← Ch.1226 | Ch.1228 → |
- Thiếu gia, tôi biết nên làm thế nào.
Cố Hàm Sương khẽ gật đầu, sau đó nàng chợt nhoẻn miệng cười, nụ cười lam cho Hạ Thiên thất hồn lạc phách, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nụ cười của nàng, nụ cười này đủ để khuynh quốc khuynh thành.
Nụ cười này cũng đủ làm cho Cố Hàm Sương biến hóa rất lớn, ánh mắt nàng không còn tịch mịch như trước, chợt có thần, bừng bừng sức sống, giống như nàng chợt tìm được mục tiêu, có hy vọng vào tương lai, không còn coi thường tất cả, bắt đầu dung nhập vào thời đại này.
Khí chất của Cố Hàm Sương cũng biến hóa, nàng làm cho người ta cảm thấy sự cao quý nhưng không hề còn là lạnh lùng, mà thay vào đó là khí chất không màng danh lợi.
Dù là Hạ Thiên cũng khó thể nghĩ một người có thể biến đổi lớn như vậy chỉ trong khoảnh khắc, thật sự là Cố Hàm Sương lúc này biến đổi chỉ trong vài giây đồng hồ, tất nhiên nàng càng xinh đẹp hơn.
- Sương nha đầu, bây giờ chị thật sự rất đẹp.
Hạ Thiên dùng ánh mắt xuất thần nhìn Cố Hàm Sương rồi lẩm bẩm nói.
- Thiếu gia, cậu thích là được.
Cố Hàm Sương vẫn là giọng điệu cũ nhưng lại có chút hương vị cảm tình, có vài phần mềm mại, có vài phần ngại ngùng, có vài phần quyến rũ.
- Sương nha đầu, đến đây ngủ chung với thiếu gia.
Hạ Thiên không tự giác được lại bùng lên lửa nóng, trước đó hắn bỏ qua cho Cố Hàm Sương, nhưng bây giờ hắn thật sự không thể cho Cố Hàm Sương tránh thoát.
Cố Hàm Sương khẽ lên tiếng, nàng lấy trường kiếm trên lưng xuống đặt bên giường, sau đó mới cởi lớp áo ngoài nằm xuống bên cạnh Hạ Thiên.
Hạ Thiên khẽ nghiêng người vươn ta ôm lấy Cố Hàm Sương, sau đó khẽ ngậm lấy cặp môi son của nàng, khẽ mút.
Cố Hàm Sương vẫn không tránh né, nàng vẫn dịu dàng ngoan ngoãn như trước đó, nhưng khác biệt là lúc này nàng được hôn mà thân thể không khỏi khẽ run. Điều này làm cho Hạ Thiên rất hưng phấn, cuối cùng nha hoàn của hắn không phải là người máy, đã thật sự là một người.
Động tác của Hạ Thiên dần trở nên có tính xâm lược, hắn tham lam mút đôi môi anh đào của Cố Hàm Sương, hai tay cũng xâm nhập vào một bộ vị khác trên người nàng.
Vô tình quần áo của nàng đã bị hắn cởi sạch, bàn tay cũng vào bên trong, trực tiếp chạy trên da thịt.
Mà Cố Hàm Sương cũng đã bắt đầu đáp lại, tuy nàng còn chưa nóng hừng hực, nhưng đây chẳng khác nào chuyện vui lớn với Hạ Thiên. Hắn dùng lưỡi chống răng của nàng, bắt đầu đưa lưỡi vào, mà nàng cũng rất phối hợp, để hắn tự do quấy rối.
Động tác tay của Hạ Thiên càng thêm điên cuồng, hắn đưa hai tay đi chuyển, hầu như cả hai đều đạt đến mục tiêu, một tay che cặp núi cao, một tay đặt lên cặp mông đẹp.
Hạ Thiên trước kia đã từng thấy ngọn núi của Cố Hàm Sương, tuy cảm thấy co dãn kinh người nhưng nàng lại không có phản ứng, mà bây giờ thì khác, không phải vì "hàng hóa" có biến đổi, chẳng qua là tâm cảnh của con người có biến.
