← Ch.1030 | Ch.1032 → |
Lục Huy trợn mắt há mồm, nửa ngày sau cũng không nói ra lời, người này đông cứng như băng mà không có việc gì sao? Nghe lời của đối phương thì giống như đang ngủ vậy?
Tên bác sĩ cũng choáng váng, có chuyện gì sao? Vừa rồi hắn còn tưởng rằng người này khó có cơ hội được cứu sống.
- Này, mấ giờ rồi?
Tên thanh niên lúc này hỏi mọt câu.
- Bảy rưỡi!
Lúc này Lục Huy mới kịp phản ứng, sau đó hắn nhanh chóng nói:
- Nếu cậu đã không sao, tôi đi trước, tôi còn phải đi làm.
- Bảy rưỡi sao, tôi cũng phải quay về, vợ quỷ keo kiệt sợ rằng đang rất nôn nóng.
Tên thanh niên đúng là Hạ Thiên, hắn dùng vài giờ mới hấp thu hết một phần âm hỏa, nhưng khi đó hầu như hắn hết sạch băng hỏa linh khí, vì thế hắn không thể dùng băng hỏa linh khí khôi phục cơ thể, chỉ còn cách ngủ gục tại chỗ.
Lục Huy vừa rồi đụng vào nửa thân thể có âm hỏa của Hạ Thiên, vì vậy mới cho rằng hắn đã đông cứng, nhưng thực tế thì Hạ Thiên sau khi ngủ một giấc đã hồi phục khá nhiều băng hỏa linh khí, bây giờ thể lực cũng căn bản khôi phục trở lại.
- Đợi chút, hai người ai trả thù lao?
Khi thấy Hạ Thiên và Lục Huy đều muốn đi thì tên bác sĩ kia hô lên, mà xe cứu thương lúc này cũng đã chạy đến chặn ngang đường:
- Hai người ai trả tiền công?
Lục Huy nghe vậy thì sững sờ:
- Tiền gì?
- Là anh gọi xe cứu thương phải không?
Tên tài xế nhìn Lục Huy:
- Xe chúng tôi chạy đi một lần là hai trăm, hai người thương lượng đi, tiền này là ai trả?
- Này, tôi không ngồi xe của các người, sao phải trả tiền?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên lái xe.
Lục Huy cũng khó thể ngờ:
- Gọi xe cứu thương cũng mất tiền sao?
- Này, anh bạn, việc này tôi biết rõ, xe cứu thương ở nhiều nơi cũng lấy tiền, tôi đã từng thấy trên mạng, nhưng nơi khác chỉ lấy một trăm hai, chỗ này lại lấy hai trăm, quá đen tối rồi.
Tên đàn ông trẻ tuổi trước đó nói sẽ làm chứng cho Lục Huy lại nói một câu.
- Chỗ khác giá phòng mười ngàn hai, chỗ chúng ta là hai mươi ngàn, tất nhiên tiền xe cứu thương cũng phải cao hơn.
Lái xe có chút mất kiên nhẫn:
- Tóm lại hai người mau trả tiền, tôi còn rất bận.
- Cho dù đòi tiền cũng đừng đòi tôi chứ, tôi không phải chỉ hảo tâm gọi điện thoại thôi sao? Chẳng lẽ như vậy cũng phải trả tiền?
Lục Huy chẳng phải không trả được hai trăm đồng, nhưng điều này làm hắn cảm thấy rất ngột ngạt, lần này hắn có lòng tốt, không ngờ chọc vào phiền toái.
- Ai bảo anh không có việc gì cũng gọi số 120?
Tài xế dùng ánh mắt không vui nhìn Lục Huy:
- Xe chúng tôi mỗi lần chạy ra đều phải đưa bệnh nhân về, đến lúc đó người bệnh sẽ trả tiền, bây giờ không có người bệnh, tất nhiên người gọi điện thoại phải trả tiền, nếu không thì anh bắt hắn phải trả tiền.
Tài xế chỉ vào Hạ Thiên, mà những người khác cũng nhìn Hạ Thiên, tiền kia dù thế nào thì Lục Huy cũng không nên phải trả.
- Các người quấy rối giấc ngủ của tôi, bây giờ tôi còn chưa tính sổ các người, lại dám đòi tiền, các người muốn ăn đòn sao?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên lái xe rồi tức giận nói.
- Cậu không trả thì tôi bắt hắn trả.
Tên tài xế có vẻ không muốn dây dưa với Hạ Thiên, hắn nhìn về phía Lục Huy:
- Mau trả tiền thù lao, anh là người điện thoại, vậy anh phải là người đưa tiền, như vậy mới biết thế nào là xui xẻo.
Lục Huy không khỏi cảm thấy buồn bực, hắn nhìn giờ, đã vài phút trôi qua, hắn thật sự không thể chờ thêm, nếu không sẽ muộn mất.
