← Ch.1093 | Ch.1095 → |
- Có lẽ đã ra hết, tôi sẽ đi xác nhận tình huống.
Phương Trung Thiên quay lại hỏi thăm, sau đó đi đến dùng giọng khẳng định nói với Hạ Thiên:
- Đã xác định, trong phòng không còn ai, tất cả nhân viên đã rút đi rồi.
- Chồng, sao vậy?
Ninh Khiết hỏi.
- Bên trong còn có người.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào khu biệt thự đổ nát rồi nói.
- Điều đó là không thể, bên trong không thể nào còn có người.......
Phương Trung Thiên đầu tiên là sững sờ, sau đó vội vàng nói.
- Tôi nói có thì có.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Phương Trung Thiên, sau đó hắn lóe người đi đến bên cạnh biệt thự, hắn đi vài vòng xung quanh, sau đó vung tay đánh ra vài chưởng, vỗ lên biệt thự.
- Ầm ầm!
Nghe thấy những âm thanh khủng bố vang lên thì nhiều cảnh sát xoay đầu nhìn lại, sau đó cả đám trợn mắt há mồm. Trước đó tuy biệt thự đã bị nổ bom nhưng tốt xấu gì thì kết cấu cơ bản còn chưa bị phá hoại sạch sẽ, nhưng bây giờ biệt thự đã đổ vỡ, hoàn toàn biết thành phế tích.
Không ai thấy rốt cuộc vì sao ngôi biệt thự kia sụp đổ, với năng lực của bọn họ thì căn bản không thể thấy động tác của Hạ Thiên, nhưng bọn họ có thể thấy Hạ Thiên đứng trên đống phế tích.
- Này, tên ngốc ở bên dưới, chú muốn tự leo lên hay để anh kéo lên?
Hạ Thiên lúc này lớn tiếng hỏi một câu.
Đám cảnh sát Hongkong nghe nói như vậy thì tưởng Hạ Thiên bị điên, phía dưới sao có thể còn người nào được? Dù thật sự có người thì sợ rằng đã sớm bị đè chết, nào còn bò ra được?
- Người này là ai?
- Không biết, chỉ thấy đứng cùng người phụ nữ kia.
- Người phụ nữ nào?
- Chính là người phụ nữ xinh đẹp kia, nghe nói đến từ nội địa, địa vị rất lớn.......
- *** chó, người nội địa khi nào thì quản chuyện của cảnh sát Hongkong chúng ta?
- Lời này phải hỏi thủ trưởng.......
Một đám cảnh sát nghị luận ồn ào với nhau, mà Phương Trung Thiên cũng không nhịn được phải nói với Ninh Khiết:
- Ninh tiểu thư, phía dưới không thể có người được.
- Đội trưởng Phương, chồng tôi nói có người, như vậy sẽ không sai.
Ninh Khiết thản nhiên nói, tất nhiên ở phương diện này thì nàng rất tin tưởng Hạ Thiên.
Phương Trung Thiên không nói gì, trong lòng lại không cho là đúng, tuy nàng không cùng liên hệ với Hạ Thiên nhưng cũng biết tên, trước kia hắn từng bị Hạ Thiên mắng ở Hứa gia, tất nhiên khi đó cũng có chút khó chịu. Lúc này đội trưởng bắt hắn phải nghe theo lệnh của Ninh Khiết, vì vậy bây giờ cũng mặc kệ Hạ Thiên.
- Tôi không tin tiểu tử kia sẽ tìm được người sống.
Phương Trung Thiên thầm nghĩ, khốn nổi hắn nói không tin nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên đang đứng trên đống phế tích, muốn xem đối phương làm quái quỷ gì.
Không riêng gì Phương Trung Thiên đang nhìn Hạ Thiên, tất cả cảnh sát cũng nhìn vào chằm chằm, bọn họ muốn xem tiểu tử từ nội địa đang làm gì. Nhưng bọn họ lập tức choáng váng, trong tích tắc bọn họ chợt đứng đờ như bị điểm huyệt, vì bọn họ thấy một tình cảnh thật sự rung động, khó thể tưởng nổi.
Chỉ thấy Hạ Thiên đứng trên đống phế tích, hai tay tùy ý vẽ một vòng tròn, nhìn thì có vẻ không có gì khác thường, nhưng điều làm người ta rung động chính là gió lốc bùng lên. Lúc này gió lốc khủng bố vờn quanh người hắn, cuộn vào trong đống phế tích, sau đó cuốn tất cả đất đá bên dưới lên.
