← Ch.1339 | Ch.1341 → |
- Thằng ngu!
Hạ Thiên đi ra khỏi tiệm thuốc và đẩy ngã ông chủ:
- Là anh cướp, chú thấy anh giống cảnh sát sao?
Hạ Thiên nhìn đám cảnh sát đang khuân vác dược liệu, sau đó lại phân phó một câu:
- Này, các người cũng bắt tên này lại, hắn dám bán dược liệu giả cho tôi, còn lấy cây sâm núi một năm nói là trăm năm, tôi ghét nhất loại bán hàng giả và lừa đảo.
Đám cảnh sát nghe nói như vậy thì không nhiều lời mà bắt ngay ông chủ tiệm thuốc, bọn họ chỉ mong sao cho sự việc qua nhanh, sau đó đứng cách xa Hạ Thiên ra một chút.
- Đúng là quá đáng, cảnh sát làm gì vậy?
- Đúng vậy, không bắt kẻ cướp mà còn bắt người bị hại...
- Đừng để cho cảnh sát làm bậy, ngăn bọn họ lại...
- Cảnh sát làm loạn, bắt người lung tung...
...
Đám người vây quanh cảm thấy cực kỳ căm phẫn, một số người còn vây quanh xe cảnh sát, nhưng đúng lúc này những âm thanh cực lớn truyền vào trong tai:
- Ầm ầm ầm ầm...
Mọi người đưa mắt nhìn lại mà không khỏi trợn mắt há mồm, tên cướp kia cũng quá kiêu ngạo rồi, cướp xong còn đập nát sao?
Hạ Thiên không dùng đến một phút để đập tiệm thuốc nát như cám, cuối cùng còn đạp đổ bảng hiệu. Đám người đứng bên ngoài thấy như vậy thì không khỏi há hốc mồm, đám người vây quanh xe cảnh sát cũng ngây dại.
- Được rồi, Em Chân Dài, chúng ta đi.
Hạ Thiên cuối cùng cũng thấy trút giận, hắn vỗ tay, lên xe cảnh sát. Lúc này vài tên cảnh sát lợi dụng dân chúng còn đang khiếp sợ để tranh thủ bỏ đi, bọn họ cũng không muốn bị nhân dân tấn công, đến lúc đó sợ rằng sự việc sẽ náo loạn, Hạ Thiên không có vấn đề gì nhưng bọn họ sẽ là kẻ chịu tội thay.
Bên bờ hồ Nguyệt Lạc.
Trong căn biệt thự, chỗ ở tạm thời của Hạ Thiên.
- Anh rể, anh muốn mở tiệm thuốc sao?
Liễu Vân Anh ngồi trong phòng khách nhìn đống dược liệu mà không nhịn được phải hỏi, nàng vừa cùng Hào Phỉ Phỉ quay về biệt thự.
- Tôi muốn luyện thuốc.
Hạ Thiên lười biếng nói, sau đó hắn đưa dược liệu lên trên, một lát sau tất cả đã được hắn đưa lên một gian phòng trống ở lầu hai. Sau đó hắn đóng chặt cửa phòng, ở trong cả buổi tối, đến sáng hôm sau mới ngáp dài đi ra.
- Cậu rốt cuộc luyện chế cái gì?
Dạ Ngọc Mị hình như cả đêm không ngủ, tất nhiên nàng có vẻ rất tinh thần, có lẽ đã vận công cả đêm. -
- Yên tâm, không phải xuân dược.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Tôi đối phó với chị cũng không cần xuân dược, một ngày nào đó chị sẽ yêu tôi thôi.
- Cậu cứ tiếp tục về ngủ mà nằm mơ.
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói.
- Tôi còn chưa ngủ.
Hạ Thiên ngáp một cái:
- Đói bụng quá, Em Chân Dài, chị giúp tôi đi mua bữa sáng.
- Sao cậu không mua giúp tôi?
Dạ Ngọc Mị hừ lạnh một tiếng, tên khốn kia còn muốn nàng hầu hạ sao?
- Được, tôi đi mua giúp cho chị.
Hạ Thiên nói xong thì biến mất.
Dạ Ngọc Mị có hơi sững sờ, sau đó biến mất.
Mười phút sau.
Hạ Thiên quay về biệt thự, Dạ Ngọc Mị hầu như cũng xuất hiện cùng thời gian.
- Em Chân Dài, cho chị bánh bao.
Hạ Thiên ném một túi bánh bao cho Dạ Ngọc Mị:
- Tôi biết chị thích ăn bánh bao.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:
- Chị muốn cùng đi mua bữa sáng với tôi thì cứ nói thẳng, chị không nói thì sao tôi biết chị cùng đi?
