← Ch.1215 | Ch.1217 → |
Dù tẩy tủy là quá trình quá quen thuộc với Hạ Thiên, nhưng quá trình tẩy tủy cho Cố Hàm Sương thật sự phức tạp hơn trước đây rất nhiều.
Đáng lý ra với công lực hiện tại của Hạ Thiên thì tẩy tủy sẽ không đến mười phút, nhưng có lẽ Cố Hàm Sương quá lớn tuổi, vì vậy trong cơ thể nhiều tạp chất hơn người thường, quá trình cũng dài hơn.
Nước đen liên tục từ trong người Cố Hàm Sương chảy ra, dần dần bao trùm cơ thể, vì vậy mà Hạ Thiên nhanh chóng phát hiện nha hoàn của mình được bùn đen bao phủ.
Quá trình lần này Hạ Thiên mất nửa giờ, hắn và Cố Hàm Sương đều được hấp thu rất nhiều linh khí, cuối cùng hắn mới thu ngân châm, ném nha hoàn đen sì vào trong dòng nước, sau đó cũng nhảy xuống dùng tốc độ nhanh nhất biến nha hoàn bùn thành xinh đẹp.
Cố Hàm Sương được tắm rửa sạch sẽ mà tươi đẹp như trẻ nít, da thịt như em bé, âm thanh búp bê, tư thái tuyệt đẹp và gương mặt thiên sứ, thật sự khó thể kiềm chế.
- Sương nha đầu, chị thật sự càng thêm xinh đẹp.
Hạ Thiên liên tục xoa nắn trên người Cố Hàm Sương, cảm giác quá tốt. Lúc này ngọn lửa trong lòng hắn cũng bùng lên, nơi đây không có giường nhưng hắn thật sự muốn nha hoàn làm ấm giường cho mình.
Cố Hàm Sương không nói gì nhưng hít thở không còn vững vàng, tuy nàng đã lớn tuổi nhưng thực tế trăm năm qua chỉ lo tu luyện, không có nhiều kinh nghiệm nhân sinh. Thế giới của các nàng rất nhỏ, mà kinh nghiệm lúc này rõ ràng là lần đầu tiên, dù trước đó nàng có hôn phu, nhưng chỉ là danh nghĩa mà thôi.
- Không còn sớm nữa, chúng ta để lần sau.
Hạ Thiên cuối cùng cũng thu tay về, hắn đưa Cố Hàm Sương nhảy ra ngoài hồ nước, sau đó làm nàng trở nên khô ráo:
- Sương nha đầu, mau mặc quần áo vào, có vài chiếc máy bay đang đến, tôi cũng không muốn cho người khác thấy được chị.
- Vâng, thiếu gia.
Cố Hàm Sương nhặt đạo bào trên mặt đất lên rồi mặc vào người, nhưng dù ai cũng có thể thấy rõ ràng, nàng đã trẻ hơn ít nhất mười tuổi so với trước đó. Trước đó nàng nhìn có vẻ hơn ba mươi, nhưng bây giờ chỉ cần nhìn làn da và gương mặt thì ai cũng nghĩ nàng mới hai mươi, nếu không ai biết rõ lý lịch của nàng, chỉ sợ không ai nghĩ nàng là một người vượt qua một trăm hai mươi tuổi.
Hạ Thiên áp chế ngọn lửa trong lòng, hắn nên rời khỏi chỗ này, mà nha hoàn xinh đẹp cũng cần có thời gian rảnh, địa điểm tốt, như vậy mới chậm rãi nhấm nháp. Nếu bây giờ ăn hết cả quả táo thì quá tiếc, chẳng khác nào Trư Bát Giới ăn nhân sâm.
- Sương nha đầu, chúng ta đi thôi.
Hạ Thiên lại giữ lấy tay Cố Hàm Sương, sau đó bay lên, một lát sau hai người đi đến vị trí của ba người Hàn Lan Lan. Lúc này trực thăng vừa phát hiện ra bọn họ, đang chuẩn bị đáp xuống bãi đất trống.
Khi thấy trực thăng thì Cố Hàm Sương không khỏi mở miệng hỏi:
- Thiếu gia, chúng ta còn phải đi máy bay sao?
- Chị không muốn đi sao?
Hạ Thiên hỏi.
- Tôi không thích ngồi máy bay.