Cát đá đầy trời chợt bao quanh Hạ Thiên, mọi người đã không còn nhìn rõ hình bóng của hắn. Hạ Thiên giống như đã bị cát đá bao phủ, có vài tên cảnh sát hô lên kinh hoàng nhưng không ai dám tiến lên.
- Ninh tiểu thư, điều này... Điều này.......
Phương Trung Thiên cũng kịp phản ứng, hắn không dám tiến lên, cũng không muốn bị cát đá chôn vùi.
- Đội trưởng Phương, anh không cần lo lắng, anh đứng xem là được.
Ninh Khiết lại rất bình tĩnh, nàng biết rõ cơn lốc vừa rồi do Hạ Thiên làm ra, sao hắn có thể để chính mình bị chôn vùi dưới đống đất đá?
Thậm chí với năng lực của Hạ Thiên thì thật sự bị chôn dưới đống đất đá cũng sẽ không có vấn đề gì, vì vậy Ninh Khiết có thể nói là không có gì lo lắng.
Khi Ninh Khiết nói thì đống phế tích cũng có biến đổi, mọi người chợt phát hiện gió lốc đã ngừng, hình bóng của Hạ Thiên lại hiện ra, hắn vẫn đứng đó bình yên vô sự.
Nhưng lúc này Hạ Thiên không phải đứng trên đống phế tích, hắn đứng trên một vùng đất bằng phẳng, ít nhất thì phạm vi ba thước quanh người hắn đã sạch sẽ, không còn chút cát đá nào.
- Con bà nó, thằng kia là người sao?
Đám cảnh sát Hongkong lúc này có ý nghĩ như vậy, điều này vượt xa phạm vi hiểu biết của bọn họ, bọn họ thật sự không nằm mơ đấy chứ? Hay là lạc vào khu phim trường?
Nhưng điều làm cho bọn họ khiếp sợ còn chưa chấm dứt, Hạ Thiên đột nhiên giẫm lên mặt đất, một tiếng nổ lớn vang lên, dưới chân hắn chợt sụp đổ tạo nên một lổ hổng lớn. Hầu như cùng thời gian này hắn đã rơi xuống, biến mất trong lỗ hổng.
Đám cảnh sát còn chưa kịp lên tiếng thì Hạ Thiên đã xuất hiện trong tầm mắt, nhưng lúc này đám cảnh sát bắt đầu kinh hoàng, vì bọn họ kinh ngạc phát hiện, Hạ Thiên không còn xuất hiện một mình, vì trên tay hắn còn xách theo một người.
Thật sự có người ẩn nấp dưới mặt đất.
Thấy tình cảnh như vậy thì đám cảnh sát dù không chịu thừa nhận cũng không phải không tin dưới mặt đất có người, nhưng người đó không phải bị chôn dấu dưới mặt đất, mà thật sự giấu mình dưới mặt đất. Rõ ràng bên dưới là một tầng hầm hoặc là một thiết kế đặc biệt gì đó, người này làm nổ biệt thự, tự cho rằng mình có thể tránh khỏi một kiếp, lại không ngờ tên tiểu tử từ nội địa đến này có thể kéo hắn ra ngoài.
- Điều này, sao có thể làm được như vậy?
Phương Trung Thiên cũng trở nên si ngốc.
- Không có gì chồng tôi không làm được.
Ninh Khiết nói mà có chút hương vị tự hào, dù người đàn ông này không chỉ thuộc về nàng, nhưng nàng tình nguyện tự hao vì một người như vậy. Lúc này nàng chợt ý thức chồng có nhiều phụ nữ, mà những người phụ nữ kia cũng không đánh nhau, có lẽ vì nguyên nhân cơ bản nhất này mà thôi. Mỗi người phụ nữ đó đều hiểu chồng, chỉ sợ đều tự hào vì hắn, vì vậy dù có nhiều người nhưng các nàng vẫn không quan tâm.
Phương Trung Thiên dùng ánh mắt khó tả nhìn Hạ Thiên, lúc này hắn không thể nào đi nghi vấn câu nói vừa rồi của Ninh Khiết, tất cả vừa phát sinh như thay đổi thế giới hữu quan của hắn, chỉ sợ sau này sẽ khó thể nào sinh ra nghi vấn với những chuyện khó tưởng.