Dạ Ngọc Mị hừ lạnh một tiếng, nàng cầm túi bánh bao đi lên lầu.
- Chẳng lẽ ăn nhiều bánh báo thì "hàng" lớn hơn?
Hạ Thiên nhìn Dạ Ngọc Mị rồi lẩm bẩm, sau đó lại lắc đầu:
- Không đúng, bánh bao hình như không có công năng đó.
- Vù!
Một bóng trắng bay về phía Hạ Thiên, thì ra là Dạ Ngọc Mị nghe được âm thanh của hắn, vì vậy mà tức giận ném bánh bao đến.
Hạ Thiên vung tay chụp bánh bao vào trong tay, hắn chợt cảm thấy không đúng, một luồng lực lượng cực mạnh chợt ào đến, dưới áp lực của nó, hắn phải lui lại vài bước mới miễn cưỡng đứng vững.
- Nếu tiếp tục nghe được những lời huyên thuyên của cậu, tôi sẽ đập nát miệng cậu.
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói mội câu, sau đó biến mất ở phòng ngủ ở lầu hai.
- Muốn đánh nát miệng của tôi sao? Tôi còn phải ăn bánh bao nữa.
Hạ Thiên bĩu môi, hắn cũng không sợ sự uy hiếp của Dạ Ngọc Mị, tuy bây giờ công lực của nàng mạnh hơn hắn, nhưng nếu muốn đánh nhau thì hắn chưa chắc sợ nàng, chẳng qua hắn không muốn liều mạng mà thôi. Dù gì thì kẻ địch lớn nhất của hắn bây giờ cũng là đám đệ tử Phiêu Miểu tiên môn đang đi tìm Nguyệt Thanh Nhã.
Hạ Thiên nghĩ đến bánh bao lớn của Dạ Ngọc Mị mà lại phải gặm bánh bao nhỏ, hắn thầm cảm khái, đều là bánh bao nhưng sao có chênh lệch quá lớn như vậy?
Hạ Thiên vừa cảm khái vừa nhai nuốt hơn nửa cái bánh bao.
- Anh rể, thức dậy sớm thế à?
Giọng điệu của Liễu Vân Anh vang lên, nàng vừa xuống lầu vừa xoa mắt, rõ ràng vừa thức dậy.
Mà Hào Phỉ Phỉ vừa từ nhà vệ sinh đi ra, xem ra nàng thức dậy khá sớm, khi Hạ Thiên đi mua bữa sáng thì nàng đã thức dậy rồi.
- Tôi còn chưa ngủ.
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, sau đó bắt đầu tấn công bữa sáng của mình.
Chưa đến một lúc sau Hạ Thiên đã tiêu diệt hơn chín phần bữa sáng vừa mua về, cuối cùng hắn nói với Liễu Vân Anh:
- Đã để lại bữa sáng cho các người, tôi đi ngủ trước, không có gì thì đừng gọi.
Hạ Thiên trực tiếp nhảy lên lầu hai, vào phòng ngủ, nằm xuống giường rồi ngáy o o.
Cục công an thành phố Nhạc Nam.
Bây giờ cục công an khá bận rộn, không chỉ là cảnh sát thành phố bận rộn, đám cảnh sát đến từ cục công an tỉnh do Hào Hồng Quang dẫn đội và những nhân viên cục an ninh quốc gia cũng đang bận rộn tối mặt. Hai vụ án lớn, một là bị nổ bom chết trong khách sạn Hồ Nguyệt Lạc, vụ còn lại là hơn mười vụ hung án.
Nhưng hai vụ án này thật ra cũng không phải do cảnh sát địa phương phụ trách, bây giờ cảnh sát địa phương chỉ có nhiệm vụ hỗ trợ phá án, những vụ hung sát kia thuộc về Hạ Thiên của Thiên Đạo tổ, còn vụ án mạng nổ bom là do cục an ninh quốc gia tiếp nhận, công bố vụ án thuộc vấn đề an toàn quốc gia.
Tuy đám lãnh đạo cục công an thành phố đã không còn quyền tự chủ về hai vụ án trên, nhưng bọn họ vẫn rất bề bộn, mà bận rộn nhất chính là tổ trưởng tổ trọng án Điền Bác Phong, vì người trực tiếp hỗ trợ hai vụ án này chính là thành viên tổ trọng án của hắn.
Nhưng bận rộn chỉ là trên danh nghĩa, bọn họ nhìn có vẻ bận rộn nhưng thực tế cũng không có chuyện chính sự, vì bây giờ cả cục công an đều ở vào trạng thái chây lười, vì bọn họ đều oán hận Hạ Thiên và người của cục an ninh quốc gia. Đám người tổ trọng án bị cục an ninh quốc gia chộp vào thẩm vấn, nguyên nhân là vì lệnh của Hạ Thiên, bây giờ bọn họ bị ép dưới bối cảnh hùng mạnh của Hạ Thiên, nhưng muốn bọn họ chăm chú phá án thì đừng hòng.