- Thôi được, tôi trả tiền.
Lục Huy lấy bóp ra, hắn quyết định tự nhận không may, đồng thời trong lòng cũng thầm thề, sau này sẽ không làm chuyện tốt tai họa như vậy nữa.
- Này, anh làm gì vậy? Sao phải cho hắn tiền?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên lái xe cứu thương:
- Anh nói mỗi lần chạy xe đi phải chở người bệnh về à?
- Đúng vậy, đây chính là quy định ở chỗ chúng tôi.
Tên lái xe trả lời.
- Rất tốt, anh muốn tiền sao? Tôi cho anh người bệnh.
Hạ Thiên nói xong thì đấm thẳng vào má tên lái xe.
Tên lái xe kêu lên một tiếng rồi té ngửa mặt xuống đất, đầu đập xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
- Cậu làm gì vậy?
Tên bác sĩ chợt chấn động, sau đó quát lên phẫn nộ.
- Này, các người không phải muốn có người bệnh sao? Bây giờ đã có rồi đấy, mau đưa về ngay, để hắn trả tiền cho các người.
Hạ Thiên chỉ tên lái xe trên mặt đất:
- Có phải một bệnh nhân không đủ? Nếu không thì tôi biến anh thành người bệnh luôn.
- Cậu... Cậu... Tôi báo cảnh sát.
Tên bác sĩ kia cực kỳ tức giận, hắn cầm điện thoại định gọi đi, nhưng một đấm phóng đến. Lúc này hắn theo gót tên lái xe, ngã đập đầu xuống đất, nhưng hắn lại không tốt, vì ngã xuống đất mà không hôn mê, vì vậy mới phải tội. Hạ Thiên thấy hắn còn chưa hôn mê thì đá thêm vài cái, đến khi hôn mê mới thôi.
Đám người đứng chờ xe buýt trợn mắt há mồm, tên này... Sao quá bạo lực như vậy?
Nhưng dù bạo lực thì bạo lực, bọn họ vẫn thầm cảm thấy rất sướng, đúng là không có biện pháp, ai bảo đám bác sĩ không có thanh danh gì tốt, mà hành vi xe cứu thương cũng thu tiền cũng làm cho nhiều người căm phẫn. Bây giờ bọn họ thấy hai kẻ kia bị ngược đãi, không khỏi cảm thấy xả giận.
- Không còn ai đòi tiền nữa chứ?
Hạ Thiên dùng giọng thỏa mãn nói một câu, sau đó hắn xoay người rời đi, nhưng vừa đi được hai bước thì hắn đã quay đầu nhìn Lục Huy:
- Này, anh biết khu biệt thự Hồ Hương Tuyết không? Đi xe buýt số mấy?
- À, đi xe bốn lẻ một có thể đến gần đó.
Lục Huy ngẩn ngơ nói.
- À, ngồi xe đó hết bao tiền?
Hạ Thiên lại hỏi.
- Có lẽ là bốn đồng.
Lục Huy trả lời.
- Vậy mượn anh bốn đồng, vài ngày nữa trả bốn mươi ngàn.
Hạ Thiên sờ lên người, hắn phát hiện mình "cháy túi", đúng là không có biện pháp, chỉ còn cách vay tiền mà thôi.
Mượn bốn đồng trả bốn mươi ngàn sao?
Đám người chung quanh dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Hạ Thiên, đều cảm thấy tên kia chẳng những là kẻ điên thích bạo lực mà còn là một kẻ lường gạt. Là kẻ điên vì nằm ngủ ở trạm xe buýt dưới trời lạnh, nói là bạo lực vì hành vi đánh người vừa rồi, còn mượn bốn đồng trả bốn mươi ngàn, nếu không phải là lừa đảo thì sao lại nói như vậy.
- Không có vấn đề, tôi cho cậu mười đồng, không cần trả lại.
Lục Huy không cảm thấy Hạ Thiên có vẻ là lừa đảo, tất nhiên hắn lại thấy người này quá kỳ quái. Hắn lấy ra mười đồng đưa cho Hạ Thiên, sau đó thấy xe buýt mình muốn đi tiến vào trạm, hắn xoay người muốn bỏ đi. .
- Này, đừng đi vội, để lại số điện thoại, tôi sẽ trả lại anh một trăm ngàn, tôi không chiếm tiện nghi của đàn ông.
Hạ Thiên kéo tay Lục Huy lại.
Lục Huy thật sự không còn biện pháp nào khác, hắn lấy danh thiếp ra đưa cho Hạ Thiên, sau đó chen người đi lên xe buýt, trong lòng thầm cầu nguyện, đừng nên trễ giờ làm.
.......
Khu biệt thự Hồ Hương Tuyết.