Cố Hàm Sương khẽ nói, dù nàng biết đi theo Hạ Thiên lên máy bay sẽ không nguy hiểm, nhưng nàng sợ máy bay, vừa rồi lại có kinh nghiệm chết người, vì thế nàng càng sợ hơn.
- Chúng ta không ngồi máy bay là được.
Hạ Thiên lập tức làm ra quyết định:
- Này, ba người lên máy bay đi, tôi sẽ không đi máy bay.
- Nhưng, tổ trưởng, anh chẳng phải không biết đường à?
Hàn Lan Lan không khỏi hỏi.
- Không sao, tôi đi theo máy bay là được.
Hạ Thiên chẳng quan tâm.
Hàn Lan Lan chợt ngây người, nhưng nàng nhớ đến tình cảnh một giờ trước đó hắn đưa mình và Cố Hàm Sương từ trên máy bay xuống đất, điều này làm nàng đến bây giờ vẫn không tưởng tượng được. Tổ trưởng này quá thần kỳ, tuyệt đối là có năng lực đi theo trực thăng, vì vậy nàng cũng không nói gì, chỉ đi đến trực thăng.
Sau đó mọi chuyện rất thuận lợi, hai chiếc máy bay chở Hàn Lan Lan và ba người bay đi, mà Hạ Thiên và Cố Hàm Sương lại tay trong tay chạy theo hai chiếc trực thăng. Lần này hai chiếc trực thăng thật sự may mắn hơn chiếc máy bay trước đó của Hạ Thiên, không những chẳng gặp máy bay chiến đấu, cũng không gặp tên lửa. Hơn một giờ sau máy bay đến thành phố Thục Đô, Hạ Thiên và Cố Hàm Sương cũng đến Thục Đô.
Lúc này là bốn giờ chiều, Hạ Thiên bấm số điện thoại của Trương Minh Đà, cuối cùng cũng không cho Đại sư phụ đến đón, hắn chỉ ngồi vào taxi đi theo địa chỉ mà Trương Minh Đà nói để đến bệnh viện Tây Hoa của đại học Thục Đô.
Hạ Thiên cuối cùng nhận ra Trương Minh Đà ở trước cổng bệnh viện, một thời gian không gặp, Trương Minh Đà có vẻ già hơn, xem ra thời gian qua cũng không sống vui vẻ gì.
- Tiểu tử, ngươi đến nhanh vậy à?
Trương Minh Đà thấy Hạ Thiên thì rất vui nhưng vẫn có chút ngạc nhiên.
- Đại sư phụ, ngài chuẩn bị bồi thường tiền cho tôi.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Vì đến đây tôi mất một chiếc máy bay.
- Cái gì?
Trương Minh Đà lập tức mất hứng:
- Tiểu tử cậu muốn ta đền máy bay?
- Đến khi có tiền thì hãy bồi thường, bây giờ tôi biết chắc ông không có xu nào.
Hạ Thiên lười biếng nói, sau đó hắn xoay người bỏ đi:
- Được rồi, mau đưa tôi đến gặp người bệnh, chữa hết bệnh rồi nói sau.
Trương Minh Đà chợt thấy Cố Hàm Sương, rõ ràng vẻ đẹp và cách ăn mặc của nàng đã làm lão phải kinh ngạc, lão cũng hỏi ngay:
- Tiểu tử, đây là cô vợ nào của ngươi? Sao ta không nghe nói ngươi có một người vợ là đạo cô?
- Cô ấy là nha hoàn của tôi, không phải là vợ.
Hạ Thiên thuận miệng trả lời, sau đó hắn nhìn Cố Hàm Sương:
- Sương nha đầu, ông lão này là sự phụ của tôi, nhưng chị đừng quan tâm đến ông ta.
- Biết rồi, thiếu gia.
Cố Hàm Sương khẽ đáp, nhưng một giây sau nàng lại bắt chuyện với Trương Minh Đà:
- Chào đại lão gia.
- Tiểu tử, một cô gái xinh đẹp như vậy sao chỉ cho làm nha hoàn? Tiểu tử ngươi coi chừng bị sấm sét đánh chết.
Trương Minh Đà trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó lại tán thưởng Cố Hàm Sương:
- Ngươi xem, người ta lễ phép hơn ngươi, mà ngươi cũng nên có đầu óc học tập chứ?
