← Ch.1006 | Ch.1008 → |
Hạ Thiên dùng động tác rất nhanh để đâm ngân châm lên người mình, chưa đến một lúc sau, tất cả ngân châm đều đã đâm lên người hắn.
Ninh Khiết vốn không biết có chuyện gì phát sinh, nhưng khi nàng thấy động tác của Hạ Thiên thì hiểu ra, có lẽ hắn lại bị âm hỏa quấy phá.
Hạ Thiên nhanh chóng không ghim kim nữa, hắn ngồi xuống đất, nhắm mắt lại. Ninh Khiết không biết hắn đang làm gì, nhưng nàng có thể cảm giác được trong không gian lân cận có một luồng sóng dao động, vô tình trong lòng nàng có chút lo lắng, nàng có thể suy đoán hắn đang cố gắng ngăn cản những công kích của âm hỏa.
Dù Ninh Khiết thật sự lo lắng nhưng cũng không biết nên làm gì, điều nàng cần làm duy nhất chính là ở bên cạnh cảnh giới, không cho bất kỳ ai quấy rầy hắn.
- Đừng lo, y thuật của cậu ta lợi hại như vậy, tất nhiên sẽ có cách giải quyết vấn đề.
Ninh Khiết thầm an ủi mình, nàng tin Hạ Thiên dám đưa âm hỏa sang người thì chắc chắn có thể áp chế được.
Ninh Khiết cũng không biết khi đó Hạ Thiên thật ra không còn lựa chọn nào khác, tất nhiên bây giờ Hạ Thiên cũng thật sự có thể nắm chắc giải quyết âm hỏa.
Bây giờ âm hỏa và băng hỏa linh khí chính là hai lực lượng khác biệt trong người hắn, nếu xét ở một trình độ nào đó thì hai lực lượng này không liên quan đến nhau, nhưng thực tế băng hỏa linh khí khá đặc thù, vì vậy nếu băng hỏa linh khí đủ mạnh thì hoàn toàn có thể thôn phệ chuyển hóa bất kỳ luồng chân khí nào khác. Hạ Thiên đã từng làm những chuyện tương tự như vậy, điều bây giờ hắn cần làm chính là một chuyện đã từng xảy ra mà thôi.
Vấn đề duy nhất chính là bây giờ lực lượng âm hỏa trong người Hạ Thiên quá hùng mạnh, thậm chí còn mạnh hơn cả băng hỏa linh khí, nếu muốn dùng băng hỏa linh khí để thôn phệ là điều không thể. Cũng may hắn nghĩ ra một biện pháp, đó chính là đi từng bước một, hắn lợi dụng ngân châm để phong bế vài kinh mạch của mình, chia âm hỏa thành hai bộ phận, một phần rất mạnh, một phần lại yếu, mà bây giờ điều hắn cần làm chính là dùng băng hỏa linh khí cắn nuốt tất cả phần âm hỏa yếu đuối kia.
Nếu kế hoạch này có thể thành công, như vậy mỗi ngày Hạ Thiên có thể cắn nuốt một phần âm hỏa, sau một khoảng thời gian hắn có thể hoàn toàn thanh toán tất cả. Nhưng kế hoạch này có thể thành công hay không thì Hạ Thiên không thể nắm chắc mười phần, chỉ coi như lần này là thí nghiệm mà thôi.
Đây là một quá trình rất gian khổ, Hạ Thiên không ngừng vận chuyển băng hỏa linh khí trong cơ thể, hắn thôn phệ âm hỏa với tốc độ thong thả, đối với hắn thì đây chính là một cảm giác dày vò.
Hơn nữa người bị dày vò cũng không phải chỉ có Hạ Thiên, đối với Ninh Khiết ở bên cạnh thì cũng là một loại dày vò, vì vài giờ trôi qua mà Hạ Thiên vẫn ngồi đó không nhúc nhích, khốn nổi nàng lại không biết tình huống bây giờ của Hạ Thiên là gì, tất nhiên nàng sẽ càng lo lắng. Nhưng bây giờ nàng chỉ có một lựa chọn duy nhất, chỉ có thể chờ đợi trong dày vò mà thôi.
