← Ch.1097 | Ch.1099 → |
- Anh không phải anh em của chú.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên đàn ông mặt thẹo:
- Anh không muốn nói nhảm với chú, chú mau đưa bạn gái của nó ra đây.......
Hạ Thiên nói đến đây thì đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, hắn quay đầu nhìn Đàm Uy:
- Đúng rồi, bạn gái của chú tên gì?
- Anh rể, cô ấy là Chu Lam.
Đàm Uy vội vàng trả lời.
- Này, Chu Lam, có nghe không, mau đưa Chu Lam ra, nếu không anh phá nát câu lạc bộ này.
Hạ Thiên tiếp tục trừng mắt nhìn tên mặt thẹo.
- Tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi, trong câu lạc bộ của chúng tôi có rất nhiều phụ nữ, nhưng thật sự không có ai tên là Chu Lam.
Tên đàn ông mặt thẹo lắc đầu;
- Người nào ở thành phố Cảng Thành này cũng biết Lão Ngũ mặt thẹo này trước nay chưa từng nói láo, hai vị mời về... Á.......
Tên đàn ông mặt thẹo còn chưa kịp nói xong thì đã im mồm, vì hắn bị người ta chụp cổ, khoảnh khắc này hắn cảm thấy rất khó thở.
- Anh nói rồi, anh không muốn nói nhảm với chú, nói mau, nếu không anh bóp chết bây giờ.
Người bóp cổ tên lão Ngũ chính là Hạ Thiên, hắn không nhẫn nại ở đây nói nhiều lời, vì vậy trực tiếp dùng biện pháp vũ lực.
- Buông Ngũ gia ra.
- Mau buông tay!
.......
Hơn mười tiếng thét vang lên, đồng thời có vài chục người từ bên trên phóng xuống bao quanh Hạ Thiên và Đàm Uy.
- Đừng làm phiền anh.
Hạ Thiên bất mãn nói một câu, sau đó những tiếng kêu thảm liên tục vang lên, vài chục tên vây quanh đều ngã xuống đất, mà đám người đứng xem căn bản lại không thấy Hạ Thiên ra tay, hắn vẫn đứng bóp chặt cổ lão Ngũ mặt thẹo, bộ dạng giống như có thể bóp chết đối phương bất cứ lúc nào.
- Còn không chịu nói sao?
Hạ Thiên tăng thêm chút lực, lúc này gương mặt lão Ngũ đỏ bừng bừng, nhưng lại không có ai dám tiên lên hỗ trợ.
- Họ... Họ Tống... Mày... Mày đừng khinh người quá đáng... Á.......
Tên lão Ngũ mặt thẹo nói vài chữ rồi lại hét thảm, Hạ Thiên cuối cùng cũng buông ra, đồng thời tung một đá đạp ngã đối phương xuống đất.
- Chú xem ra cũng biết anh.
Hạ Thiên giẫm một cước lên đầu lão Ngũ:
- Nhưng anh nói cho chú biết hai vấn đề, anh không phải họ Tống, anh là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên. Thứ hai, anh khinh chú quá đáng thì sao? Chú làm đếch gì được anh?
Hạ Thiên lại tung một cước đá văng lão Ngũ lên không, trực tiếp đụng vào hệ thống đèn trang trí trên trần nhà. Những âm thanh ầm ầm vang lên, lão Ngũ mặt thẹo đánh vỡ đèn rồi rơi xuống, nhưng còn chưa đụng đất thì lại bị Hạ Thiên đá lên người, lại bay lên.
- Thằng ngu, trên này có mười mấy ụ đèn, anh sẽ cho chú đập nát chúng nó.
Hạ Thiên rất bất mãn:
- Nếu chú còn không chịu nói, anh sẽ hủy câu lạc bộ này, sẽ chôn vùi đám ngu ngốc ở trong này.
- Á... Á....... -
Lão Ngũ mặt thẹo liên tục gào thét, tuy hắn có vẻ rất cứng miệng nhưng đáng tiếc lại không thể nào chịu đựng được sự tra tấn của Hạ Thiên.
Bên trong câu lạc bộ yên tĩnh không một tiếng động, dù là những tiểu thư ăn mặc khêu gợi hay đám đàn ông dạng chó hình người hoặc đàn em của câu lạc bộ, lúc này thậm chí không ai dám thở mạnh, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy có người dám tra tấn lão Ngũ mặt thẹo nổi tiếng khắp thành phố Cảng Thành.
- Ngừng... Ngừng.......
