← Ch.0999 | Ch.1001 → |
Hạ Thiên chợt ngẩn ngơ, sau đó hắn thầm nói:
- Quỷ keo kiệt chị rõ ràng không còn keo kiệt.
Hạ Thiên không đợi Ninh Khiết nói chuyện mà hưng phấn nói:
- Vẫn là tôi lợi hại nhất, một người keo kiệt như chị sau khi trở thành vợ tôi thì hết keo kiệt.
Nếu là ngày xưa Ninh Khiết nghe được những lời này của Hạ Thiên thì nhất định sẽ tranh chấp vài câu, nhưng lúc này nàng không phản ứng lại lời nói của hắn, nàng chỉ nghiêng người kéo chăn che dấu thân thể của mình, sau đó dùng ánh mắt khác thường nhìn hạ thiên, giọng điệu cũng khác thường:
- Cậu thích gọi tôi là quỷ keo kiệt, sau này coi như tôi là quỷ keo kiệt, nhưng chỉ keo kiệt với người khác, vĩnh viễn sẽ không keo kiệt với cậu, cậu thấy sao?
- Tốt, ý kiến này rất tốt, sau này chị là vợ quỷ keo kiệt của tôi.
Hạ Thiên nghiêm trang nói một câu, sau đó hắn chui vào trong chăn rồi lầm bầm:
- Đúng là có hơi lạnh.
- Lạnh?
Ninh Khiết có chút kinh hãi, nàng chủ động dán thân thể ấm áp của mình lên, trong miệng nghi ngờ nói:
- Sao cậu lại lạnh? Ủa, sao người cậu lạnh như băng vậy? Chẳng lẽ âm hỏa còn trong người cậu.
Giọng điệu của Ninh Khiết bắt đầu trở nên dịu dàng, vì nàng muốn dịu dàng một chút với Hạ Thiên. Sau khi Tống Ngọc Mị chuyển hết âm hỏa lên người thì nàng chính thức đóng băng và hôn mê, nhưng sau đó không lâu nàng lại khôi phục ý thức. Tuy nàng không thể mở miệng nhưng có thể nghe được tất cả âm thanh ở bên ngoài, dù nàng không tận mắt thấy tất cả những gì đang phát sinh, nhưng nàng dùng hai tai cũng cảm nhận được.
Đã từng có thời gian Ninh Khiết không có hảo cảm với Hạ Thiên, vì hắn để lại cho nàng ấn tượng không tốt, lại hay nói những lời kỳ quái làm nàng tức giận. Sau đó nàng là đệ tử của Tống Ngọc Mị, nhanh chóng có thân phận tôn quý làm nàng khó thể thích ứng. Khi đó nàng lại biết thêm nhiều chuyện về Hạ Thiên, hắn vừa lưu manh vừa lăng nhăng, điều này càng làm nàng bất mãn.
Nếu xét phương diện khác thì Tống Ngọc Mị cho Ninh Khiết một áp lực khổng lồ, nàng phát hiện mình sợ hãi đối phương từ trong đáy lòng, vì thế mà không dám cãi lệnh. Tống Ngọc Mị bắt nàng làm gì thì làm thứ đó, để nàng đi lừa Hạ Thiên, dù trong lòng nàng có chút áy náy nhưng cũng chỉ ngoan ngoãn làm theo. Tống Ngọc Mị nói nàng đi tìm Nguyệt Thanh Nhã, nàng đến Thanh Phong Sơn, hầu như tìm khắp Thanh Phong Sơn vài lượt, cuối cùng không có thu hoạch gì.
Những lúc đó tuy Ninh Khiết cảm thấy không tình nguyện nhưng dù sao cũng không quá đáng trách, vì dù gì đó cũng là sư phụ của nàng, Tống Ngọc Mị dạy nàng võ công hùng mạnh, lại cho nàng thân phận cao quý, nàng cũng nên làm cho đối phương chút chuyện vặt.
Tất nhiên nếu người Tống Ngọc Mị cần đối phó không phải Hạ Thiên thì tốt hơn, dù sao nàng có bất mãn nhưng cũng không thật sự hận Hạ Thiên. Nàng biết mìn từ một phụ nữ bất hạnh biến thành mỹ nữ, cuối cùng còn là người đẹp có thân phận cao quý, công lao lớn nhất không phải là Tống Ngọc Mị, chính là Hạ Thiên. Trước đó hắn chữa mắt, chữa tật chân dài chân ngắn cho nàng, đồng thời cũng cho nàng một thứ gọi là linh khí.