...
Hầu như cùng một thời gian, ở thủ đô.
Trong một tòa nhà lớn, một cô gái xinh đẹp ngồi bên đàn dương cầm, nàng khẽ nhắm mắt, ngón tay lướt trên phím đàn. Một bài hát duyên dáng vang lên, một ca khúc được người hát dùng hết tâm tư cất lời:
- Trong một cơn gió tuyết tán loạn... Tuyết Cơ dĩ nhiên là mê say...
Cô gái xinh đẹp lại lặp lại lời ca một lần nữa, vô tình trên mặt có hai giọt lệ.
- Bốp, bốp, bốp...
Tiếng vỗ tay khẽ vang lên làm cô gái bừng tỉnh, nàng xoay người rồi dùng tốc độ thật nhanh lau nước mắt, nàng cười miễn cưỡng:
- Đại ca.
- Tiểu Vũ, đây là ca khúc mới của em sao?
Người đến cao lớn anh tuấn, chính là đệ nhất công tử thủ đô Triệu Công Tử. Hắn nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt có chút dịu dàng, bộ dạng cũng không cao ngạo như ở bên ngoài, đơn giản là cô gái xinh đẹp kia chính là em gái của hắn, là Thiên Hậu nổi tiếng giới ca sĩ Hoa ngữ, Triệu Vũ Cơ.
- Vâng, đại ca, khúc vừa rồi mới được viết ra, đêm nay lần đầu tiên em hát.
Triệu Vũ Cơ khẽ gật đầu, nàng thành thật trả lời.
Triệu Công Tử khẽ thở dài:
- Tiểu Vũ, em đúng là một thiên tài âm nhạc, thiên phú âm nhạc của em có thể nói là đệ nhất.
- Đại ca, thật ra cũng không phải, bây giờ ma nữ Mộng Mộng còn được hoan nghênh hơn em.
Triệu Vũ Cơ lắc đầu nói.
- Ma nữ Mộng Mộng có tiếng ca rất hay, nhưng đó là vì âm thanh của cô ta dễ nghe, cô ta cũng không giống em, tiếng ca của em không những dễ nghe, còn ẩn chứa tình cảm.
Triệu Công Tử lắc đầu, sau đó hắn di chuyển chủ đề:
- Đúng rồi, Tiểu Vũ, bài hát này tên là gì?
- À, tên là Tuyết Cơ.
Triệu Vũ Cơ trả lời.
- Tuyết Cơ, Tuyết Cơ!
Triệu Công Tử khẽ lặp lại hai lần, sau đó hắn nhìn vào mắt Triệu Vũ Cơ:
- Tiểu Vũ, em là Tuyết Cơ, có đúng không?
Triệu Vũ Cơ chợt ngẩn ngơ, sau đó nàng mất tự nhiên hỏi:
- Đại ca, sao anh lại hỏi vậy?
- Tiểu Vũ, anh biết em đã đến huyện Mộc Dương, cũng biết em đi tìm Hạ Thiên. Anh biết em và Hạ Thiên đã ở một đêm trên Thanh Phong Sơn, tối hôm đó có trận tuyết lớn, mà em và Hạ Thiên thì không biết đã đi đâu.
Triệu Công Tử chậm rãi nói:
- Anh không biết tối hôm đó các em đi đâu, nhưng anh nghe xong lời ca và hiểu rõ.
- Thật xin lỗi, đại ca, em không cố ý muốn dối anh.
Triệu Vũ Cơ khẽ nói.
Triệu Công Tử khẽ thở dài:
- Tiểu Vũ, em quả thật là không biết nói dối, anh biết em cố ý gạt anh, anh biết em muốn làm gì. Em muốn giết Hạ Thiên, em muốn giúp anh, nhưng, Tiểu Vũ, anh đã nói với em rồi, em làm vậy không phải giúp anh, là sỉ nhục anh...
