← Ch.1095 | Ch.1097 → |
- Có việc này sao?
Y Tiểu Âm hơi sững sờ:
- Trước đó bọn họ còn đối phó với chúng ta, thậm chí còn có người muốn di dời tài sản sao? Vì sao bây giờ lại tình nguyện chuyển bệnh viện cho chúng ta? Bọn họ có phải có điều kiện gì đó không?
- Tiểu thư, điều kiện thì có, nhưng điều kiện rất kỳ quái.
Trên gương mặt đẹp của A Cửu có vài phần cổ quái.
- Điều kiện gì?
Y Tiểu Âm hỏi.
- Điều này... Tên Dịch Tri Ngôn kia nói ngoài bệnh viện thì hắn còn có chút tài sản, cũng có chút tiền mặt ở ngân hàng, hy vọng chúng ta có thể tiếp thu.
A Cửu trả lời, nàng thật sự cảm thấy điều này rất quỷ dị, làm sao có kể đưa tiền tặng người khác?
- Sao lại có thể như vậy?
Y Tiểu Âm nhíu mày, điều này thật sự khó thể tưởng, nhìn qua giống như có âm mưu gì đó vậy.
- Tiểu thư, em cũng cảm thấy kỳ quái, em lo lắng bọn họ có âm mưu gì đó, vi vậy yêu cầu bọn họ đưa văn kiện đến, nhưng bọn họ đã đồng ý, mà em còn chưa nói cho bọn họ biết địa chỉ.
A Cửu khẽ nói:
- Tiểu thư, chị xem có nên nói địa chỉ cho bọn họ biết không?
- Đừng vội, để hiểu rõ có việc gì xảy ra rồi nói sau.
Y Tiểu Âm lắc đầu:
- Trước đó Dịch Tri Ngôn liều mạng không buông những bệnh viện kia, bây giờ lại hào phóng như vậy, đúng là quá khác thường, nếu không có âm mư thì nhất định phải có nguyên nhân đặc thù.
Đúng lúc này thì điện thoại của Y Tiểu Âm chợt vang lên, nàng cầm điện thoại lên xem, sau đó gương mặt có chút tức giận.
- Tiểu thư, là ai điện thoại đến vậy.
A Cửu nhịn không được phải hỏi.
- Là tên khốn kiếp kia.
Y Tiểu Âm cắn răng, sau đó nàng hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng mới nhận điện thoại, nàng dùng giọng bình tĩnh nói:
- Cậu tìm tôi có việc gì?
- Vợ Y Y, có chuyện muốn nói với chị.
Đầu dây bên kia vang lên giọng cười hì hì của Hạ Thiên:
- Dịch Tri Ngôn sẽ đưa tất cả bệnh viện cho chị, còn có thể cho chị một ít tài chính, chị tiếp nhận hết đi.
- Cái gì?
Y Tiểu Âm chợt sững sờ, sau đó nàng hiểu ra:
- Là cậu làm?
- Tất nhiên là tôi rồi, vợ Y Y, chị muốn gì tôi cũng làm được, tóm lại chị cứ yên tâm tiếp nhận thứ chị muốn, tôi còn có việc, cũng không thể tiếp tục gọi điện thoại.
Hạ Thiên nói xong thì cúp điện thoại.
Y Tiểu Âm ngây người nửa ngày, nàng rõ ràng suy nghĩ không sai, sự khác thường của Dịch Tri Ngôn là vì nguyên nhân đặc thù, nhưng nàng dù sao cũng không ngờ nguyên nhân này đến từ Hạ Thiên. Trước đó nàng tạo áp lực khắp nơi, dùng đủ mọi loại thủ đoạn nhưng Dịch Tri Ngôn không chịu khuất phục, mà bây giờ Hạ Thiên lại giúp nàng làm được, điều này không khỏi làm tâm tình của nàng cực kỳ phức tạp. Nàng không muốn tiếp nhận ân huệ của tên khốn kia, nhưng vấn đề là hắn hoàn toàn biết rõ nàng cần gì, hắn cho nàng ân huệ, và nàng không thể nào từ chối. Dù trước đó hắn tẩy tủy cho nàng hay bây giờ giúp có được bệnh viện, nàng đều khó thể từ chối.
- Tiểu thư, tên khốn kiếp kia, hắn... Hắn lại muốn làm gì?
A Cửu khẽ hỏi.
- Là hắn ép Dịch Tri Ngôn phải đưa bệnh viện cho chúng ta. -
Y Tiểu Âm khẽ nói, giọng điệu có vài phần bất đắc dĩ.
- Sao? Là hắn?
A Cửu chợt kinh hoàng:
- Tiểu thư, hắn chắc chắn sẽ không có lòng tốt.
- Chị biết.
