← Ch.1152 | Ch.1154 → |
Nhưng Viên Thế Tài lại cao hứng quá sớm, mặc dù Sở Dao phản ứng hơi chậm, nhưng Tống Ngọc Mị phản ứng lại không chậm, đang trong nháy mắt viên đạn sắp trúng Hạ thiên, sợi tơ trắng của Tống Ngọc Mị xuất hiện trước người Hạ Thiên, sợi tơ liên tục lay động mấy cái, mấy viên đạn liền rối rít bị đánh văng ra, Hạ Thiên vậy tự nhiên mà bình yên vô sự.
- A...
Một tiếng hét thảm đột nhiên vang lên, tiếng súng cũng đã ngừng nổ, bởi vì tay súng đã không cách nào nổ súng, hai phi đao của Sở Dao rốt cục hoàn thành sứ mạng, một gâm vào ngực của tên nổ súng, một cái khác còn lợi hại hơn trực tiếp gâm vào cổ họng của hắn, tên nổ súng này tự nhiên là bị mất mạng tại chỗ, ngay cả Hạ Thiên cũng chưa chắc có thể cứu sống hắn.
- Hả!
Một tiếng kêu đau đớn trong cùng một lúc truyền vào trong tai Hạ Thiên, nhưng tiếng kêu đau đớn này lại phát ra từ trọng miệng Tống Ngọc Mị.
Tống Ngọc Mị vốn là đang ở hạ phong, lại còn ra tay cứu viện Hạ Thiên, vừa phân tâm lập tức đã bị Viên Thiên Chính nhanh chống thấy sơ hở, một chưởng vỗ vào vai trái nàng, đem nàng đánh bay.
Tống Ngọc Mị như một con diều bị hỏng rơi xuống mặt đất, nàng cố gắng đứng lại, nhưng vẫn lảo đảo muốn ngã, khó có thể đứng vững, một chưởng này của Viên Thiên Chính là phát ra toàn lực, không có bất kỳ giữ lại, đã làm cho nàng bị thương nặng.
Khuôn mặt trắng nõn tuyệt mỹ kia của nàng giờ phút này có một ít đỏ tươi không bình thường, mà khóe miệng của nàng còn rỉ ra một hàng máu tươi, nàng lay động được mấy cái rốt cục vẫn phải ngã nhào trên mặt đất, nhưng vào lúc này một cánh tay lực ôm bờ eo của nàng làm cho nàng không ngã xuống.
- Ha ha ha ha...
Viên Thế Tài ở đây cười như điên.
- Hạ Thiên, bây giờ xem còn có ai có thể tới giúp ngươi? Ngươi cho rằng ngươi có thể đánh, có thể thắng hết thảy? Bây giờ thì ngươi rốt cuộc đã biết trên đời này không chỉ có mình ngươi có thể đánh? Mấy tháng trước, ngươi đem ta thải trên mặt đất, ta liền thề, sẽ có một ngày ta cũng vậy sẽ đem ngươi thải trên mặt đất!
- Ngu ngốc!
Hạ Thiên nhìn cũng chưa từng nhìn Viên Thế Tài, chẳng qua là thuận miệng lăng mạ một câu, một tay hắn còn ở vòng eo Tống Ngọc Mị, đồng thời còn bắt được một tay của nàng, một tay khác thì lấy ra một cây ngân châm, lấy tốc độ cực nhanh ghim mấy châm trên người Tống Ngọc Mị, sau đó thu ngân châm trở lại, ngẩng đầu nhìn Viên Thiên Chính.
- Chú trước đánh vợ Dao Dao của ta, bất quá anh xem chú không có đả thương nàng, anh còn tính giữ lại cho chú một mạng, nhưng mà giờ chú lại đả thương vợ Mị Mị xinh đẹp của anh, cho nên, bây giờ anh nói cho chú biết, chú nhất định phải chết!
- Hạ Thiên, đầu óc ngươi hỏng mất rồi sao?
Viên Thế Tài cảm thấy Hạ Thiên thật là buồn cười, lúc này rồi hắn lại còn dám nói mạnh miệng.