- Đại ca, thật xin lỗi, em chỉ...
Triệu Vũ Cơ cảm thấy rất lo lắng.
- Không cần nói xin lỗi.
Triệu Công Tử dùng ánh mắt sủng ái nhìn Triệu Vũ Cơ:
- Tiểu Vũ, em là em gái của anh, dù em làm gì thì anh cũng không trách, nhưng có một số việc, anh hy vọng em có thể nói cho anh biết.
- Đại ca, có chuyện gì?
Triệu Vũ Cơ không nhịn được phải hỏi.
- Tiểu Vũ, em yêu Hạ Thiên có phải không?
Triệu Công Tử trầm mặc một lúc rồi khẽ hỏi.
- Em...
Triệu Vũ Cơ chợt ngẩn ngơ, khoảnh khắc này nàng thật sự không biết nên trả lời thế nào, nàng khẽ nói:
- Đại ca, em thật sự không biết, em còn chưa yêu ai, em không biết đó là thứ cảm giác gì.
- Thật ra chỉ cần dựa vào lời ca của em thì anh đã biết, em yêu Hạ Thiên. Anh không thể không bội phục tiểu tử kia, chỉ là một buổi tối mà lấy được lòng em mất rồi.
Triệu Công Tử khẽ thở dài:
- Không thể không nói hắn là độc nhất vô nhị.
- Đại ca, tối nay anh rất hay thở dài.
Triệu Vũ Cơ lúc này không nhịn được phải nói:
- Trước kia anh rất ít khi thở dài.
- Tiểu Vũ, tuy bây giờ anh đã không cần phải hỏi, nhưng anh còn muốn từ chính miệng em tìm ra đáp án, em chưa giết Hạ Thiên, có phải không?
Vẻ mặt Triệu Công Tử chợt trở nên nghiêm túc.
- Không, đại ca, có chuyện gì sao?
Trong lòng Triệu Vũ Cơ chợt sinh ra cảm giác không ổn.
- Hạ Thiên mất tích.
Triệu Công Tử chậm rãi nói.
- Cái gì?
Triệu Vũ Cơ hô lên kinh hoàng:
- Cậu ta... Cậu ta mất tích?
- Đúng vậy, mất tích, hơn nữa không phải là tình cảnh cậu ta chủ động.
Triệu Công Tử gật đầu:
- Tiểu Vũ, anh không hy vọng em ám sát Hạ Thiên, nhưng bây giờ anh thật sự hy vọng em làm ch hắn mất tích.
- Đại ca, thật sự không phải em làm.
Đầu óc Triệu Vũ Cơ chợt rối loạn, tin tức này quá ngạc nhiên với nàng.
- Anh biết.
Giọng điệu của Triệu Công Tử chợt trầm thấp:
- Nhưng điều này có nghĩa là trên đời còn người mạnh hơn cả Hạ Thiên, như vậy Triệu gia chúng ta cũng gặp kẻ địch mạnh hơn cả Hạ Thiên.
Triệu Vũ Cơ không nói gì, nàng thật sự không biết nói gì, nàng phát hiện trong lòng rất ê ẩm, rất muốn khóc.
- Tiểu Vũ, đừng quá lo lắng, hắn chỉ mất tích mà thôi, chưa chắc đã xảy ra chuyện.
Triệu Công Tử lúc này an ủi Triệu Vũ Cơ một câu:
- Cũng muộn rồi, em đi nghỉ sớm đi.
Triệu Công Tử dừng lại hơn mười giây rồi xoay người bỏ đi, mà Triệu Vũ Cơ lại ngồi xuống bên cạnh đàn, giọng ca duyên dáng vang lên, ngay sau đó lệ đã rơi đầy mặt.
...
Đêm khuya.
Ninh Khiết luôn bất an chợt thiếu chút nữa đã hoan hô, vì nàng thấy Hạ Thiên mở mắt, nhưng nàng không dám lên tiếng, nàng sợ quấy rầy hắn.
