← Ch.1042 | Ch.1044 → |
- Có nghĩa là thích ăn gì cũng được, muốn ăn bao nhiêu cũng được.
Ninh Khiết khẽ trả lời, trong lòng cũng thầm nghĩ bữa ăn này nhà hàng tám phần sẽ lỗ vốn. Hạ Thiên có thể nói là vua dạ dày, nếu quán này làm cơm hợp khẩu vị, sợ rằng hắn sẽ ăn sạch sẽ.
Lục Huy và Tô Cầm cũng cảm thấy buồn bực, chẳng lẽ tên Tống Tử này chưa từng ăn tiệc đứng bao giờ sao?
Vừa rồi bọn họ ở trên taxi đã làm quen lẫn nhau, cũng biết tên của đối phương, nhưng cũng chưa nói được gì nhiều.
Bốn người vào nhà hàng, nhân viên phục vụ dùng vẻ mặt cười tươi chào đón, có vẻ rất nhiệt tình, nhưng Ninh Khiết thầm nghĩ, đợi lát nữa đám người này sẽ khó thể cười nổi.
Ninh Khiết dự cảm không sai, một phút sau, tất cả nhân viên phục vụ đã cười không nổi, mà có gần mười nhân viên phục vụ trong quán vây lại xem Hạ Thiên. Lúc này quản lý nhà hàng cũng đã căn dặn đám nhân viên phục vụ, sau này cho tên kia vào sổ đen, không thể cho vào đây dùng cơm, nếu không bọn họ sẽ lỗ sặc máu.
Nửa giờ sau tên quản lý nhà hàng thật sự có xúc động muốn đổi Hạ Thiên ra, nhưng cuối cùng hắn cũng nhẫn nhịn được. Đây là tiệc đứng của một nhà hàng nổi tiếng, dù khách ăn nhiều nhưng hắn cũng không thể đuổi đi, nếu không hôm nay hắn không lỗ nhưng lại mất thanh danh.
Một giờ sau tên quản lý muốn hộc máu, chỗ này hơi đắt nên khách hàng cũng không tính là nhiều, hơn nữa bình thường thì khách tối sẽ nhiều hơn khách trưa, vì vậy bữa trưa không chuẩn bị quá nhiều thức ăn, đại khái chỉ cho một trăm người ăn mà thôi. Nhưng bây giờ số lượng chắc chắn phải giảm đi một nửa.
- Trên đời này sao lại có hũ gạo như vậy? Không đúng, phải là lu gạo, cũng không đúng, dùng lu gạo cũng không thể miêu tả cho đúng, hừ, đúng là khốn kiếp.
Tên quản lý thầm mắng.
Lục Huy và Tô Cầm cũng hoàn toàn choáng váng, người này có thể ăn như vậy sao?
Ninh Khiết thì có vẻ rất bình tĩnh, vì tình huống này đại khái trong dự đoán của nàng.
- À, ăn nó rồi, chúng ta đi thôi.
Hạ Thiên cuối cùng cũng mỹ mãn, hương vị món ăn ở đây là rất tốt.
Khi thấy Hạ Thiên chuẩn bị đứng lên bỏ đi thì quản lý nhà hàng và và nhân viên phục vụ không hẹn mà cùng thở dài, lu gạo kia cuối cùng cũng bỏ đi.
- Tiên sinh đi thong thả, hoan nghênh lần sau quay lại ủng hộ.
Hạ Thiên đi ra khỏi nhà hàng thì người đẹp tiếp tân cười rất sáng lạn, cũng nói lời như xưa.
Hạ Thiên đột nhiên nhìn chằm chằm vào người đẹp tiếp tân:
- Này, cô thật sự hoan nghênh lần sau tôi đến sao?
Người đẹp tiếp tân có chút ngẩn ngơ, nàng quay đầu nhìn viên quản lý đang muốn giết chết mình đứng cách đó không xa, vì vậy mà không dám nói thêm điều gì. Nàng thấy nếu mình mà gật đầu nói hoan nghênh, sợ rằng không bị đánh chết cũng bị đuổi việc.
- Biết ngay là không chào đón, đúng là bọn lừa đảo.
Hạ Thiên bĩu môi, sau đó hắn kéo Ninh Khiết đi ra ngoài, đồng thời còn nói một câu:
- Mặc kệ các ngươi có chào đón hay không, sau này tôi muốn thì sẽ đến.
Tên quản lý đáng thương vốn thở dài một hơi nhưng nghe nói như vậy thì thiếu chút nữa đã té xỉu. Tuy hắn nói muốn ghi tên đối phương vào sổ đen, nhưng nếu lần sau người này trực tiếp đến đây và bọn họ có cho vào hay không cũng khó nói, vì nhà hàng làm ăn buôn bán, sao không cho khách vào dùng cơm?