Lão Ngũ cuối cùng cũng không chịu được sự tra tấn của Hạ Thiên, hắn bắt đầu tỏ ra yếu thế. Lúc này Hạ Thiên thật sự ngừng lại, dù là vậy thì Lão Ngũ vãn rơi nặng nề từ trên không xuống đất, đau đến mức trợn mắt há mồm, trong lòng thầm mắng Hạ Thiên vô số lần.
- Chú đã chịu nói Chu Lam ở đâu rồi sao?
Hạ Thiên bất mãn hỏi.
- Tôi... Tôi thật sự không biết ai là Chu Lam.......
Lão Ngũ thở hổn hển nói.
- Chú muốn lừa anh sao?
Hạ Thiên cho Lão Ngũ mặt thẹo một đá.
- Những chuyện nhỏ nhặt thế này tôi sao có thể tự mình đi xử lý? Tôi cần tìm người hỏi rõ tình huống, hoặc tôi có thể gọi tất cả phụ nữ ở đây đi ra, các người tha hồ tìm.
Lão Ngũ thầm mắng Hạ Thiên vô số lần, nhưng hắn cũng chỉ dám mắng trong lòng, vì hắn biết đối phương không nên động vào. Lúc nãy hắn cứng miệng vì muốn tạo chút uy thế, không ngờ Hạ Thiên chẳng cho hắn cơ hội, cũng không nể mặt, trực tiếp làm hắn không xuống đài không được.
- Là hắn, anh rể, là hắn.
Đàm Uy đột nhiên chỉ vào một tên đàn ông rồi nói:
- Hắn là một tên trước đó đã tham gia tra tấn tôi và Chu Lam.
- Tên tiểu tử tóc vàng này à?
Hạ Thiên nhìn về phía Đàm Uy chỉ tay, hắn thấy một tên thanh niên hơn hai mươi nhuộm tóc vàng, vì vậy mở miệng hỏi.
- Đúng vậy, chính là hắn, kohong riêng gì tra tấn, còn muốn làm nhục Chu Lam trước mặt tôi.
Đàm Uy nghiến răng nghiến lợi nói.
- Này, đừng nói nhảm, tao căn bản không biết mày.......
Tên tóc vàng lập tức phủ nhận nhưng một giây sau lại giống như nhớ ra điều gì đó:
- Mày... Mày là tiểu tử họ Đàm? Mày... Mày không phải.......
- Mày tưởng rao đã bị què và câm rồi sao?
Đàm Uy dùng ánh mắt oán hận nhìn tên tóc vàng, hắn chợt sinh ra xúc động muốn tiến lên cho đối phương một trận.
Tên tóc vàng nhìn Hạ Thiên rồi chợt xoay người bỏ chạy.
- Đừng chạy.
Đàm Uy cuối cùng cũng không nhịn được mà chạy theo.
Phản ứng của Đàm Uy không tính là chậm nhưng Hạ Thiên rõ ràng là nhanh hơn, vì vậy Đàm Uy vừa mới bắt đầu chuyển động thì Hạ Thiên đã đến trước mặt tên tóc vàng, hắn đạp tên này văng ngược trở lại, hơn nữa còn ngã xuống ngay trước mặt Đàm Uy.
- Không phải nó đánh gãy chân chú sao? Chú đánh gãy chân nó cho anh.
Hạ Thiên lười biếng nói một câu với Đàm Uy, còn thuận tay đưa một cây gậy cho Đàm Uy:
- Dùng cái này mà đánh.
- Vâng, anh rể.
Đàm Uy lần này không chút do dự, hắn nhận lấy cây gậy rồi đập xuống đầu gối tên tó vàng.
- Á.......
Tên tóc vàng gào lên kinh thiên động địa:
- Cứu mạng... Đại ca cứu em... Ngũ gia cứu em.......
Đàm Uy lại đập xuống một gậy, tên tóc vàng càng kêu lên thảm thiết, nhưng lúc này hắn đã không thể nào tiếp tục hô cứu mạng, vì hắn biết không ai có thể cứu mình, vì vậy hắn bắt đầu cầu xin tha thứ:
- Tha mạng, đại ca tha mạng, em chỉ là tiểu nhân, thật sự không liên quan đến em, em chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi. Ông chủ Lam nói em ra mặt, anh có thể đi tìm hắn, thật sự không liên quan đến em... Á... Đại ca, đại ca xin anh đừng đánh, em biết bạn gái của anh ở đâu, anh tha cho em.......
Đàm Uy nghe được câu cuối cùng thì dừng tay:
- Chu Lam ở đâu?
- Đi... Đi... Đi tìm Lam Lam đến... Van xin cô, đi nhanh lên.