Hạ Thiên rút ngân châm trên người ra, mười phút sau hắn mới đứng lên.
- Cậu không việc gì đấy chứ?
Ninh Khiết cuối cùng cũng không nhịn được phải nói.
- Không có gì.
Hạ Thiên trả lời, trong âm thanh có chút uể oải, mà hắn vừa dứt lời thì Ninh Khiết đã nhào lên người.
Hạ Thiên lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống đất, cũng may Ninh Khiết kịp phản ứng, nàng vội vàng giữ chặt lấy hắn.
- Cậu... Cậu không phải nói không có việc gì sao?
Ninh Khiết lại lo lắng.
- Không có gì, chỉ cần nghỉ ngơi một lúc là được.
Hạ Thiên mất thời gian quá dài mới hấp thu được một phần âm hỏa nhưng quá mệt mỏi, khoảnh khắc này hắn chỉ muốn ngủ mà thôi.
Ninh Khiết có chút an tâm, sau đó nàng buông lỏng Hạ Thiên, mà hắn lập tức ngã xuống giường, một lúc sau đã ngáy o o, còn chưa chịu đắp mền.
Ninh Khiết nhìn Hạ Thiên đã ngủ say mà ngẩn ngơ, nàng không khỏi nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên gặp mặt hắn, khi đó hắn cũng rất thích ngủ, mà ngủ ngay trên đường.
- Lúc này tôi sẽ ngủ với cậu.
Ninh Khiết thì thào nói, sau đó nàng lên giường, giúp Hạ Thiên cở áo ngoài, nàng cũng cởi áo ngoài, cuối cùng nằm xuống bên cạnh Hạ Thiên. Khi nàng ôm lấy hắn thì phát hiện nửa bên thân thể lạnh như băng đã không còn lạnh như buổi trưa.
- Nhất định sẽ khá hơn.
Khoảnh khắc này Ninh Khiết chợt sinh ra niềm tin, cũng có ước mơ với tương lai.
Hạ Thiên dùng động tác rất nhanh để đâm ngân châm lên người mình, chưa đến một lúc sau, tất cả ngân châm đều đã đâm lên người hắn.
Ninh Khiết vốn không biết có chuyện gì phát sinh, nhưng khi nàng thấy động tác của Hạ Thiên thì hiểu ra, có lẽ hắn lại bị âm hỏa quấy phá.
Hạ Thiên nhanh chóng không ghim kim nữa, hắn ngồi xuống đất, nhắm mắt lại. Ninh Khiết không biết hắn đang làm gì, nhưng nàng có thể cảm giác được trong không gian lân cận có một luồng sóng dao động, vô tình trong lòng nàng có chút lo lắng, nàng có thể suy đoán hắn đang cố gắng ngăn cản những công kích của âm hỏa.
Dù Ninh Khiết thật sự lo lắng nhưng cũng không biết nên làm gì, điều nàng cần làm duy nhất chính là ở bên cạnh cảnh giới, không cho bất kỳ ai quấy rầy hắn.
- Đừng lo, y thuật của cậu ta lợi hại như vậy, tất nhiên sẽ có cách giải quyết vấn đề.
Ninh Khiết thầm an ủi mình, nàng tin Hạ Thiên dám đưa âm hỏa sang người thì chắc chắn có thể áp chế được.
Ninh Khiết cũng không biết khi đó Hạ Thiên thật ra không còn lựa chọn nào khác, tất nhiên bây giờ Hạ Thiên cũng thật sự có thể nắm chắc giải quyết âm hỏa.
Bây giờ âm hỏa và băng hỏa linh khí chính là hai lực lượng khác biệt trong người hắn, nếu xét ở một trình độ nào đó thì hai lực lượng này không liên quan đến nhau, nhưng thực tế băng hỏa linh khí khá đặc thù, vì vậy nếu băng hỏa linh khí đủ mạnh thì hoàn toàn có thể thôn phệ chuyển hóa bất kỳ luồng chân khí nào khác. Hạ Thiên đã từng làm những chuyện tương tự như vậy, điều bây giờ hắn cần làm chính là một chuyện đã từng xảy ra mà thôi.
