhiên đây chỉ là tin đồn, chú cũng chưa chứn thực, nhưng chú cảm thấy nên nói cho cháu biết.
Thạch Trường Canh có chút trầm ngâm:
- Cháu có biết Kiều Tiểu Kiều không?
Vân Thanh nghe đến cái tên Kiều Tiểu Kiều thì hiểu vấn đề, chú Thạch nhất định biết rõ Hạ Thiên lăng nhăng kia còn nhiều người phụ nữ khác.
- Chú Thạch, cháu hiểu chú muốn hỏi về điều gì.
Vân Thanh biết rõ chuyện này không thể nào che giấu được, chẳng bằng nói rõ ràng:
- Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều có quan hệ rất mật thiết, hơn nữa, có lẽ chú không biết, có nhiều phụ nữ có quan hệ với cậu ấy, thật ra cháu đã sớm biết từ lâu.
- Vậy sao cháu còn ở cùng nó?
Thạch Trường Canh không khỏi nhíu mày:
- Tiểu Thanh, chú không muốn xen vào chuyện của cháu, nhưng chú xem cháu như con, chú không muốn cháu bị người khác ức hiếp, cháu hiểu chưa?
- Chú Thạch, cháu hiểu, nhưng chuyện giữa cháu và Hạ Thiên rất phức tạp.
Vân Thanh giải thích:
- Hạ Thiên không phải là người bình thường, cậu ta có năng lực thần kỳ, nhưng vì lúc nhỏ vì sống tách rời ngoài xã hội nên có rất nhiều chuyện không hiểu. Vì vậy cậu ấy cảm thấy một người đàn ông có nhiều vợ, điều này chẳng có gì sai.
Vân Thanh nói đến đây thì bổ sung thêm một câu:
- Tóm lại, chú Thạch, cháu có chừng mực, thật ra cậu ấy có chút lăng nhăng nhưng đối xử rất tốt với cháu.
← Ch. 0789 | Ch. 0791 → |