Tất nhiên Điền Bác Phong là ngoại lệ, hắn luôn chăm chú điều tra Bách Hoa Lâu, vì sự mất tích của Quân thiếu gia mà manh mối gián đoạn, giống như không thể tiếp tục điều tra.
- Tổ trưởng, anh để cho đám người cục an ninh quốc gia đi điều tra đi.
Khi thấy Điền Bác Phong bận rộn thì Vương Hà không nhịn được phải nói.
- Cô nói gì vậy, đây là vụ án của chúng ta, để người khác đi điều tra, sau này cảnh sát thành phố Nhạc Nam chúng ta còn mặt mũi sao?
Điền Bác Phong có chút tức giận:
- Chẳng lẽ các người hy vọng sau này đưa tin hai vụ án lớn ở Nhạc Nam cũng không phải do cảnh sát Nhạc Nam điều tra ra à? Đến lúc đó tất cả mọi người lại trách chúng ta vô năng.
Vương Hà muốn nói lại thôi, nàng cảm thấy Điền Bác Phong nói rất đúng, nhưng nàng thật sự không muốn đi điều tra vụ này.
Điền Bác Phong cũng không nói thêm điều gì, hắn ngồi đó suy tư, bước tiếp theo nên làm gì.
- Tút, tút.
Điện thoại vang lên.
Điền Bác Phong lấy ra xem, là một tin nhắn từ số lạ, nhưng rõ ràng không phải là tin rác, là một tin nhắn báo động nặc danh:
- Tạ Hữu Tài đang ở thôn Lão Gia không phải là ông chủ chính thức của khách sạn Hồ Nguyệt Lạc.
Điền Bác Phong thử gọi đến cho số điện thoại kia nhưng đối phương đã tắt máy, điều này làm cho hắn nghĩ mãi mà không rõ, rốt cuộc là ai cho mình manh mối? Mà manh mối này có đáng tin không?
- Chẳng lẽ là cô ấy?
Trong đầu Điền Bác Phong chợt lóe lên một hình bóng quyến rũ.
Hạ Thiên không ngủ được bao lâu vì nhận được điện thoại của Lữ Kính Tùng thuộc Long Tổ.
Tuy bị Lữ Kính Tùng đánh thức nhưng hắn có chút hưng phấn, vì người của cục an ninh quốc gia đã phát hiện ra tung tích của Hoàng Tĩnh Di.
Nhưng điều làm cho Hạ Thiên cảm thấy bất ngờ chính là Hoàng Tĩnh Di cũng ở bên cạnh Hồ Nguyệt Lạc, thực tế Hoàng Tĩnh Di cũng ở trong một căn biệt thự gần bờ hồ, tất nhiên diện tích của hồ Nguyệt Lạc rất lớn nên dù hai biệt thự ở gần bờ hồ nhưng lại cách xa nhau.
Nhưng chút khoảng cách như vậy căn bản không là vấn đề với Hạ Thiên, vấn đề là khi hắn định đi sang thì nghe được giọng điệu mê người của Mộc Hàm.
- Chồng, hung thủ trong khách sạn kia có phải là người tu tiên không?
Hạ Thiên nghe điện thoại, Mộc Hàm trực tiếp hỏi, rõ ràng nàng đã biết cục an ninh quốc gia tìm được người, điều này cũng là bình thường. Trước khi Lữ Kính Tùng báo cho Hạ Thiên biết, chắc chắn đã báo cho tổ trưởng là Mộc Hàm.
- Đúng vậy, sao thế?
Hạ Thiên kỳ quái hỏi.
- Chồng, thượng cấp hy vọng chuyện liên quan đến người tu tiên có thể làm bí ẩn một chút, mà khi Thiên Đạo tổ hành động cũng đừng nên kinh động nhiều người.
Mộc Hàm nhanh chóng nói:
- Nếu không thì chồng đợi đến tối hãy hành động? Tốt nhất là buổi tối, như vậy dân thường sẽ không phát hiện ra.
- Vợ, trước tiên nên theo sát tình hình bên kia, nếu người phụ nữ kia không bỏ chạy, tôi có thể đợi đến tối, nếu ban ngày mà đối phương bỏ chạy thì không thể đợi được.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.
- À, được.
Mộc Hàm đồng ý:
- Đúng rồi, chồng, trong biệt thự có thể còn có con tin, nếu cứu được con tin, như vậy cố gắng cứu giúp cái nhé?
← Ch. 1339 | Ch. 1341 → |