← Ch.1207 | Ch.1209 → |
Khi nhân viên phục vụ có chút lo lắng thì Hạ Thiên cũng không có ý mặc cả, hắn sảng khoái lấy thẻ ngân hàng ra quét máy thanh toán. Điều này cũng làm cho cô nhân viên phục vụ khẽ thở ra một hơi, không phải bọn họ làm thịt khách hàng, chỉ trách hai người này ăn quá nhiều.
Hạ Thiên tất nhiên không quan sát ánh mắt đám người chung quanh, sau khi tính tiền xong thì đứng lên kéo Cố Hàm Sương chuẩn bị bỏ đi. Nếu hắn không đến căn cứ Ám tổ, sợ rằng vợ Mị Nhi sẽ nổi giận.
Nhưng khi hai người bọn họ ra khỏi cửa nhà hàng, Hạ Thiên chợt nghe thấy một âm thanh từ phía sau:
- Đây là thời đại nào rồi, con bà nó, tán một con ni cô mà cũng phung phí nhiều tiền như vậy, thà đến Địa Hạ Thiên Đường kiếm tiểu thư cho rồi.
Người này nói không quá lớn, rõ ràng không muốn Hạ Thiên nghe thấy, nhưng đáng tiếc là hắn không biết thính lực của Hạ Thiên vượt xa người thường, vì thế tuy hắn không lớn tiếng nhưng Hạ Thiên vẫn nghe rõ ràng.
Hạ Thiên không ngại bị người ta nói ăn nhiều, nhưng hắn bị gọi là thằng ngu thì đúng là mất vui. Thật ra mọi thứ có thể nhịn, nhưng khốn nổi hắn không tán Cố Hàm Sương, mà Cố Hàm Sương cũng không phải là ni cô.
Hạ Thiên mất kiên nhẫn quay đầu nhìn đối phương, thì ra là một tên đàn ông còn trẻ, ngồi cùng bàn còn có hai tên đàn ông khác. Khi Hạ Thiên quay đầu nhìn thì một tên nói:
- Cũng không như vậy được, những năm nay muốn tìm một "con hàng" còn trinh lỗ rún còn khó, vậy thì mày biết rồi đấy, ni cô tất nhiên sẽ có khả năng máy móc chưa "rã".
- Con xxx, tao nghe nói sư cô thường được thầy chùa "thăm viếng".......
Tên đàn ông thứ ba tỏ ra nghi ngờ:
- Này, hai người chúng mày có vấn đề gì sao? Mắt mờ à, tao thấy con kia không phải là ni cô.
- Ba thằng ngu.
Hạ Thiên mắng một câu, sau đó hắn rút kiếm trên lưng của Cố Hàm Sương rồi ném ra ngoài.
- Phập!
Trường kiếm được ném ra giống như có mắt, cắm giữa bàn ba tên đàn ông.
- Á!
Tên đàn ông lúc nãy vừa mắng Hạ Thiên chợt kêu lên kinh hoàng, hai tên còn lại cũng giật mình, không khỏi đứng lên.
Hạ Thiên kéo Cố Hàm Sương đi đến bên cạnh bàn, hắn vỗ một chưởng lên bàn, một tiếng ầm vang lên, bàn gãy đổ, hắn lại vung tay chụp lấy kiếm.
Thanh kiếm gác lên cổ tên khốn vừa chửi Hạ Thiên.
- Mày, mày muốn làm gì?
Tên đàn ông kia hoảng sợ nói, giọng điệu run rẩy.
- Thằng ngu, chú nhìn xem, chị ấy là đạo cô, không phải ni cô.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn tên đàn ông này rồi nói:
- Mà anh không cua chị ấy, chị ấy là tiểu nha hoàn nhà anh, anh bảo gì thì làm đó.
- Tôi... Tôi chỉ nói chơi mà thôi.
Tên đàn ông này thật sự muốn khóc, con bà nó, chỉ nói chơi một câu mà mang họa sát thân sao?
Xem ra sau này nên ăn nói cẩn thận.
- Sương nha đầu, tên ngốc này nói chị là ni cô, tôi thấy nên cho hắn làm hòa thượng, chị cạo đầu hắn cho tôi.
Hạ Thiên quay đầu nhìn Cố Hàm Sương rồi nói.
- Vâng, thiếu gia.
