← Ch.0802 | Ch.0804 → |
Trong huyện Mộc Dương có rất nhiều người họ Dương, đã từng có một thôn Dương gia ở đây, sau này vì nhiều nguyên nhân mà chia thành hai thôn, được gọi là thôn Thượng Dương và thôn Hạ Dương. Vì mọi người đều cùng một họ, nếu là trước đó vài đời hay chục đời thì bọn họ đều là người một nhà, vì thế mà trước nay thôn Thượng Dương và thôn hạ Dương đều rất đồng lòng, giống như một đại gia tộc, nếu gặp phải chuyện gì thì cả thôn đều được điều động.
Thạch Trường Canh thân là cục trưởng cục công an huyện Mộc Dương, tất nhiên cũng hiểu rõ tình huống của thôn Hạ Dương. Vì vậy sau khi hắn nhận được tin báo có vài trăm người tụ tập cùng một chỗ trong thôn Hạ Dương để tấn công vài người, hắn lập tức cảm giác được có chuyện xấu, nếu giải quyết không tốt sẽ bị đồn là huyện Mộc Dương sinh ra nhiễu loạn, như vậy chỉ sợ không phải một mình hắn gặp chyện không may. Vì thế hắn đành phải chạy đến để tự xử lý chuyện phát sinh.
Khi Thạch Trường Canh đi đến thôn Hạ Dương thì nhìn thấy một chiếc xe rất xa hoa, lần đầu tiên hắn còn tưởng mình nhìn lầm, nhưng nhìn kỹ lại thì trong lòng trầm xuống. Trời ạ, đây không phải là một chiếc Rolls - Royce sao? Người trong nước có thể lái được những chiếc xe thế này có thể nói là như đầu ngón tay, đây rốt cuộc là đại nhân vật gì? Sao lại đi đến đây?
Tình huống bây giờ rất hỗn loạn, ít nhất có hơn trăm người vây quanh bốn phía chiếc xe, vì vậy chiếc xe này căn bản không thể nào chạy lên phía trước. Nếu bọn họ muốn chạy đi thì phải cán người, hơn nữa đám thôn dan đã cầm sẵn gậy gộc cuốc xẻng, bộ dạng giống như muốn xông lên đập nát xe.
Lúc này một vài tên công an đang khuyên can thôn dân, đây chính là những người chạy đến trước Thạch Trường Canh, bọn họ đã xử lý sự việc hơn nửa giờ, đáng tiếc là nửa giờ qua bọn họ không làm ra hiệu quả gì, thôn dân hình như càng thêm kích động. Thậm chí lúc này đã có vài người vọt đến trước mặt xe, bọn họ muốn dùng gậy gỗ đập bể xe, nhưng đáng tiếc là chẳng ai thành công, vì bốn phía chiếc xe có hai nam hai nữ bảo vệ, thân thủ của đám người này tương đối khá, thôn dân nào cũng khó thể tiếp cận.
- Cục trưởng Thạch.
Khi Thạch Trường Canh đến nơi thì đồn trưởng đồn công an địa phương trước đó nhận nhiệm vụ giải quyết chuyện này tiến lên nghênh đón.
- Có chuyện gì xảy ra?
Thạch Trường Canh mở miệng hỏi, hắn trước tiên cần biết rõ tình huống, sau đó mới biết xử lý thế nào.
Đồn trưởng này có chút bất đắc dĩ:
- Thật ra chỉ là một chuyện nhỏ, chiếc xe này chạy qua đường không cẩn thận đã cán chết một con gà mái.
- Chỉ như vậy sao?
Thạch Trường Canh không khỏi nhíu mày:
- Chuyện này mà là đại sự sao? Bây giờ sao náo loạn thế này?
- Đều là Nhị Cẩu Tử gây náo loạn.
Tên Đồn trưởng có chút tức giận:
- Tiểu tử kia thấy người ta có tiền nên muốn kiếm chút đỉnh, kết quả người ta không phải loại dễ trêu, vì vậy mà sự kiện náo loạn.
Nhị Cẩu Tử tên là Dương Nhị Lưỡng, tên này suốt ngày ăn chơi lêu lổng, thường xuyên trộm cắp nhưng rất thông minh, những chuyện lén lút hắn chưa từng làm trong thôn, lại kêu đám người trong thôn là chú bác cô dì cực kỳ ngọt ngào. Vì vậy tên khốn kia chẳng phải loại gì tốt nhưng trong thôn Hạ Dương thì lại được mọi người thương mến.
Con gà mái bị cán chết trùng hợp lại là của nhà Dương Nhị Lưỡng, hắn thấy gà nhà mình bị cán chết thì lập tức bắt bồi thường, hơn nữa mở miệng là đòi một ngàn. Tuy những năm nay gà mái rất đáng tiền, nhưng dù là một con gà quá lắm cũng chỉ một trăm đồng, nếu nói là một ngàn thì quá khoa trương. Dù là như vậy thì lái xe cũng đưa cho hắn một ngàn đồng.