- Muốn chết cũng là ngươi đi chết, nhưng mà ngươi yên tâm, hai phụ nữ của ngươi sẽ không chết. Tống đại tiểu thư, nếu là nàng nguyện ý gả vào Viên gia chúng ta, ta bảo đảm nàng có thể sống được rất tốt. Về phần cái con đàn bà Sở Dao kia, tin tưởng ta, cô nhất định có thể trở thành người đứng đầu bảng của Địa Hạ Thiên Đường, vô số người cũng sẽ chú ý đến cô...
- Để cho cả nhà mày chú ý mẹ mày đi!
Sở Dao nhất thời nổi giận, động tác hai tay liên tục, toàn bộ vài chục thanh phi đao bay về phía Viên Thế Tài.
Viên Thế Tài vẻ mặt thờ ơ, bởi vì hắn biết, lão tổ tông Viên Thiên Chính kia nhất định sẽ giúp hắn đở ra những phi đao này.
Song, một giây sau, Viên Thế Tài liền cảm giác được vô số nơi trên cơ thể truyền đến cảm giác đau nhức, hắn muốn rên lên tiếng, nhưng hắn vẫn không phát ra thanh âm nào, bởi vì cổ họng của hắn hình như bị thứ gì đó cắm vào. Trên mặt của hắn cũng không còn thấy thờ ơ nữa, mà là vẻ mặt xám tro và khó có thể tin.
Sức sống nhanh chóng thoát ra khỏi cơ thể, Viên Thế Tài ngã ầm xuống đất, trong nháy mắt ngã xuống đất đó, hắn cố sức quay đầu nhìn về phía Viên Thiên Chính, trong ánh mắt hoảng sợ lại còn có chút khó có thể tin, hắn đến chết cũng không hiểu, tại sao lão tổ tông này đột nhiên không còn quan tâm đến hắn nữa.
Đến lúc chết Viên Thế Tài cũng không thể thấy, giờ phút này trên mặt Viên Thiên Chính là một ánh mắt khó có thể tin. Bởi vì trên thực tế, hắn đã ra tay, hắn đánh ra hơn mười chưởng phong, vốn là phải đánh bay những phi đao kia, nhưng không biết vì sao, hắn đánh ra chưởng phong không có hiệu quả gì cả, kết quả là vài chục thanh phi đao mà Sở Dao bắn ra, toàn bộ đều không ngoại lệ tiến vào thân thể Viên Thế Tài, trực tiếp đem vị Viên gia nhị thiếu này đưa vào rồi Địa Ngục.
Sở Dao cũng là có chút sững sờ, nàng chẳng qua là có chút tức giận, ném ra phi đao trên người, muốn đem tên ngu ngốc Viên Thế Tài này giết chết. Chẳng qua là, bởi vì lúc trước đã liên tục thất bại nhiều lần, nàng lần này cũng không còn hy vọng mình sẽ thành công, cho nên thấy Viên Thế Tài thật sự trúng vài chục thanh phi đao thành một người chết, nàng cũng cảm thấy có chút buồn bực, lần này làm sao lại thành công vậy?
Viên Thiên Chính dùng ánh mắt tức giận nhìn về Sở Dao, nhưng rất nhanh hắn liền nhìn về phía Hạ Thiên. Trực giác nói cho hắn biết sở dĩ xuất hiện tình huống quỷ dị này, thì chỉ có một khả năng, chính là Hạ Thiên đang âm thầm động tay động chân.
- Tại sao cậu lại gạt người vậy?
Tống Ngọc Mị giờ phút này đang quay đầu nhìn Hạ Thiên, có chút không vui vẻ, tia đỏ tươi không bình thường trên mặt nàng đã biến mất, khôi phục lại vẽ trắng nõn bình thường, về phần tí máu trên khóe miệng nàng mới vừa bị Hạ Thiên lấy tay lau đi.
Tống Ngọc Mị giờ phút này đã hoàn toàn hiểu được, thương thế của Hạ Thiên căn bản là làm bộ, bởi vì thời điểm Hạ Thiên mới vừa ôm nàng, nàng lập tức cảm giác được một cỗ chân khí vô cùng cường đại vào trong cơ thể nàng, mà cổ chân khí lại nhanh chóng chữa khỏi nội thương của nàng.