- Này, tôi đến đây thiếu chút nữa bị tên lửa bắn chết, nếu ngài nói như vậy thì tôi sẽ đi.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Trương Minh Đà.
- Cái gì?
Trương Minh Đà ngây người:
- Tên lửa? Tiểu tử ngươi nói thật?
- Tôi lừa ngài làm gì?
Hạ Thiên có chút mất vui:
- Không biết là thằng ngu nào lái máy bay chiến đấu dùng tên lửa bắn rơi máy bay của tôi.
Trương Minh Đà dùng ánh mắt quái dị nhì n Hạ Thiên, một lúc lâu sau hắn mới hỏi một câu:
- Tiểu tử, rốt cuộc ngươi là người hay quỷ?
- Nói nhảm, tất nhiên tôi là người.
Hạ Thiên càng mất hứng, sau đó hắn kéo Cố Hàm Sương:
- Sương nha đầu, chúng ta về.
Hạ Thiên nói xong là muốn đi ngay.
Trương Minh Đà chợt trở nên gấp gáp:
- Này, tiểu tử chờ chút, chờ chút, ta cũng mặc kệ ngươi là ma hay quỷ, trước tiên chữa bệnh cái đã, chỉ cần chữa tốt là được.
- Sương nha đầu, chúng ta thương lượng cái nhé?
Hạ Thiên nhìn Cố Hàm Sương rồi khẽ hỏi.
- Thiếu gia, chuyện gì?
Cố Hàm Sương hỏi.
- Đánh ông lão kia?
Hạ Thiên chỉ Trương Minh Đà:
- Tôi muốn đánh, nhưng ông ta là sư phụ, cũng không ra tay được, vì vậy chị giúp tôi một chút.
Cố Hàm Sương trầm mặc vài giấy rồi khẽ hỏi:
- Thiếu gia, đây là mệnh lệnh sao?
- Không, tôi chỉ thương lượng với chị mà thôi.
Hạ Thiên lắc đầu.
- Thiếu gia, tôi không muốn đánh ông ấy.
Cố Hàm Sương khẽ nói.
- Được rồi, thôi bỏ.
Hạ Thiên cũng không quá kiên trì.
- Tiểu tử, nha hoàn này rất tốt, còn tốt hơn cả ngươi.
Trương Minh Đà tán thưởng Cố Hàm Sương.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Trương Minh Đà:
- Sương nha đầu là nha hoàn của tôi, nếu ngài có ý, tôi sẽ đánh thật đấy.
- Tiểu tử, có thằng đồ đệ khốn kiếp nào nói với sư phụ như vậy sao?
Trương Minh Đà cũng mất hứng, tiểu tử này càng lúc càng kỳ cục, còn muốn ép nha hoàn đánh sư phụ.
- Nếu ông không thích thì cứ trục xuất tôi ra khỏi sư môn, tôi không ngại.
Hạ Thiên chẳng quan tâm.
- Tiểu tử khá lắm, trục xuất ra chẳng phải hoàn thành ước nguyện của ngươi sao?
Trương Minh Đà hừ một tiếng:
- Được rồi, không nói nhiều nữa, đi thôi, đi xem bệnh cho cháu gái của ta.
- Đại sư phụ, ngài có cháu gái?
Hạ Thiên lập tức ngạc nhiên lớn.
- Sao? Không thể có cháu gái à?
Trương Minh Đà tức giận hỏi.
- Không phải ngài không có con sao, chẳng có con sao có cháu?
Hạ Thiên rất mê hoặc, dù hắn là thần y thì cũng không thể hiểu được trò này.
- Tiểu tử, ai nói ta không có con?
Trương Minh Đà hừ một tiếng:
- Đã sớm nói rồi, năm xưa Đại sư phụ có trên trăm tình nhân, vì vậy phải có người sinh con cho ta, bây giờ không những có con mà còn có cháu nữa rồi.
- Như vậy à?
Hạ Thiên xem như hiểu được, hắn hỏi lại:
- Đại sư phụ, cháu gái bao lớn rồi? Ngon hàng không? Điện nước ra sao?
- Mười chín tuổi, là cháu của ta, không đẹp sao? Nhưng tiểu tử ngươi đừng quan tâm, nó đã có bạn trai, đừng làm bậy.
Trương Minh Đà dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Hạ Thiên.
← Ch. 1215 | Ch. 1217 → |