Vấn đề duy nhất chính là bây giờ lực lượng âm hỏa trong người Hạ Thiên quá hùng mạnh, thậm chí còn mạnh hơn cả băng hỏa linh khí, nếu muốn dùng băng hỏa linh khí để thôn phệ là điều không thể. Cũng may hắn nghĩ ra một biện pháp, đó chính là đi từng bước một, hắn lợi dụng ngân châm để phong bế vài kinh mạch của mình, chia âm hỏa thành hai bộ phận, một phần rất mạnh, một phần lại yếu, mà bây giờ điều hắn cần làm chính là dùng băng hỏa linh khí cắn nuốt tất cả phần âm hỏa yếu đuối kia.
Nếu kế hoạch này có thể thành công, như vậy mỗi ngày Hạ Thiên có thể cắn nuốt một phần âm hỏa, sau một khoảng thời gian hắn có thể hoàn toàn thanh toán tất cả. Nhưng kế hoạch này có thể thành công hay không thì Hạ Thiên không thể nắm chắc mười phần, chỉ coi như lần này là thí nghiệm mà thôi.
Đây là một quá trình rất gian khổ, Hạ Thiên không ngừng vận chuyển băng hỏa linh khí trong cơ thể, hắn thôn phệ âm hỏa với tốc độ thong thả, đối với hắn thì đây chính là một cảm giác dày vò.
Hơn nữa người bị dày vò cũng không phải chỉ có Hạ Thiên, đối với Ninh Khiết ở bên cạnh thì cũng là một loại dày vò, vì vài giờ trôi qua mà Hạ Thiên vẫn ngồi đó không nhúc nhích, khốn nổi nàng lại không biết tình huống bây giờ của Hạ Thiên là gì, tất nhiên nàng sẽ càng lo lắng. Nhưng bây giờ nàng chỉ có một lựa chọn duy nhất, chỉ có thể chờ đợi trong dày vò mà thôi.
...
Hầu như cùng một thời gian, ở thủ đô.
Trong một tòa nhà lớn, một cô gái xinh đẹp ngồi bên đàn dương cầm, nàng khẽ nhắm mắt, ngón tay lướt trên phím đàn. Một bài hát duyên dáng vang lên, một ca khúc được người hát dùng hết tâm tư cất lời:
- Trong một cơn gió tuyết tán loạn... Tuyết Cơ dĩ nhiên là mê say...
Cô gái xinh đẹp lại lặp lại lời ca một lần nữa, vô tình trên mặt có hai giọt lệ.
- Bốp, bốp, bốp...
Tiếng vỗ tay khẽ vang lên làm cô gái bừng tỉnh, nàng xoay người rồi dùng tốc độ thật nhanh lau nước mắt, nàng cười miễn cưỡng:
- Đại ca.
- Tiểu Vũ, đây là ca khúc mới của em sao?
Người đến cao lớn anh tuấn, chính là đệ nhất công tử thủ đô Triệu Công Tử. Hắn nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt có chút dịu dàng, bộ dạng cũng không cao ngạo như ở bên ngoài, đơn giản là cô gái xinh đẹp kia chính là em gái của hắn, là Thiên Hậu nổi tiếng giới ca sĩ Hoa ngữ, Triệu Vũ Cơ.
- Vâng, đại ca, khúc vừa rồi mới được viết ra, đêm nay lần đầu tiên em hát.
Triệu Vũ Cơ khẽ gật đầu, nàng thành thật trả lời.
Triệu Công Tử khẽ thở dài:
- Tiểu Vũ, em đúng là một thiên tài âm nhạc, thiên phú âm nhạc của em có thể nói là đệ nhất.
- Đại ca, thật ra cũng không phải, bây giờ ma nữ Mộng Mộng còn được hoan nghênh hơn em.