Tên tóc vàng nhìn về phía một cô gái trẻ cách đó không xa.
Cô gái kia có chút do dự, ngay sau đó lão Ngũ mặt thẹo đã gầm lên:
- Đi nhanh lên.
- Ngũ gia, em sẽ đi ngay.
Cô gái kia chợt hoảng sợ, nàng vội vàng chạy lên lầu.
Vài phút sau cô gái đưa một người phụ nữ ăn mặc rách rưới và trang điểm rất đậm đến trước mặt mọi người, người phụ nữ này có gương mặt tái nhợt giống như đã rất lâu rồi chưa thấy ánh sáng mặt trời, rõ ràng giống như có bệnh, đi đứng cũng không ổn, liêu xiêu lẹo xẹo.
- Chu Lam.
Dù người phụ nữ này có biến đổi rất lớn nhưng Đàm Uy vẫn có thể liếc mắt đã nhận ra, đó chính là bạn gái của hắn.
- A Uy?
Hai mắt Chu Lam vốn xám như tàn tro, nhưng khi nghe được âm thanh của Đàm Uy thì hai mắt chợt có thần, nàng ngẩng đầu nhìn Đàm Uy, nước mắt chợt chảy ra:
- A Uy, thật sự là anh sao?
Đàm Uy cưỡng chế chua xót trong lòng, hắn vội vàng chạy đến ôm Chu Lam vào lòng:
- Chu Lam, là anh, là anh đến cứu em, đừng sợ, không có gì rồi, mọi chuyện đã qua, đã qua rồi, anh sẽ đưa em rời khỏi đây ngay.
- A Uy, bọn họ... Bọn họ đối với em... Hu hu.......
Chu Lam chợt bật khóc.
- Không cần phải nói, anh biết, anh biết rồi, em yên tâm, chúng ta sẽ báo thù.
Đàm Uy cắn răng, không cần phải nói thì hắn cũng có thể đoán ra Chu Lam bị làm gì.
- Không, anh không biết, bọn họ đã ép em dùng ma túy, bây giờ em đã nghiện, em thật sự xong rồi, cả đời này em sẽ không có ngày tốt lành... Hu hu hu.......
Chu Lam gào khóc có vẻ rất thương tâm, hậu quả của việc nghiện hút thì ai cũng biết, nếu nói có thể từ bỏ thì hầu như là không thể.
- Này, hai người đừng khóc sướt mướt như vậy nữa, làm chuyện chính quan trọng hơn.
Hạ Thiên lúc này mở miệng mất vui:
- Chỉ là nghiện ma túy mà thôi, tôi có thể giúp các người chữa tốt, đến lúc đó sẽ như người thường, không có gì phải lo lắng.
- Anh... Anh nói.......
Chu Lam nghe được lời nói của Hạ Thiên thì có vẻ bớt khóc, nàng quay đầu nhìn rồi bắt đầu nhớ ra.
- Chu Lam, anh ấy là Hạ Thiên, là anh rể của anh, nếu anh ấy đã nói có thể giúp em chữa bệnh, như vậy em đừng lo lắng, anh rể rất lợi hại, không gì không làm được.
Đàm Uy vốn cũng sinh ra cảm giác tuyệt vọng, nhưng khi nghe Hạ Thiên nói như vậy thì hắn lập tức sinh ra hy vọng.
- Nhưng, em đã nghiện ma túy.......
Chu Lam vẫn hoài nghi, vì nàng nghe nói nghiện ma túy căn bản khó thể nào chữa tốt.
- Chu Lam, em cứ tin anh rể, em cẩn thận nghĩ lại xem, lúc đó anh bị đánh gãy chân, họng cũng bị phỏng, coi như thành người câm, nhưng em xem có phải bây giờ anh đã rất tốt rồi không? Đây đều là do anh rể giúp anh, chỉ cần một buổi tối là đã chữa trị xong, anh rể không gì không làm được, dù điều gì cũng có thể làm được.
Đàm Uy nhanh chóng nói, hắn thật ra cũng không thật sự khẳng định như vậy, nhưng vì an ủi Chu Lam mà hắn bây giờ chỉ có thể nói như thế mà thôi. Tất nhiên, thực tế thì hắn cũng có tám phần tin tưởng Hạ Thiên có thể làm được như vậy, bây giờ hắn thật sự rất bội phục y thuật của Hạ Thiên.
- Hạ Thiên, đã tìm được người, các người đi được chưa?
Đúng lúc này lão Ngũ mặt thẹo lại nói một câu.
← Ch. 1097 | Ch. 1099 → |