Cố Hàm Sương lên tiếng, nàng tiếp nhận bảo kiếm trong tay Hạ Thiên, sau đó cổ tay khẽ rung hóa thành muôn ngàn kiếm quang. Vô tình nhà hàng chợt tĩnh lặng, dù là nhân viên phục vụ hay khách khứa đều không dám thở mạnh.
Vài chục giây sau Cố Hàm Sương đã thu kiếm vào vỏ, mà tên khốn ăn nói lung tung đã biến thành một tên đầu trọc.
- Anh rất bận rộn, cũng không muốn chơi với chú, vì thế xem như chú may mắn, nếu không anh sẽ chẳng biến chú thành hòa thượng, mà là thái giám.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên đầu bóng, sau đó hắn vung tay, hai tên đang đứng cũng ngã xuốn đất, cuối cùng hắn giữ tay Cố Hàm Sương:
- Sương nha đầu, đi thôi.
Trước khi đi hạ thiên nói với nhân viên phục vụ một câu:
- Nhớ bắt ba tên này bồi thường tiền cái bàn bị vỡ.
Nhân viên phục vụ đang ngây người, khi nàng chợt phản ứng thì Hạ Thiên và Cố Hàm Sương đã biến mất không còn tăm hơi.
- Ha ha!
Sau giây phút khiếp sợ, có người không nhịn được mà cười lớn, sau đó tất cả đều cười.
.......
Khi Hạ Thiên đưa nha hoàn xinh đẹp Cố Hàm Sương về căn cứ Ám tổ thì cũng không quá muộn, nhưng khi thấy hắn thì Mị Nhi rất mất hứng.
- Cậu còn đến làm gì?
Mị Nhi thở phì phò nói:
- Không phải cậu nói sẽ không đến sao?
- Vợ Mị Nhi, tôi vừa nhận điện thoại của chị là vội vàng thức dậy ăn cơm và chạy đến đây, cũng không chậm trễ một phút nào.
Hạ Thiên tỏ ra vô tội.
- Vậy sao lâu như thế?
Mị Nhi rõ ràng không tin.
Vợ Mị Nhi, chẳng qua tôi ăn cơm tương đối lâu mà thôi, chị cũng biết rồi đấy, tôi ăn rất nhiều.
Hạ Thiên trả lời.
Mị Nhi ngây người, vô tình nàng chợt cảm thấy mình khó phản bác, người này thật sự có thể ăn, điều này ai cũng biết.
- Thôi bỏ, cậu mau làm chính sự, tôi thấy bọn họ đã luyện đao pháp rất tốt, cậu đến xem thế nào.
Mị Nhi quyết định không so đó với Hạ Thiên, dù thế nào thì người này chỉ đến có hơi chậm mà thôi, vẫn có thể tha thứ được.
Hạ Thiên cũng không nói gì nữa, hắn lại tiếp tục ghép đôi tu luyện như hôm qua, vài phút sau hắn đưa ra kết luận:
- Này, vợ Mị Nhi nói rất đúng, đao pháp của các người cơ bản không có vấn đề, sau này nên rèn luyện nhiều hơn, mỗi ngày một ít, nhớ là khi ra tay cần hung ác, phải mạnh mẽ lên.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi nói thêm:
- Đúng rồi, tôi vừa nghĩ đến một thứ, thật ra đao pháp này tuy thích hợp với tất cả loại dao, nhưng một con dao thích hợp sẽ hiệu quả hơn, vì thế tôi sẽ để người ta chế tạo dao thích hợp, đến lúc đó sẽ phân phát cho mọi người.
- Cậu nhờ ai chế tạo dao?
Mị Nhi không nhịn được phải hỏi.
- Vợ Mị Nhi, chị cầm giấy bút, tôi sẽ vẽ ra, sau đó cho người rèn ra là được.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Vậy thì được.
Mị Nhi suy nghĩ, nàng cảm thấy điều này không có vấn đề, chỉ cần có bản vẽ là tốt, tìm người rèn là không khó.
Mị Nhi nhanh chóng lấy giấy bút, Hạ Thiên mất mười phút thì vẽ xong một con dao nhỏ đưa cho Mị Nhi.
Mị Nhi xem qua thì mất hứng:
- Cậu sao lại vẽ đơn giản sao? Thế này thì làm ra rất nhiều loại dao.
- Hình như vậy. .
Hạ Thiên suy nghĩ, phát hiện bức tranh của mình thật sự không rõ ràng.
- Ít nhất cậu cũng cho biết độ dài, độ dày, chiều dài lưỡi dao... Nếu không thì sao có thể chế tạo?