Triệu Vũ Cơ lắc đầu nói.
- Ma nữ Mộng Mộng có tiếng ca rất hay, nhưng đó là vì âm thanh của cô ta dễ nghe, cô ta cũng không giống em, tiếng ca của em không những dễ nghe, còn ẩn chứa tình cảm.
Triệu Công Tử lắc đầu, sau đó hắn di chuyển chủ đề:
- Đúng rồi, Tiểu Vũ, bài hát này tên là gì?
- À, tên là Tuyết Cơ.
Triệu Vũ Cơ trả lời.
- Tuyết Cơ, Tuyết Cơ!
Triệu Công Tử khẽ lặp lại hai lần, sau đó hắn nhìn vào mắt Triệu Vũ Cơ:
- Tiểu Vũ, em là Tuyết Cơ, có đúng không?
Triệu Vũ Cơ chợt ngẩn ngơ, sau đó nàng mất tự nhiên hỏi:
- Đại ca, sao anh lại hỏi vậy?
- Tiểu Vũ, anh biết em đã đến huyện Mộc Dương, cũng biết em đi tìm Hạ Thiên. Anh biết em và Hạ Thiên đã ở một đêm trên Thanh Phong Sơn, tối hôm đó có trận tuyết lớn, mà em và Hạ Thiên thì không biết đã đi đâu.
Triệu Công Tử chậm rãi nói:
- Anh không biết tối hôm đó các em đi đâu, nhưng anh nghe xong lời ca và hiểu rõ.
- Thật xin lỗi, đại ca, em không cố ý muốn dối anh.
Triệu Vũ Cơ khẽ nói.
Triệu Công Tử khẽ thở dài:
- Tiểu Vũ, em quả thật là không biết nói dối, anh biết em cố ý gạt anh, anh biết em muốn làm gì. Em muốn giết Hạ Thiên, em muốn giúp anh, nhưng, Tiểu Vũ, anh đã nói với em rồi, em làm vậy không phải giúp anh, là sỉ nhục anh...
- Đại ca, thật xin lỗi, em chỉ...
Triệu Vũ Cơ cảm thấy rất lo lắng.
- Không cần nói xin lỗi.
Triệu Công Tử dùng ánh mắt sủng ái nhìn Triệu Vũ Cơ:
- Tiểu Vũ, em là em gái của anh, dù em làm gì thì anh cũng không trách, nhưng có một số việc, anh hy vọng em có thể nói cho anh biết.
- Đại ca, có chuyện gì?
Triệu Vũ Cơ không nhịn được phải hỏi.
- Tiểu Vũ, em yêu Hạ Thiên có phải không?
Triệu Công Tử trầm mặc một lúc rồi khẽ hỏi.
- Em...
Triệu Vũ Cơ chợt ngẩn ngơ, khoảnh khắc này nàng thật sự không biết nên trả lời thế nào, nàng khẽ nói:
- Đại ca, em thật sự không biết, em còn chưa yêu ai, em không biết đó là thứ cảm giác gì.
- Thật ra chỉ cần dựa vào lời ca của em thì anh đã biết, em yêu Hạ Thiên. Anh không thể không bội phục tiểu tử kia, chỉ là một buổi tối mà lấy được lòng em mất rồi.
Triệu Công Tử khẽ thở dài:
- Không thể không nói hắn là độc nhất vô nhị.
- Đại ca, tối nay anh rất hay thở dài.
Triệu Vũ Cơ lúc này không nhịn được phải nói:
- Trước kia anh rất ít khi thở dài.
- Tiểu Vũ, tuy bây giờ anh đã không cần phải hỏi, nhưng anh còn muốn từ chính miệng em tìm ra đáp án, em chưa giết Hạ Thiên, có phải không?
Vẻ mặt Triệu Công Tử chợt trở nên nghiêm túc.
- Không, đại ca, có chuyện gì sao?
Trong lòng Triệu Vũ Cơ chợt sinh ra cảm giác không ổn.
- Hạ Thiên mất tích.