- Vợ Mị Mị, tôi không như vậy, làm sao biết được chị lại quan tâm đến tôi như vậy chứ?
Hạ Thiên một bộ dạng vô tội.
- Hạ Thiên, cậu giả thương sao?
Viên Thiên Chính rốt cục hiểu được, mà phát hiện này làm cho hắn tức giận vô cùng.
- Anh không giả thương, những tên ngu ngốc các chú làm sao chịu xuất hiện đây?
Hạ Thiên lười biếng nói một câu, sau đó buông lỏng Tống Ngọc Mị ra, nhẹ nhàng đẩy nàng về sau. -
- Vợ Mị Mị, chị cùng vợ Dao Dao đứng bên cạnh xem đi, tôi giết chết người nầy trước rồi nói sau.
- A? Chồng, anh không có chuyện gì à?
Sở Dao ngẩn ngơ, đến lúc này nàng mới có hơi hiểu được, không trách được mới vừa rồi nàng có thể giết Viên Thế Tài, nguyên nhân là chồng ở trong tối thủ hỗ trợ.
- Anh dĩ nhiên là không có việc gì rồi.
Hạ Thiên hì hì cười một tiếng.
- Anh là thần y đệ nhất thiên hạ, cho dù thật có bị thương, anh cũng vậy có thể tự trị lành cho mình, huống chi anh luôn luôn sẽ không bị đả thương đâu.
- Tại sao tôi từ trên người của cậu không cảm giác được bất kỳ chân khí dao động nào?
Viên Thiên Chính vẫn nghĩ không ra.
- A, cái vấn đề này à? Cái tên Cố Hàn Phong ngu ngốc kia trước đây cũng đã hỏi.
Hạ Thiên lười biếng nói.
- Xem ngươi dù sao cũng sắp chết, anh thật đáng thương hại chú, tránh cho chú chết không nhắm mắt, nói cho chú biết vậy. Anh giờ đang điều chân khí trở lại nguyên trạng như người thường, nên với trình độ của chú sẽ nhìn không ra anh có chân khí.
Hơi dừng lại một chút, Hạ Thiên nói một câu.
- Tốt lắm, chú đã biết rồi, bây giờ có thể an tâm mà chết rồi!
Hạ Thiên luôn luôn là nói động thủ là động thủ, nói xong câu đó, hắn liền đánh về phía Viên Thiên Chính, vòng quanh Viên Thiên Chính quay một vòng, đồng thời đánh ra mười mấy chưởng, làm cho Viên Thiên Chính căn bản không cách nào tránh né.
- Thình thịch thình thịch...
Mấy tiếng liên tục vang lên, Viên Thiên Chính dưới tình huống bất đắc dĩ, trực tiếp liều mạng đánh mười mấy chưởng cùng Hạ Thiên.
Thực lực Viên Thiên Chính vốn cũng không bằng Hạ Thiên, cộng thêm lúc trước đã cùng Tống Ngọc Mị đối chiến thời gian dài như vậy, công lực hao tổn không nhỏ, giờ hắn cùng Hạ Thiên liều mạng sẽ xuất hiện hậu quả, ngay cả là người ngu cũng hiểu được.
Chỉ nghe một tiếng rên khẻ, Viên Thiên Chính bay ngược ra, trên không trung há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng mà làm cho Hạ Thiên có chút ngoài ý muốn chính là, Viên Thiên Chính lại không rơi xuống mặt đất, ngược lại hắn lại mượn lực đạo này, nhanh chóng xoay người bay vọt, hắn lại muốn trốn.
- Muốn chạy, nhưng không dễ dàng như vậy đâu!
Hạ Thiên tung người dựng lên, hướng Viên Thiên Chính đuổi theo, mặc dù Viên Thiên Chính chạy trước, nhưng tốc độ Hạ Thiên nhanh hơn, trong nháy mắt, Hạ Thiên cũng đã đuổi kịp phía sau Viên Thiên Chính, sau đó lại là một chưởng hướng hắn đánh tới.