- Chồng, tôi muốn đi mua máy tính, nếu không chúng ta đi mua máy rồi về nhà sau nhé?
Ninh Khiết khẽ nói.
- Được rồi.
Hạ Thiên cũng không có ý kiến gì với vấn đề này.
- Ninh tiểu thư, các người còn có việc, chúng tôi cũng không quấy rầy.
Tô Cầm mở miệng nói, nàng cũng rất thức thời, vì vậy mà kéo Lục Huy chuẩn bị bỏ đi.
Đúng lúc này chợt có một giọng nói quái dị vang lên:
- Ủa, đây không phải là Lục Huy sao? Thế nào, bây giờ cuối cùng đã nghe lời đề nghị của tôi, biết đưa bạn gái đến ăn tiệc lớn rồi à?
Người vừa nói là một tên đàn ông đeo kính khoảng ba mươi tuổi, sau đó hán quay đầu nói với người phụ nữ bên cạnh:
- Tiểu Manh, giới thiệu với em, đây là Lục Huy cùng làm chung với anh, anh ấy được bọn anh bầu làm người đàn ông tiết kiệm nhất quả đất.
Người phụ nữ Tiểu Manh kia có hơi nhỏ tuổi, khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, dáng người rất tốt, cách ăn mặc có chút gợi cảm, thứ gì nên giấu thì giấu, nên lộ thì lộ, có thể nói là một người phụ nữ biết cách ăn mặc.
Tiểu Manh nghe được lời nói của tên đàn ông đeo kính mà không khỏi nhìn Lục Huy, trên mặt có chút kỳ quái. Dù lời nói của tên đàn ông đeo kính có vẻ khá hay, nhưng những năm nay đàn ông quá tiết kiệm tuyệt đối không phải thứ gì hay, chỉ là cười nhạo mà thôi.
Trong mắt đa số phụ nữ thì đàn ông tiết kiệm chỉ có hai loại, một là loại đàn ông không tiền, hai là loại đàn ông keo kiệt. Đối với đa số phụ nữ thì hai loại đàn ông này khó thể tiếp nhận, vì đàn ông không tiền sẽ chẳng cho các nàng một cuộc sống tốt, mà đàn ông keo kiệt cũng là như vậy, nếu gả cho hai loại đàn ông này thì không có gì vui vẻ.
- Vương Lôi, cảm ơn anh đã giới thiệu chỗ này cho tôi, hương vị quả nhiên rất tốt.
Lục Huy nhàn nhạt nói một câu, nơi này thật sự là do Vương Lôi giới thiệu cho hắn, cũng không phải đối phương thật sự muốn hắn ăn được những món ngon, chẳng qua Vương Lôi chỉ khoe khoang mình hay đến đây ăn sang mà thôi.
Thật ra Lục Huy và Vương Lôi cũng chẳng có mâu thuẫn gì, bọn họ cùng bộ phận tài vụ của công ty, chức vị cũng như nhau, nhưng trước khi Lục Huy đến thì Vương Lôi luôn được đánh giá là tốt nhất, sau khi Lục Huy đến thì Vương Lôi chỉ còn xếp dưới mà thôi, tốt nhất lúc nào cũng là Lục Huy. Vì vậy Vương Lôi luôn cảm thấy Lục Huy không được vừa mắt.
Khi thấy Lục Huy không tức giận thì Vương Lôi có hơi thất vọng, đúng lúc này hắn quay đầu thấy Hạ Thiên và Ninh Khiết, ngay sau đó hai mắt chợt tỏa sáng:
- Lục Huy, thì ra anh mời bạn dùng cơm.
Vương Lôi tất nhiên rất muốn làm quen với Ninh Khiết, nhưng Ninh Khiết không có ý như vậy, nàng đã cùng Hạ Thiên đi ra đón taxi. Nhưng bây giờ người đón xe tương đối nhiều, muốn đón được một chiếc taxi cũng không dễ dàng gì.
- Vương Lôi, tôi và bạn gái phải đi dạo phố.
Lục Huy cũng nhanh chóng đưa Tô Cầm đi ngay, hắn không có ý muốn trò chuyện với Vương Lôi.
Vương Lôi có chút tức giận, hắn cảm thấy mình bị lạnh nhạt, điều này làm hắn rất khó chịu. Càng làm hắn khó chịu chính là mình mất mặt với Tiểu Manh, trước đó bất mãn với Lục Huy, bây giờ thì càng bất mãn hơn. Kết quả là đầu óc vừa xoay chuyển thì nhanh chóng nghĩ ra một ý kiến ác độc.
- Tiểu tử, chuẩn bị mất công tác đi là vừa.
Vương Lôi thầm nghĩ, đồng thời hắn lấy điện thoại ra chụp một tấm hình Hạ Thiên và Ninh Khiết đang chờ xe.
- Ngươi làm gì vậy?