Tám giờ sáng nhưng Ninh Khiết vẫn chưa ngủ, dù nàng rất buồn ngủ nhưng vẫn ráng chờ Hạ Thiên quay về, vì hắn chưa về nên nàng chưa ngủ. Thực tế nàng căn bản khó thể nào ngủ được, nàng luôn cảm thấy thiếu nữ xuất hiện tối qua, còn có cả vị tiểu thư trong lời nói của đối phương đang có ý đồ bất lương với Hạ Thiên.
Lúc này Ninh Khiết đã có chút hối hận, tối qua nàng phải đi cùng Hạ Thiên mới đúng, bây giờ hắn còn chưa quay về, không biết có phải gặp phiền toái gì không.
Nhưng Ninh Khiết cũng tin Hạ Thiên an toàn, không chỉ vì nàng biết rõ Hạ Thiên có công lực hùng mạnh, càng vì nàng cảm thấy hắn có thể sống trong tay Tống Ngọc Mị, bây giờ dù gặp nhân vật mạnh mẽ hơn cũng chắc chắn không nguy hiểm tính mạng.
Nhưng dù cảm thấy Hạ Thiên không có việc gì thì Ninh Khiết vẫn lo lắng, vì hoạn nạn gặp chân tình, Ninh Khiết cảm thấy mình và Hạ Thiên bây giờ là vợ chồng cùng chung hoạn nạn. Tất nhiên thời gian bọn họ ở với nhau cũng không tệ, nếu nói một cách tương đối thì bọn họ phải ẩn nấp hành tung.
Ninh Khiết đi tới đi lui trong phòng khách, bây giờ là buổi sáng, Hạ Thiên còn chưa về, nàng cũng muốn ra ngoài tìm, nhưng nàng nên đi tìm ở đâu?
Khi Ninh Khiết đang cảm thấy cực kỳ lo lắng thì chuông cửa vang lên.
Ninh Khiết lập tức vui vẻ, nàng chạy vội ra cửa, đi ra cửa lớn và mở cửa ra xem. Lúc này cảm giác vui mừng của nàng biến mất, trong lòng thất vọng, vì người xuất hiện trước cửa không phải là Hạ Thiên, đó là một người phụ nữ còn trẻ, hơn nữa còn có vẻ quen mắt.
- Chào chị, xin hỏi chị là Ninh tiểu thư phải không?
Người phụ nữ thấy Ninh Khiết thì dùng giọng khách khí hỏi.
- Tôi là Ninh Khiết, chị là.......
Ninh Khiết chợt không nhớ người này là ai, chỉ cảm thấy có chút quen mắt.
- Ninh tiểu thư, tôi là Cam Mẫn, chồng tôi là Nhâm Hiểu Phong, tôi muốn hỏi một chút, chồng chị, Tống thần y có ở nhà không?
Người phụ nữ trẻ vừa tự giới thiệu vừa nói rõ ý nghĩ của mình:
- Tống thần y đã cứu tôi, bây giờ tôi muốn chính miệng nói một tiếng cám ơn.
- Là chị à!
Ninh Khiết cuối cùng cũng nghĩ ra, khi đó ở bệnh viện nàng chỉ nhìn qua Cam Mẫn mà thôi, hơn nữa vẻ mặt Cam Mẫm cũng không được như bây giờ, nhìn qua có vẻ khác nhau, vì vậy nàng không nhớ ra ngay, nhưng bây giờ Cam Mẫn giới thiệu, nàng cũng có thể nhớ ra.
Ninh Khiết dừng lại một chút rồi nói thêm:
- Chồng tôi không có ở nhà, nhưng chị cũng đừng khách khí như vậy, cậu ấy đã thu tiền chữa bệnh từ trong tay chồng chị rồi.
- Ninh tiểu thư, chị ngàn vạn lần đừng nói như vậy, chồng tôi vì muốn xem bệnh cho tôi mà không biết bỏ ra bao nhiêu tiền, nhưng bọn họ cũng không thể cứu sống tôi. Lần này nhờ Tống thần y với y thuật cao siêu, nếu không bây giờ tôi vẫn là một người sống thực vật, tôi và chồng đều cảm tạ Tống thần y. Vốn Nhâm Hiểu Phong muốn cùng tôi đến nói lời cảm tạ nhưng anh ấy vừa có việc gấp, tôi chỉ có thể đến đây một mình.
Cam Mẫn tỏ ra rất chân thành, có thể thấy nàng thật sự biết ơn, điều này cũng là bình thường, dù là ai cũng không muốn sống đời thực vật.
- Chị vào nhà trước đã, chồng tôi sẽ trở về ngày thôi.
Ninh Khiết có chút chần chừ, sau đó mời Cam Mẫn vào cửa, nàng thấy người ta có lòng thành, cũng không nên để đứng ngoài cửa như vậy.
← Ch. 1030 | Ch. 1032 → |