Nhưng những gì phát sinh trước đó vài chục giờ đã làm Ninh Khiết hiểu ra vấn đề, cũng làm nàng từ bỏ ảo tưởng với Tống Ngọc Mị. Cuối cùng nàng cũng hiểu, từ đầu đến cuối vị sư phụ kia không coi mình là đệ tử, dù là kẻ nào cũng có thể hy sinh, không riêng gì nàng, ngay cả đám người Tống gia đều có thể hy sinh, mà nàng từ đầu chẳng qua chỉ là một công cụ mà thôi. Điều nàng cảm thấy cực kỳ buồn cười chính là sở dĩ mình có thể trở thành công cụ hữu dụng cho người ta cũng vì Hạ Thiên ban cho năng lực phi phàm, nhưng sau khi nàng trở thành công cụ thì lại đối phó vói chính Hạ Thiên.
Ninh Khiết đã từng cảm thấy sư phụ của mình rất tốt, đã từng cảm thấy Hạ Thiên giúp mình nhưng thường xuyên làm mình nổi điên, cũng không đối xử tốt với mình. Nhưng khốn nổi khi nàng bị người ta vứt bỏ thì người ở bên cạnh lại chính là Hạ Thiên, dù hắn bị sư phụ của nàng uy hiếp, bị áp chế công lực, mất đi năng lực hùng mạnh, hắn vẫn mang nàng theo.
Khi ninh khiết cảm giác được Hạ Thiên cố sức ôm n đến khách sạn, nàng thật sự rất muốn khóc, đáng tiếc khi đó nàng không khóc ra tiếng, cuối cùng nàng phát hiện người tốt với mình nhất là Hạ Thiên.
Dù đôi khi Hạ Thiên nói chuyện không dễ nghe, dù hắn thường xuyên nói nàng là quỷ keo kiệt, dù hắn thường xuyên chiếm tiện nghi của nàng, nhưng hắn chưa từng hại nàng, khi gặp tình cảnh khó khăn hắn chưa từng vứt bỏ nàng. Thật ra hắn có thể ném nàng đi như rác rưởi, vì hắn không có nghĩa vị gì cần phải giúp nàng, nếu hắn làm như vậy thì nàng tin không bao lâu nữa mình sẽ được đưa đi hỏa táng.
Khi Hạ Thiên ở bên cạnh lầm bầm muốn thu nàng làm vợ, nàng thật sự muốn mở miệng đồng ý, đáng tiếc là nàng không thể nói nên lời. Sau đó khi nàng phát hiện mình có hơi cử động thì cố gắng phối hợp với hắn, tuy nàng không hiểu nhưng vẫn muốn cho hắn biết mình thật sự tình nguyện.
Sau đó Hạ Thiên nói nàng nên vui mừng mới đúng, và nàng thật sự vui mừng, khoảnh khắc này nàng cảm thấy rất hạnh phúc.
Hạnh phúc này đến quá đột nhiên nhưng lại là sự thật, vì vậy Ninh Khiết quyết định phải quý trọng. Nàng biết Tống Ngọc Mị uy hiếp Hạ Thiên không được liên lạc với những bà vợ khác, nàng không biết sau này hắn có đánh bại Tống Ngọc Mị hay không, nhưng nàng biết mình sẽ có một khoảng thời gian vui vẻ với hắn, đến khi Tống Ngọc Mị biết nàng còn sống và ra tay sát hại, trong khoảng thời gian đó nàng sẽ không cho Hạ Thiên cô độc.
Trước kia Ninh Khiết thích cãi nhau với Hạ Thiên, nhưng bây giờ nàng quyết định phải dịu dàng, nàng phải là một người phụ nữ dịu dàng, ngoan ngoãn phục tùng, hắn muốn gì nàng đều có thể cho, để hắn thật sự vui vẻ. Vì vậy nghe nói hắn lạnh thì nàng cũng dùng thân thể của mình áp lên người hắn, nhưng nàng đột nhiên phát hiện thân thể hắn lạnh như băng, loại cảm giác lạnh này rất quen thuộc với nàng, không phải do gió lạnh, do âm hỏa mang đến.
- Tất nhiên vẫn còn, âm hỏa còn rất nhiều, bây giờ tôi không thể hấp thu tất cả, vì vậy chỉ có thể tạm thời áp chế ở phía bên trái.
Hạ Thiên giải thích một câu:
- Chị có thể sờ bên phải, bên này không lạnh.
Ninh Khiết lsuc này đã ôm lấy Hạ Thiên, vì vậy nàng thật sự cảm nhận được bên trái cơ thể hắn như hàn băng nhưng bên phải cực kỳ ấm áp, thậm chí còn ấm hơn người nàng. Nhưng thân thể một lạnh một nóng này quá rõ ràng, lại nằm trên cùng một người, điều này làm nàng cảm thấy không bình thường.