Y Tiểu Âm khẽ gật đầu, nàng biết rất rõ, Hạ Thiên chỉ muốn nàng mà thôi. Thật ra sự việc rất đơn giản, điều duy nhất làm nàng không thể ngờ chính là Hạ Thiên không dùng thủ đoạn hèn hạ với nàng, cũng không dùng thủ đoạn cưỡng chế thân thể của nàng, lại bắt đầu dùng phương pháp tạo ơn. Không đúng, dù Y Tiểu Âm rất căm hận Hạ Thiên, nhưng nàng thật sự không thể không thừa nhận, ân huệ của hắn cho nàng không phải là nhỏ, mà là cực lớn.
- Tiểu thư, chúng ta có nhận những bệnh viện kia không?
A Cửu cũng có mâu thuẫn, nàng cũng không muốn những thứ mà Hạ Thiên đưa đến, nhưng nàng biết tiểu thư rất cần những bệnh viện này.
- Tất nhiên là muốn, nếu không chúng ta đến Cảng Thành làm gì?
Y Tiểu Âm thản nhiên nói:
- A Cửu, em liên lạc với người đại diện của Dịch Tri Ngôn, để bọn họ sắp xếp đưa văn kiện đến đây, mặt khác em cũng sắp xếp, chúng ta chuẩn bị về thủ đô.
- Tiểu thư, em sẽ đi sắp xếp ngay.
A Cửu đồng ý, sau đó nàng nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ.
Y Tiểu Âm thở dài một hơi, cuối cùng cũng có thể rời khỏi vùng đất ác mộng này.
Khi Hạ Thiên quay lại khu biệt thự Hồ Hương Tuyết thì đã là chạng vạng tối, tên Dịch Tri Ngôn tất nhiên đã được tự do, mà tự do cũng chỉ là hai chữ tương đối, phải nói bây giờ hắn là thành viên nằm vùng của Ám tổ. Bây giờ những việc cụ thể thì Mộc Hàm đã sắp xếp tốt, không cần Hạ Thiên phải đi quan tâm, hắn chỉ căn bản khống chế tài sản ném cho Y Tiểu Âm mà thôi.
Tên Dịch Tri Ngôn kia vốn sử dụng kế kim tiền thoát xác, và Mộc Hàm tiếp tục để hắn làm như vậy, vì thế dù tài sản bị xâm chiếm thì hắn cũng không làm cho tổ chức nghi ngờ. Đồng thời hắn cũng là nhân viên trung tâm, thực tế tài sản đều nằm dưới sự khống chế của hắn, những người khác không thể nào biết rõ ràng.
Hạ Thiên cũng không quan tâm đến những vấn đề này, đối với hắn thì sự việc của Dịch Tri Ngôn xem như đi được một đoạn đường, hắn cũng không có ý tiếp tục quan tâm, những vấn đề tiếp theo Ám tổ sẽ tự ra tay, không cần hắn nhọc lòng. Chỉ cần không còn tên Dịch Tri Ngôn nào tiếp tục uy hiếp hắn hoặc vợ hắn, như vậy hắn sẽ không thèm quan tâm đến đám Dịch Tri Ngôn xử lý không hết kia.
Ninh Khiết và Hạ Thiên cùng quay về Cảng Thành, sự kiện Dịch Tri Ngôn đã được giải quyết, tất nhiên nàng sẽ không tiếp tục ở lại Hongkong. Hạ Thiên cũng rất vui vẻ, lúc này hắn đã làm cho vợ Y Y một chuyện tốt, lại có thể đảm bảo mình quay về Giang Hải trước tết.
Hạ Thiên đi vào biệt thự thì nghĩ rằng chỉ cần giúp tên Đàm Uy tìm được bạn gái, sau đó hắn có thể quay về với vợ cảnh sát tỷ tỷ ở Giang Hải được rồi.
Nhưng sau khi vào biệt thự thì Hạ Thiên chợt buồn bực, tiểu tử Đàm Uy đâu? Sao không thấy gì cả? Không riêng gì Đàm Uy, ngay cả cha của hắn là Đàm Học Vũ cũng không thấy đâu.
- Chồng, bọn họ đâu?
Ninh Khiết có chút buồn bực, trước khi về nhà thì nàng cũng được Hạ Thiên kể cho nghe chuyện của Đàm Uy, vì thế mà nàng có chút tinh thần trượng nghĩa chợt tức điên. Đặc biệt là sau khi nghe nói bạn gái của Đàm Uy bị người ta đưa đi tiếp khách ở hộp đêm thì cực kỳ tức giận, đám người kia đúng là đáng chết, coi trời bằng vung.
- Tôi cũng không biết, để gọi điện thoại thử xem.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra, buổi sáng hắn đã điện thoại cho Đàm Học Vũ, vì vậy trong máy của hắn có số của Đàm Học Vũ.
Hạ Thiên còn chưa kịp điện thoại thì chuông điện thoại của Ninh Khiết đã vang lên.
- Sử Kình Tùng điện thoại đến, chắc có chuyện.