Trước đó Cố Hàm Sương hầu như che đậy tất cả phản ứng, mà bây giờ nàng đã khôi phục lại như thường, nàng bắt đầu tiếp nhận lời nói của Hạ Thiên, nàng cảm thấy mình thật sư là nha hoàn của hắn. Lúc này nàng quyết định là nha hoàn, phục thị vị thiếu gia tuổi nhỏ hơn nàng rất nhiều này. Đến lúc này nàng cũng chẳng khác nào ném bỏ những lớp lá chắn bên ngoài, mà nàng cũng nên có những phản ứng của người bình thường.
Khoảnh khắc này hai vị trí mẫn cảm trên cơ thể Cố Hàm Sương bị tập kích, điều này làm cho một người thiếu kinh nghiệm như nàng chợt có phản ứng dữ dội, cơ thể căng thẳng, hàm răng cắn chặt.
Vì vậy mà đầu lưỡi của Hạ Thiên lại gặp tai nạn, vài ngày qua Mị Nhi cắn lưỡi tuy là cố ý nhưng cũng không muốn cắn đứt thật sự, vì thế mà lực lượng cũng vừa phải. Đồng thời hắn có lực lượng siêu cường, Mị Nhi cắn hắn như vậy, tất nhiên không có bất kỳ hiệu quả nào. Hắn cũng bị Triệu Vũ Cơ cắn một lần, nhưng khi đó vợ Đại Yêu Tinh cắn rất nhẹ, không dùng sức, vì vậy Hạ Thiên cũng không có vấn đề.
Nhưng lúc này không giống như trước đó, dưới kích thích lớn của Hạ Thiên, Cố Hàm Sương hoàn toàn vô thức cắn răng khá mạnh, hắn hoàn toàn không phòng bị, vì vậy mà thật sự đau đớn. Dù công lực của hắn thật sự rất cao, nhưng khi hôn môi cũng không cần công lực.
Điều đáng mừng chính là đau thì có đau nhưng cơ thể của Hạ Thiên cũng có năng lực bảo vệ, vì vậy đầu lưỡi không bị thương, mà Cố Hàm Sương cũng có phản ứng, cuối cùng cũng thả ra, buông tha cho đầu lưỡi của hắn.
- Thiếu gia, tôi không cố ý...
Gương mặt Cố Hàm Sương chợt đỏ hồng, nàng có chút mất tự nhiên, giống như đã làm sai một việc gì đó.
- Đêm nay cũng không có cơ hội ăn sạch nha hoàn.
Hạ Thiên thầm nói, trong lòng hắn đã bừng bừng lửa dục nhưng hầu như tất cả lại bị một cái cắn của Cố Hàm Sương làm cho tan biến. Hắn rút ra kinh nghiệm xương máu, vì vậy đưa ra một quyết định gian nan, đó là tạm thời dừng kế hoạch ăn hết nha hoàn, cô nha hoàn xinh đẹp này còn cần phải huấn luyện mới được.
Hạ Thiên thu hai tay về, sau đó nói với Cố Hàm Sương:
- Sương nha đầu, không sao, nhưng sau này chị cần phải rèn luyện mới được, à, sau này ngày nào tôi cũng sẽ hôn chị mỗi ngày ba lượt, ít nhất cũng phải là một phút.
- Vâng, thiếu gia.
Cố Hàm Sương lên tiếng, sau đó nàng hỏi:
- Thiếu gia, bây giờ có rèn luyện.
- À, điều này, vừa mới rèn luyện rồi, ngày mai luyện thêm.
Hạ Thiên bây giờ trong đầu có vài phần bóng tối, đầu lưỡi vẫn còn khá đau.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi bổ sung:
- Sương nha đầu, đêm nay chị cứ ngủ với thiếu gia như thế này là được.
Sau đó Hạ Thiên hôm Cố Hàm Sương, vào lòng, sau đó nhắm mắt, một lúc sau đã tiến vào mộng đẹp, nhưng hắn ngủ rất ngon, Cố Hàm Sương được hắn ôm cũng không dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Vì vậy mà mãi đến đêm thì Cố Hàm Sương vẫn luôn vương vấn một vấn đề, đó chính là vị thiếu gia này rất sắc, sao ôm một người mà chẳng có phản ứng?
Sáng ngày hôm sau tiếng chuông điện thoại quen thuộc đã làm Hạ Thiên bừng tỉnh, hắn mở to mắt, lại thấy Cố Hàm Sương ngủ say trong lòng, mà âm thanh tiếng chuông điện thoại cũng không làm nàng bừng tỉnh.