Triệu Công Tử chậm rãi nói.
- Cái gì?
Triệu Vũ Cơ hô lên kinh hoàng:
- Cậu ta... Cậu ta mất tích?
- Đúng vậy, mất tích, hơn nữa không phải là tình cảnh cậu ta chủ động.
Triệu Công Tử gật đầu:
- Tiểu Vũ, anh không hy vọng em ám sát Hạ Thiên, nhưng bây giờ anh thật sự hy vọng em làm ch hắn mất tích.
- Đại ca, thật sự không phải em làm. -
Đầu óc Triệu Vũ Cơ chợt rối loạn, tin tức này quá ngạc nhiên với nàng.
- Anh biết.
Giọng điệu của Triệu Công Tử chợt trầm thấp:
- Nhưng điều này có nghĩa là trên đời còn người mạnh hơn cả Hạ Thiên, như vậy Triệu gia chúng ta cũng gặp kẻ địch mạnh hơn cả Hạ Thiên.
Triệu Vũ Cơ không nói gì, nàng thật sự không biết nói gì, nàng phát hiện trong lòng rất ê ẩm, rất muốn khóc.
- Tiểu Vũ, đừng quá lo lắng, hắn chỉ mất tích mà thôi, chưa chắc đã xảy ra chuyện.
Triệu Công Tử lúc này an ủi Triệu Vũ Cơ một câu:
- Cũng muộn rồi, em đi nghỉ sớm đi.
Triệu Công Tử dừng lại hơn mười giây rồi xoay người bỏ đi, mà Triệu Vũ Cơ lại ngồi xuống bên cạnh đàn, giọng ca duyên dáng vang lên, ngay sau đó lệ đã rơi đầy mặt.
...
Đêm khuya.
Ninh Khiết luôn bất an chợt thiếu chút nữa đã hoan hô, vì nàng thấy Hạ Thiên mở mắt, nhưng nàng không dám lên tiếng, nàng sợ quấy rầy hắn.
Hạ Thiên rút ngân châm trên người ra, mười phút sau hắn mới đứng lên.
- Cậu không việc gì đấy chứ?
Ninh Khiết cuối cùng cũng không nhịn được phải nói.
- Không có gì.
Hạ Thiên trả lời, trong âm thanh có chút uể oải, mà hắn vừa dứt lời thì Ninh Khiết đã nhào lên người.
Hạ Thiên lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống đất, cũng may Ninh Khiết kịp phản ứng, nàng vội vàng giữ chặt lấy hắn.
- Cậu... Cậu không phải nói không có việc gì sao?
Ninh Khiết lại lo lắng.
- Không có gì, chỉ cần nghỉ ngơi một lúc là được.
Hạ Thiên mất thời gian quá dài mới hấp thu được một phần âm hỏa nhưng quá mệt mỏi, khoảnh khắc này hắn chỉ muốn ngủ mà thôi.
Ninh Khiết có chút an tâm, sau đó nàng buông lỏng Hạ Thiên, mà hắn lập tức ngã xuống giường, một lúc sau đã ngáy o o, còn chưa chịu đắp mền.
Ninh Khiết nhìn Hạ Thiên đã ngủ say mà ngẩn ngơ, nàng không khỏi nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên gặp mặt hắn, khi đó hắn cũng rất thích ngủ, mà ngủ ngay trên đường.
- Lúc này tôi sẽ ngủ với cậu.
Ninh Khiết thì thào nói, sau đó nàng lên giường, giúp Hạ Thiên cở áo ngoài, nàng cũng cởi áo ngoài, cuối cùng nằm xuống bên cạnh Hạ Thiên. Khi nàng ôm lấy hắn thì phát hiện nửa bên thân thể lạnh như băng đã không còn lạnh như buổi trưa.
- Nhất định sẽ khá hơn.
Khoảnh khắc này Ninh Khiết chợt sinh ra niềm tin, cũng có ước mơ với tương lai.
← Ch. 1006 | Ch. 1008 → |