Ninh Khiết nhìn màn hình điện thoại, nàng giải thích một câu với Hạ Thiên, sau đó nghe máy.
Khi thấy Ninh Khiết tiếp điện thoại thì Hạ Thiên cũng quyết định đợi một lát nữa hãy điện thoại cho Đàm Học Vũ, mà hắn cũng nhanh chóng biết mình không cần điện thoại cho Đàm Học Vũ, vì hắn đã biết lúc này Đàm Uy và Đàm Học Vũ ở nơi nào, vì Sử Kình Tùng gọi đến cũng liên quan đến cha con Đàm Học Vũ.
Cha con Đàm Học Vũ vốn ở biệt thự chờ Hạ Thiên quay về, nhưng chờ cả ngày mà không thấy đâu, mà Hạ Thiên cũng không đãi khách, sáng hắn đi ăn sáng cũng không mua thứ gì về cho cha con Đàm Học Vũ. Vì vậy cha con bọn họ chờ cả ngày, tất nhiên đói bụng cồn cào, vì thế đêm đến bọn họ thấy Hạ Thiên chưa quay về thì không chịu nổi, quyết định ra ngoài tìm gì đó lấp đầy bụng.
Nhưng Đàm Uy gần đây rõ ràng là bi kịch, hắn xui xẻo có thể so với Ninh Khiết năm xưa, hắn chỉ đi dùng cơm nhưng lại gặp vài tên cảnh sát, mà trong đám cảnh sát này có Lý Tư nổi danh thần thám tử khắp Cảng Thành. Càng không may chính là Lý Tư vừa mới biết Đàm Uy, vì vậy lấy cớ bắt cha con Đàm Học Vũ về cục cảnh sát.
Tất nhiên Đàm Uy tuy xui xẻo như Ninh Khiết năm xưa nhưng lại có lúc khá tốt, rõ ràng không thua gì Ninh Khiết, khi hắn bị bắt vào cục cảnh sát, lúc tức giận có hô lên một câu anh rể Hạ Thiên, vì vậy mà những lời đó có ngay hiệu quả.
- Chị mày là Đông Thiên à?
Khi Lý Tư nghe được câu nói này thì trực tiếp đạp vào người Đàm Uy, rõ ràng hắn không biết Hạ Thiên là ai?
Nhưng Lý Tư không biết thì chẳng phải người khác cũng không biết, ví dụ như Sử Kình Tùng. Nói ra cũng khéo, khi đó Sử Kình Tùng vô tình đi ngang qua phòng thẩm vấn, sau đó nghe được những lời nói kia. Phải biết rằng hắn biết Tiểu Thiên còn được gọi là Hạ Thiên, đồng thời cũng biết cái tên Hạ Thiên đủ dọa cho vài tên sát thủ chuyên nghệp phải bỏ chạy.
Cũng vì vậy mà Sử Kình Tùng rất coi trọng điều này, hắn hỏi thăm tình huống của Đàm Uy, sau đó lập tức điện thoại cho Ninh Khiết, muốn hỏi xem Đàm Uy có quan hệ với Hạ Thiên hay không?
Không thể nghi ngờ Sử Kình Tùng điện thoại đến rất đúng chỗ, Ninh Khiết nghe nói cha con Đàm Học Vũ bị bắt vào cục cảnh sát, tất nhiên nàng sẽ bảo Sử Kình Tùng thả ra.
Dù Sử Kình Tùng không phải là kẻ bắt người nhưng vẫn đáp ứng, hắn cũng có lòng tin thu phục chuyện này, cùng lắm thì hắn sẽ kéo cục trưởng ra mặt.
- Anh chờ chút, đừng cúp điện thoại.
Ninh Khiết đột nhiên nhớ ra một chuyện, nàng nói một câu với Sử Kình Tùng, sau đó nàng đặt điện thoại xuống nhìn Hạ Thiên:
- Chồng, chuyện bạn gái của Đàm Uy, có nên để Sử Kình Tùng giải quyết luôn không? Nếu anh ta đi làm sẽ thích hợp hơn.
- Được rồi, để anh ta đi làm cũng được.
Hạ Thiên cũng không quan tâm đến vấn đề này, dù sao Đàm Uy kia cũng là em họ của Vân Thanh, cũng không phải sự việc liên quan đến Vân Thanh, hắn cũng không thật sự quan tâm, nếu có người có thể xử lý thì hắn cũng nhường nhiệm vụ cho.
Ninh Khiết nói hết lời với Sử Kình Tùng thì cúp điện thoại, nàng vừa đặt điện thoại xuống thì lập tức cảm thấy vòng eo bị xiết chặt, cơ thể ngã vào lòng Hạ Thiên.
Thực tế đây mới là nguyên nhân Hạ Thiên cho Sử Kình Tùng làm việc thay, bây giờ hắn căn bản không muốn đi giúp Đàm Uy, hắn muốn làm việc với Ninh Khiết hơn.
← Ch. 1095 | Ch. 1097 → |