Mị Nhi còn nói.
- Điều này, hình như tôi không nghiên cứu số liệu cụ thể. Hay là thế này, tôi chế tạo một cây làm mẫu.
Hạ Thiên nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cho ra biện pháp như vậy. Hắn nhìn vào một đặc công Ám tổ đứng cách đó không xa:
- Đưa dao của anh cho tôi.
- Vâng, tổ trưởng!
Người này tất nhiên đưa dao cho Hạ Thiên không chút do dự.
Vài phút sau hầu như ai cũng trợn mắt há mồm, vì bọn họ tận mắt thấy Hạ Thiên dùng tay mà làm cho sắt thép biến dạng giống như đang rèn sắt. Vài phút sau hắn thật sự biến cây đao vừa rồi thành cây đao khác.
- Vợ Mị Nhi, đây là hàng mẫu, chị có thể cho bọn họ dựa vào nó để làm, dài từ sáu tấc đến một thước hai, một tấc một cấp bậc.
Hạ Thiên đưa dao cho Mị Nhi rồi nói.
Mị Nhi tiếp nhận dao, một lúc lâu mà không nói gì, vài chục giây sau nàng mới thầm nói:
- Quái thai.
Dù Mị Nhi biết rõ Hạ Thiên rất mạnh, nhưng hắn dùng hai tay rèn dao, điều này thật sự vượt ra ngoài dựa đoán của nàng.
- Vợ Mị Nhi, nói chồng như vậy cũng không tốt, cẩn thận kẻ tôi đánh mông.
Hạ Thiên nhìn Mị Nhi dùng giọng mất vui nói.
- Cậu mau làm việc, còn mười người bệnh đang chờ.
Mị Nhi có chút xấu hổ nói.
- Hôm nay có mười người thôi sao?
Hạ Thiên có chút buồn bực, phải biết răng hai ngày trước hắn luôn chữa cho vài chục người.
- Nói nhảm, đây là hơn mười người cuối cùng.
Mị Nhi tức giận nói.
- À, vậy thì tốt.
Hạ Thiên có chút vui vẻ, xem ra sự việc sắp làm xong rồi.
Hạ Thiên quét mắt nhìn mọi người rồi còn nói thêm:
- Này, tôi đã chỉ dạy bọn họ kỹ thuật bắn súng và đao pháp, nhưng dù là súng hay đao thì nhiều lúc không thể sử dụng được vũ khí, phải xem vào sức mạnh quả đấm của mình.
Hạ Thiên nói đến đây thì nhìn Mị Nhi:
- Đúng rồi, vợ Mị Nhi, trước kia tôi có biên soạn một giáo án đánh nhau tay không, bọn họ đều luyện cả rồi chứ?
- Rồi.
Mị Nhi khẽ gật đầu.
- À, tôi biết rõ các anh chị đều đã luyện qua công phu quyền cước tôi ghi lại, nhưng dù sao đó cũng chỉ là những thứ được ghi lại, có nhiều thứ không thể rõ ràng ngay. Vì vậy hôm nay tôi bỏ ra chút thời gian tự mình chỉ đạo, giúp mọi người tìm ra nhược điểm và cải tiến.
Hạ Thiên nhanh chóng nói:
- Giống như trước đây, tôi cũng muốn xem công phu quyền cước của các người, vì vậy bây giờ mọi người có mười phút hỗn chiến.
- Hỗn chiến?
Mị Nhi đưa ra nghi vấn:
- Cậu nói rõ ràng xem, thế nào là hỗn chiến?
- Đơn giản thôi, gặp người thì đánh.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Tất cả cùng đánh, ai cũng là kẻ địch, muốn đánh ai thì cứ tự nhiên, đơn giản vậy thôi, nhưng đừng dùng vũ khí là được.
Mị Nhi khẽ gật đầu, xem như hiểu rõ ý nghĩ của Hạ Thiên, nàng quét mắt nhìn mọi người nói:
- Nghe rõ ý của tổ trưởng chưa?
Mọi người đều gật đầu:
- Rõ!
- Tốt lắm, bắt đầu đi, không cần giữ lại thực lực, cũng không lo đả thương đối thủ. Nếu có người bị thương, tổ trưởng sẽ chữa trị.
Mị Nhi dùng giọng trong trẻo mà lạnh lùng ra lệnh.
Một trận hỗn chiến bắt đầu, hàng trăm người quấn lấy nhau.
← Ch. 1207 | Ch. 1209 → |