- Như vậy không sao đấy chứ?
Ninh Khiết lo lắng hỏi.
- Có lẽ không.
Hạ Thiên thật ra cũng không quá khẳng định, vừa rồi hắn phát hiện mình không thể nào chống đỡ luồng âm hỏa khổng lồ này, vì vậy dưới tình huống bất đắc dĩ mới dùng biện pháp này để áp chế âm hỏa. Sở dĩ hắn nghĩ ra biện pháp này vì linh cảm đến thân thể một nóng một lạnh của Mị Nhi trước kia, vì thế hắn nghĩ mình tạm thời nên như vậy.
- Nhưng bây giờ cậu cảm thấy lạnh, phải làm sao bây giờ?
Ninh Khiết ôm chặt Hạ Thiên hơn:
- Như vậu có dễ chịu chút nào không?
- Không sao, chỉ hơi lạnh mà thôi, tôi còn có thể chịu được.
Hạ Thiên cũng không quan tâm đến thứ này:
- Tôi đã nghĩ ra biện pháp, mỗi ngày hấp thu một phần âm hỏa, như vậy sau một thời gian thì có thể hoàn toàn khôi phục lại như thường, đến khi đó chúng ta có thể đi tìm tính sổ với Tống Ngọc Mị kia.
- Cậu thật sự có biện pháp hấp thu âm hỏa sao?
Tâm tình của Ninh Khiết có khá hơn một chút.
- Tất nhiên là thật.
Hạ Thiên mất hứng:
- Tôi cũng không lừa gạt người khác, không giống như vợ quỷ keo kiệt hay lừa gạt tôi.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi thì thào:
- Âm hỏa chết tiệt này, đúng là rất lạnh, không bằng chúng ta làm chút vận động, xem có nóng lên không.
- Làm chút vận động sao?
Ninh Khiết chợt không kịp phản ứng:
- Cậu... Cậu muốn ra ngoài tản bộ sao?
- Tất nhiên là không.
Hạ Thiên dùng cánh tay ấm áp ôm lấy Ninh Khiết:
- Vừa rồi vì hấp thu âm hỏa mà thiếu chút nữa tôi đã mệt chết, thật sự rất mất mặt, bây giờ thể lực dồi dào, phải lấy lại mặt mũi.
Hạ Thiên nói và đưa Ninh Khiết xuống dưới, dù bây giờ một nửa người của hắn lạnh như băng nhưng bộ phận kia lại không nằm trong phạm vi lạnh, nơi đó vừa nóng vừa cứng. Mà bộ vị nóng hổi này cũng nhanh chóng làm cho Ninh Khiết trực tiếp cảm nhận được nhiệt lực trên người Hạ Thiên, dù chỗ kia vẫn còn hơi đau nhưng bây giờ nàng đã khôi phục lại bình thường, nàng vẫn cố gắng nghênh tiếp với hắn.
Cuối cùng Hạ Thiên cũng lấy lại mặt mũi, nhưng đợt vận động này cũng không làm hắn cảm thấy ấm, thân thể vẫn lạnh, cũng may mà hắn nhịn được, vì vậy trong lòng hắn có chút vui sướng. Âm hỏa kia đúng là chết tiệt, tuy vẫn làm hắn cảm thấy lạnh, nhưng may mà hắn lại là đàn ông làm bằng sắt.
- Trước khi chúng ta đánh bại Tống Ngọc Mị, chẳng lẽ cứ ở tại chỗ này?
Ninh Khiết khẽ dựa vào trong ngực Hạ Thiên, tuy một nửa người của hắn lạnh như băng nhưng nàng vẫn không xịch ra, nàng không phải là người thường, bây giờ trong người không còn âm hỏa, vì vậy có thể chống đỡ cảm giác lạnh. Nhưng lúc này nàng có chút mê man với cuộc sống sau này, dù nàng chưa ra khỏi cửa khách sạn nhưng cũng biết đây là thành phố Cảng Thành, nàng vẫn còn xa lạ với thành phố này, là lần đầu tiên nàng đến đây.
- Đúng vậy.
Hạ Thiên có vài phần buồn bực, hắn khẽ gật đầu, sau đó an ủi Ninh Khiết một câu:
- Chị đừng lo, chúng ta sẽ không chờ lâu ở đây, tôi khẳng định sẽ nhanh chóng hấp thu hoàn toàn âm hỏa, đến lúc đó tôi có thể đánh bại con đàn bà Tống Ngọc Mị chết tiệt kia.
← Ch. 0999 | Ch. 1001 → |