- Ách!
Viên Thiên Chính rên thảm một tiếng, lại bị Hạ Thiên đánh một chưởng vừa vặn, một ngụm máu tươi lần nữa phun ra.
- Phốc!
- Sao giờ không chạy nữa đi?
Hạ Thiên bất mãn nhìn chằm chằm Viên Thiên Chính.
Tên ngu ngốc chú đả thương vợ của anh, giờ anh đánh rụng chú!
Hạ Thiên khoát tay, đang chuẩn bị một chưởng đem Viên Thiên Chính đưa đi thấy con gái của Diêm vương, nhưng vào lúc này, phía sau đột nhiên truyền tới một thanh âm lạnh lùng.
- Tống đại tiểu thư, cô có thể chết được rồi.
Hạ Thiên vừa quay đầu, liền phát hiện một bóng đen đang đánh về phía Tống Ngọc Mị, mặc dù không cách nào thấy rõ ràng bộ dáng bóng đen này, nhưng Hạ Thiên đủ để đoán được người này so sánh với công lực của Tống Ngọc Mị là mạnh hơn.
- Ta cũng không thể để cho vợ Mị Mị lại bị thương một lần nữa.
Hạ Thiên trong đầu toát ra ý nghĩ này, thân thể cũng cấp tốc bay trở về, xa xa một chưởng đáng về phía cái bóng đen kia, về phần Viên Thiên Chính hắn tạm thời không quan tâm.
Cái bóng đen kia đột nhiên chuyển hướng Hạ Thiên, xa xa hướng hắn đánh ra một luồng chưởng phong, một cỗ lực lượng khổng lồ mãnh liệt kéo đến, cùng Hạ Thiên phát ra chưởng phong đối kháng chính diện.
Hành động của Hạ Thiên khẽ dừng lại một chút, công lực người này muốn so sánh với Viên Thiên Chính mạnh hơn rất nhiều, mặc dù không đủ để mang đến cho hắn thương tổn, nhưng đủ để cho động tác của hắn chậm hơn nửa phần.
Giờ phút này Tống Ngọc Mị cũng phát ra một tiếng rít nhỏ, đồng thời sợi tơ trắng bay ra, nhưng vào lúc này, cái bóng đen kia mượn một chưởng lực kia của Hạ Thiên cấp tốc bắn người lui về phía sau!
Cái bóng đen này hiển nhiên cũng là muốn trốn, mà phương thức hắn chạy trốn và Viên Thiên Chính mới vừa lựa chọn giống nhau như đúc, nhưng không giống là, công lực của hắn so sánh với Viên Thiên Chính rõ ràng yếu hơn rất nhiều, cho nên hắn rất nhanh liền biến mất trong màn đêm.
- Đám người ngu ngốc này sao mà cứ đụng một cái là chạy?
Hạ Thiên nhất thời cảm thấy có cái gì không đúng, đột nhiên liền nhớ lại một việc, vội vàng bay trở lại, sau đó hắn ngay lập tức buồn bực, vốn là Viên Thiên Chính đã bị hắn đánh rơi rụng gần chết, quả nhiên không thấy!
- Viên Thiên Chính đã được người cứu đi?
Tống Ngọc Mị giờ phút này cũng đến bên cạnh Hạ Thiên, giọng nói có chút bất an, không thấy Viên Thiên Chính, thật đúng là phiền toái.
- Đúng vậy, thật là kỳ quái.
Hạ Thiên lầm bầm lầu bầu.
- Thần Tiên Tỷ Tỷ nói cái thế giới này căn bản không thích hợp tu tiên, hẳn là không có người tu tiên nào mới đúng chứ, làm sao tối nay thoáng cái xuất hiện nhiều người như vậy?
- Thật phiền toái, nếu Viên Thiên Chính trả thù... , sợ là Tống gia chúng tôi sẽ khó lòng phòng bị.
Tống Ngọc Mị nói thật nhỏ.
← Ch. 1152 | Ch. 1154 → |