Đáng lý ra sự việc đến đây là kết thúc nhưng Dương Nhị Lưỡng thấy người ta trả tiền sảng khoái, hơn nữa lại chạy xe xịn nên muốn kiếm thêm. Hắn thu một ngàn đồng và còn chưa chịu bỏ qua, còn bắt bồi thường thêm, lý do mà hắn đưa ra cũng rất đầy đủ, vì con gà mẹ vừa bị cán chết có thể đẻ trứng.
Dương Nhị Lưỡng nói gà mái chỉ cần một ngàn, nhưng gà mái đẻ trứng, mà trứng có thể nở thành gà mái, sau đó gà mái lại đẻ trứng. Nếu suy tính như vậy thì con gà mái trở thành vật quý vô giá, cuối cùng hắn mới há miệng sư tử bắt bồi thường một trăm ngàn, hơn nữa còn nói đã ra giá rẻ cho đối phương.
- Tiểu tử này không phải làm càn sao?
Thạch Trường Canh có chút căm tức, đúng là được lợi còn không chịu dừng.
- Đáng lý ra cũng chẳng phải là gì, người ta dù sao cũng có tiền, nhưng bọn họ cũng không muốn bị xảo trá như vậy. Khi đó đối phương tức giận và ném Nhị Cẩu Tử sang một bên rồi lái xe chạy đi, kết quả là sự việc náo loạn lớn, Nhị Cẩu Tử nằm lăn trên đất nói rằng đã bị xe cán, đối phương còn muốn giết người. Sau đó thôn dân chạy đến, vì vậy mà có vài trăm người tập trung lại.
Đồn trưởng có chút bất đắc dĩ:
- Chúng ta cố gắng nói rõ với thôn dân, chúng tôi cũng đã thương lượng với lái xe, đối phương nói nhiều nhất chỉ đưa ra mười ngàn, nhưng Nhị Cẩu Tử ỷ vào số đông mà giữ xe người ta lại, tiểu tử này đúng là.
- Được rồi, tôi đi xử lý.
Thạch Trường Canh sau khi biết rõ tình huống thì đi về phía chiếc xe, đồng thời hắn lớn tiếng nói:
- Mọi người yên tĩnh một chút, tôi là cục trưởng cục công an Thạch Trường Canh, tôi nhất định sẽ xử lý công bằng chuyện này, không nên kích động, không nên ra tay.
- Anh là cục trưởng cục công an sao?
Thạch Trường Canh vừa nói dứt lời thì một người hỏi, là người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh chiếc xe:
- Tôi đã nói rồi, tôi cho đám cảnh sát các anh nửa giờ, nếu các anh không thể giải quyết, chúng tôi sẽ tự mình ra tay. Lúc này đã là nửa giờ, tôi hỏi các anh lại một lần nữa, cuối cùng có để đám người này mở đường hay không?
- Mày nghĩ mày là ai?
- Đúng vậy, sao dám nói như vậy với cục trưởng.
- Người ngoài đến đây thì giỏi sao? Nếu không để xe ở lại thì đừng hòng được đi.
...
Một vài thôn dân ồn ào, bộ dạng chỉ sợ thiên hạ không loạn, tất nhiên ồn ào nhất chính là tên đầu sỏ Dương Nhị Lưỡng.
- Xin hỏi anh là... -
Thạch Trường Canh cũng có chút mất vui, hắn không quen bị người ta nói như ra lệnh. Nhưng hắn biết đối phương có thân phận không tầm thường, vì vậy hắn cố gắng nhẫn nhịn.
- Tôi là Tống Hùng.
Người đàn ông nhìn Thạch Trường Canh:
- Chúng tôi đã bị trễ vài giờ ở đây, sự kiên nhẫn của chúng tôi chỉ có hạn. Tôi cho anh thêm năm phút, nếu đám cảnh sát các anh không giải quyết được vấn đề thì chúng tôi tự mình giải quyết.
Thạch Trường Canh đang định nói thì điện thoại vang lên, hắn lấy ra xem, người gọi đến là Vân Thanh, vì vậy hắn nói với Tống Hùng:
- Xấu hổ quá, tôi phải nghe điện thoại.
Thạch Trường Canh bước sang một bên nghe điện thoại, hắn không ngờ động tác của mình lại bị Tống Hùng nghĩ rằng hắn cố ý kéo dài thời gian, vì vậy lập tức mất kiên nhẫn.
- Ra tay.
Tống Hùng quát lên chói tai, sau đó tình cảnh chợt trở nên thảm thiết.
← Ch. 0802 | Ch. 0804 → |