- Vợ, tôi nghĩ đây mới thật sự là Dịch Tri Ngôn.
Hạ Thiên lóe người đến trước mặt Ninh Khiết, hắn thuận tay ném tên kia xuống đất.
Lúc này Phương Trung Thiên và Ninh Khiết đều có thể nhìn rõ tướng mạo của tên này, là một người đàn ông hơn ba mươi, mặt mũi đầy râu, ngoài ra không có gì đặc biệt. Dù hắn bị Hạ Thiên bắt được nhưng rất trấn định, không có chút kinh hoảng.
- Này, ngu ngốc, có phải chú là Dịch Tri Ngôn không?
Hạ Thiên đá tên kia một cước rồi tức giận hỏi.
- Hạ Thiên, mày sẽ vĩnh viễn không biết được đáp án.......
Tên đàn ông này chợt nở nụ cười quỷ dị với Hạ Thiên, sau đó hắn hắn chặt răng.
- Á!
Tên đàn ông rên lên một tiếng, cũng không phải vì nguyên nhân chính mình cắn chặt răng, chẳng qua bị Hạ Thiên tát cho một cái hơi mất hai cái răng.
- Thằng ngu, anh không cho chú chết, chú sẽ không chết, muốn tự sát cũng không dễ như vậy.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn tên đàn ông, sua đó hắn nhìn Phương Trung Thiên:
- Trong hai chiếc răng kia có một cái chứa chất độc, tìm ra cho tôi.
- Vâng, Hạ tiên sinh.
Phương Trung Thiên lúc này khá khách khí, hắn đã ý thức được Hạ Thiên có năng lực thần kỳ, người như vậy dù có bối cảnh gì cũng không nên đắc tội.
Phương Trung Thiên nhanh chóng tìm được hai cái răng, hắn lại từ trong số đó tìm ra một chiếc răng có chứa một viên thuốc nhỏ, vì vậy càng thêm bội phục Hạ Thiên.
- Hạ tiên sinh, tìm được thuốc rồi.
Phương Trung Thiên đưa viên thuốc cho Hạ Thiên.
Hạ Thiên tiếp nhận, hắn hít hà rồi lầm bầm:
- Lát nữa tôi sẽ cho tên này sử dụng, tôi cần phải hỏi hắn vài vấn đề.
- Hạ Thiên, tao nhận tội, hãy cho chết một cách thống khoái.
Vẻ mặt tên đàn ông khẽ biến đổi, lúc này hắn đã khó thể nào trấn định.
- Chú có phải là Dịch Tri Ngôn không?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
- Đúng vậy, tôi là Dịch Tri Ngôn, tôi là kẻ cho người bắt cóc mẹ Liễu Mộng, cũng cho người ám sát Vệ Hiểu Đồng, Dịch Tri Ngôn chính là tôi.
Giọng điệu của tên Dịch Tri Ngôn có vẻ khá tự hào.
- Này, vì sao chú luôn gây khó khăn cho anh?
Hạ Thiên lại hỏi.
- Hạ Thiên, là mày luôn gây khó cho tao mới đúng chứ? Tao đã cố gắng tránh mặt mày, nhưng mày khinh người quá đáng, tao đã không còn đường lui, nào biết không tránh được mày?
Dịch Tri Ngôn tức giận nói.
- Anh không có tâm tình gây khó cho chú, là chú uy hiếp vợ anh, vì vậy anh mới xử chú.
Hạ Thiên tức giận nói, sau đó hắn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Dịch Tri Ngôn:
- Không đúng, chú sao lại nghe lời như vậy? Anh còn chưa bức cung mà?
- Dịch Tri Ngôn, anh bao nhiêu tuổi rồi?
Ninh Khiết ở bên cạnh chợt hỏi một câu.
- Ba mươi hai.
Dịch Tri Ngôn hào sảng trả lời.
- Anh xác nhận mình ba mươi hai?
Ninh Khiết tiếp tục truy vấn.
- Nói nhảm, chẳng lẽ cô nghĩ rằng tôi bốn mươi hai?
Dịch Tri Ngôn khẽ hừ một tiếng.
- Nếu anh thật sự là Dịch Tri Ngôn, vậy anh ít nhất cũng bốn mươi hai.
Ninh Khiết khẽ hừ một tiếng, sau đó nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên:
- Chồng, người này chưa hẳn là Dịch Tri Ngôn.
← Ch. 1093 | Ch. 1095 → |