Một tiếng quát lạnh truyền vào tai Vương Lôi, sau đó hắn phát hiện người đẹp kia chợt xuất hiện trước mặt mình, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn mình.
Ninh Khiết này tất nhiên là Ninh Khiết, Vương Lôi chụp ảnh và nàng phát hiện ra.
- Tôi không làm gì cả.
Vương Lôi ra vẻ vô tội:
- Tôi chẳng qua chỉ chụp phong cảnh mà thôi.
- Xóa ảnh ngay.
Ninh Khiết nói mang theo hương vị không thể kháng cự. .
- Ninh tiểu thư, sao vậy?
Tô Cầm mở miệng hỏi, nàng và Lục Huy còn chưa đi xa, khi thấy có xung đột thì vội vàng quay về.
Hạ Thiên lúc này đã đi đến:
- Vợ, chuyện gì xảy ra?
- Hắn dùng điện thoại chụp hình chúng ta?
Ninh Khiết nhìn Vương Lôi nói.
- À, điều này rất đơn giản.
Hạ Thiên nói xong thì vung tay, hắn cướp điện thoại của Vương Lôi, sau đó đập xuống đất, điện thoại vỡ tan thành vài mảnh.
- Mày... Mày dựa vào cái gì mà đập điện thoại của tao?
Vương Lôi lập tức nổi giận.
- Anh thích đập là đập.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Vương Lôi:
- Cũng giống như anh thích đánh ai thì đánh, bây giờ anh muốn đánh chú.
Hạ Thiên còn chưa nói dứt lời thì nhấc chân đã vào người Vương Lôi, điều này làm Vương Lôi kêu thảm, sau đó văng ra.
- Cậu... Sao cậu đánh người?
Tiểu Manh kia cũng sững sờ.
- Câm miệng, nếu không tôi cũng cho ăn đòn.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Tiểu Manh.
Tiểu Manh chợt hoảng sợ, nàng ngoan ngoãn nói.
- Vợ, chiếc xe kia trống.
Hạ Thiên thấy một chiếc taxi, hắn lập tức kéo Ninh Khiết đến.
Khi thấy Hạ Thiên và Ninh Khiết chuẩn bị lên taxi bỏ đi thì Lục Huy và Tô Cầm cũng nhanh chóng bỏ đi, trong lòng còn đang thầm nghĩ, Vương Lôi chụp ảnh làm gì? Chẳng lẽ muốn bám vào đại mỹ nữ Ninh Khiết? Nhưng người này mang theo phụ nữ còn chụp hình Ninh Khiết, đúng là quá đáng.
Sau khi bọn họ bỏ đi thì Vương Lôi đã bò lên, sau đó hắn nhặt điện thoại lên rồi nghiến răng nghiến lợi mắng:
- Hừ, dám đánh tao sao? Tưởng rằng đập vỡ điện thoại thì tao không có ảnh của chúng mày sao?
Tiểu tử Vương Lôi này muốn chụp cái gì thì cũng chỉ có hắn biết được mà thôi.
Hạ Thiên và Ninh Khiết cũng không quan tâm đến chuyện này, bọn họ đi đến khu bán máy tính, mua một chiếc máy tính giá hơn hai ngàn. Ninh Khiết muốn mua thêm cho Hạ Thiên một cái, nhưng hắn nói mình không cần, vì hắn sợ mình lên mạng sẽ gặp Tiểu Yêu Tinh. Nếu hắn để lộ vị trí cho Tiểu Yêu Tinh thì sẽ rất phiền, vì thế hắn nghĩ rằng không có máy tính sẽ an toàn hơn.
Hạ Thiên và Ninh Khiết mua máy tính xong thì lên xe về nhà, nhưng lúc này bọn họ lại không may, vì dính kẹt xe.
Ninh Khiết và Hạ Thiên đang bị kẹt xe ở nơi đây, mà ở khu biệt thự Hồ Hương Tuyết, có một cô gái đang cầm một tấm hình hỏi:
- Chào anh, xin hỏi anh có từng gặp người này bao giờ không?
Trên ảnh là một cô gái đẹp như hoa, là Ninh Khiết, mà người hỏi không phải là ai khác, chính là Trương Đan, đi cùng Trương Đan còn có Sở Phàm.
Sáng nay bọn họ đã đến đây, liên tục hỏi thăm trong khu vực, có người nói đã từng gặp Ninh Khiết nhưng không biết rõ chỗ ở của đối phương. Điều này làm Trương Đan càng thêm tin tưởng Ninh Khiết ở gần đây, vì vậy nàng liên tục tìm kiếm.
- Tôi biết cô ấy ở đâu.
Trương Đan lại hỏi thăm một người, đối phương lắc đầu, nhưng bên cạnh lại vang lên một âm thanh.
← Ch. 1042 | Ch. 1044 → |