Gương mặt của Cố Hàm Sương có vẻ còn kiều diễm hơn cả hoa tươi, Hạ Thiên thấy có chút đáng tiếc, tối qua vẫn không thể ăn sạch nha hoàn này. Nhưng một nha hoàn trước đó lạnh lùng như người máy, bây giờ đã biến thành một nha hoàn nũng nịu nóng hừng hực, sau này muốn biến nàng thành một cao thủ trên giường cũng không thành vấn đề, đến lúc đó mới chính thức là nha hoàn.
Điện thoại còn đang siêng năng đổ chuông, Hạ Thiên đưa tay đến cầm, xem xét thì thấy đó là Tiểu Yêu Tinh.
- Chồng chồng, anh lại nổi tiếng.
Hạ Thiên nhận điện thoại thì nghe được âm thanh vui sướng của Tiểu Yêu Tinh.
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Vợ Tiểu Yêu Tinh, em nói gì vậy? Cái gì là anh lại nổi tiếng? Không phải anh quá nổi rồi sao?
- Không phải, chồng chồng, không phải nổi tiếng ở trong nước.
Tiểu Yêu Tinh nhanh chóng nói:
- Hì hì, có người chửi anh, mắng anh, bây giờ anh là là một con nhà quan trong nước hành hung diễn viên Hongkong, khắp nơi đều là những câu chuyện về anh.
- Hàng hung diễn viên Hongkong? Chẳng lẽ là thằng ngu Vương Khải lại sinh chuyện?
Hạ Thiên hỏi.
- Đúng vậy, đúng vậy, chính là tên khốn Vương Khải kia lên án anh, nói anh là con nhà quan, ỷ vào quyền thế gia đình để cưỡng chế hắn ra khỏi phòng tổng thống, còn đánh bị thương vợ và hai trợ lý của hắn. Mà nhà hàng và chính quyền địa phương lại muốn áp chế chuyện này...
Tiểu Yêu Tinh nhanh chóng nói, sau đó nàng lại hỏi:
- Chồng chồng, anh có muốn em hack tên Vương Khải kia không?
- Thôi bỏ, vợ Tiểu Yêu Tinh nên đi ngủ, tuy anh không thích em ngủ ngày, nhưng ban ngày ngủ còn hơn không, nếu em không ngủ thì mặt sẽ đầy mụn.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Vương Khải là thằng ngu, không cần quan tâm, mất thời gian.
- À, vậy thì em đi ngủ đây.
Tiểu Yêu Tinh có vẻ rất nghe lời, nàng cúp điện thoại đi ngủ.
Hạ Thiên đặt điện thoại xuống, hắn cảm thấy trong lòng chuyển động, thì ra là Cố Hàm Sương tỉnh lại.
- À, sương nha đầu, nên rèn luyện.
Hạ Thiên cúi đầu hôn Cố Hàm Sương.
Lúc này Cố Hàm Sương cũng không cắn lưỡi Hạ Thiên, nhưng chưa đến một phút thì nàng đã không thể thở nổi, điều này làm cho Hạ Thiên cảm khái, huấn luyện nha hoàn vẫn là gánh nặng đường xa.
Hai người nằm trên giường một lúc, cuối cùng Hạ Thiên cũng nhớ hôm nay phải về thủ đô.
- Sương nha đầu, chúng ta ngồi xe lửa.
Hạ Thiên đứng lên:
- Nơi đây không còn vấn đề, chúng ta về thủ đô thôi.
- Vâng!
Cố Hàm Sương ngoan ngoãn đồng ý, nàng thức đậy, đánh răng rửa mặt, đeo trường kiếm trên lưng, đi theo Hạ Thiên ra khỏi phòng.
Hạ Thiên vừa vào thang máy thì điện thoại vang lên, Hạ Thiên có chút buồn bực, ông lão này hết việc chưa? Sao lại tìm mình?
- Đại sư phụ, lại có chuyện gì sao? Tôi đã về thủ đô, ngài có việc cứ đến thủ đô tìm tôi, tôi không đi tìm ngài được.
Hạ Thiên nhận điện thoại, hắn dùng giọng mất hết sức lực nói.
← Ch. 1226 | Ch. 1228 → |