← Ch.0140 | Ch.0142 → |
Lúc này mọi người mới kịp phản ứng, mọi người cùng cúi đầu, giọng nói đinh tai nhức óc:
- Cám ơn thiên ca.
- Đi, mau đi phân xe.
Tên mập bắt đầ kêu gọi:
- Này, A báo, chiếc BMW này cho chú, Hắc Tam, chú là chiếc Audi kia, à, Tiểu Lâm chú là chiếc Volvo kia.......
- Kiệt ca, em thấy chiếc BMW nên để cho anh.
Đinh Báo đề nghị:
- Ngoài Ferrari thì chiếc BMW này là tốt nhất, đại ca không biết lái xe, chúng ta cũng không nên giữ Ferrari, chúng ta nên đưa sang cho thiên tẩu, anh xem thế nào.
- À, A Báo, chú nói đúng, chiếc Ferrari này nên đưa cho đại tẩu.
Tên mập gật đầu:
- Cứ sắp xếp như vậy.
Hoạt động phân chia chấm dứt rất nhanh, mỗi người đều thỏa mãn. Đám người này bình thường đều phải chạy xe mười sáu chỗ và không có xe, bây giờ tự dưng có được những chiếc xe vài trăm ngàn, tất nhiên kẻ nào cũng hưng phấn, dù được phân chia xe gì cũng rất hài lòng.
Đám người Hoắc Tiểu Xuyên nhìn đám người bên kia chia chiến lợi phẩm mà có chút đau lòng, tuy Hoắc Tiểu Xuyên có tiền nhưng số tiền vừa mất đi cũng hơn mười triệu. Đặc biệt là khi nhìn thấy đám người kia hưng phấn chia chác thì hắn chợt sinh ra cảm giác thất bại khó hiểu, hơn nữa càng lúc càng mãnh liệt.
- Trời ạ, chưa thấy qua đám côn đồ nào mà may mắn như vậy, tìm được một đại ca quá tốt.
Hoắc Tiểu Xuyên nhịn không được phải mắng.
- Này, Tiểu Xuyên ca, nếu không chúng ta cũng bái tiểu tử kia là đại ca, như vậy cũng không cần sợ Sở Dao ức hiếp chúng ta.
Có tên không nhịn được phải mở miệng.
- Ngu ngốc, cậu nhận hắn là đại ca, như vậy cũng là tiểu đệ của Sở Dao, sau này cô ta muốn ức hiếp cậu thế nào cũng được, không cần sợ cậu phản kháng.
Hoắc Tiểu Xuyên tức giận nói.
- Cũng đúng.
Người này gãi đầu và di chuyển chủ đề:
- Sao xe đến đón vẫn còn chưa tới nhỉ?
Đám người Hoắc Tiểu Xuyên còn chưa đi thì đám người Hắc Tam đã lái xe chạy về, thật ra tên mập cũng không biết lái xe, vì vậy hắn cũng chỉ biết ngồi xe. Đinh Báo thì ở lại sau cùng, hắn là người chạy chiếc Ferrari.
- Thiên ca, em chuẩn bị đưa chiếc xe này cho thiên tẩu, anh có muốn cùng đi không?
Đinh Báo dừng chiếc xe trước mặt Hạ Thiên rồi dùng giọng cung kính hỏi.
Đinh Báo dừng lại một chút rồi bổ sung thêm:
- Thiên ca, nếu anh tự mình đến đưa xe cho thiên tẩu, đảm bảo thiên tẩu sẽ rất vui.
- Này, thiên tẩu nào? Chú gọi chồng chị là thiên ca, như vậy chị là thiên tẩu mới đúng.
Sở Dao bất mãn nói.
- À.......
Đinh Báo chợt ngẩn ngơ, hắn cũng không biết nên trả lời thế nào cho phải.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Sở Dao:
- Thiên tẩu là chị Hinh, hiểu chưa? Em bây giờ đang ở vào giai đoạn khảo nghiệm, còn chưa chính thức là vợ anh.
- Sao?
Sở Dao nói với vẻ mặt cầu xin:
- Chồng, anh đã có vợ rồi sao?
- Anh vốn đã có vợ, em chỉ là vợ nhỏ, à, để anh tính, Tiểu Kiều, chị Hàm, chị Hinh, cảnh sát tỷ tỷ, còn có chị Vân Mạn mà chị Mộng, chị Isabella, à, còn có mỹ nữ tỷ tỷ. Dù em là vợ anh thì cũng là vợ thứ chín.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Chín, thứ chín!
Sở Dao lúc này rất buồn, vất vả lắm mới tìm được chồng, bây giờ lại là vợ bé thứ chín, đúng là quá ức hiếp người.
- Hu hu hu... Bà không muốn làm vợ bé thứ chín, bà muốn làm vợ số một, số một.
Sở Dao còn đang kêu gào khó hiểu thì Hạ Thiên đã lên xe.
- Này, anh đi trước, đến khi em không còn nói tục thì đến tìm anh.
Hạ Thiên bắt chuyện với Sở Dao, sau đó nói với Đinh Báo:
- Chạy đi.
Khi thấy Hạ Thiên chạy đi thì Sở Dao lập tức nóng vội:
- Chồng, chờ em với.
Đám người Hoắc Tiểu Xuyên lập tức trở nên vui sướng, bọn họ cùng gào lên với Sở Dao:
- Ha ha ha, vợ bé thứ chín!
- Câm miệng ngay cho bà.
Sở Dao trừng mắt với đám người:
- Có tin bà cho thế giới có thêm chín tên thái giám không?
- Khụ khụ, Sở đại tiểu thư, đừng nói lời thô tục.
Hoắc Tiểu Xuyên tranh thủ thời gian nhắc nhở.
- Hừ, chồng đã đi rồi, anh ấy cũng không nghe được, bà tất nhiên có thể nói tục.
Sở Dao mắng một câu, nhưng ngay sau đó nàng lại phát hiện ra đám người kia đã chạy sạch, vì vậy lập tức nổi giận:
- Các người làm hại bà không đuổi kịp chồng, bây giờ bà theo chồng, lần sau sẽ tìm các người tính sổ.
Sở Dao phóng lên chiếc Ferrari màu đỏ, nàng nhanh chóng khởi động rồi đuổi theo Hạ Thiên.
.......
Khu Học Phủ Danh Uyển.
Bây giờ đã là mười giờ tối, Tôn Hinh Hinh vẫn chưa ngủ, nàng đang ngồi trên ghế sa lông mở ti vi. Trước kia nàng rất thích phim Hàn, nhưng bây giờ tâm tư của nàng không nằm trên ti vi.
Tuy Hạ Thiên chỉ ở đây vài buổi tối nhưng bây giờ hắn lại không có mặt, điều này làm Tôn Hinh Hinh cảm thấy khó thích ứng, giống như luôn thiếu cảm giác an toàn, thường bừng tỉnh lúc nửa đêm. Vì vậy bây giờ nàng cố ý ngủ muộn, hy vọng có thể ngủ một giấc đến sáng.
Thật ra nhiều lần Tôn Hinh Hinh muốn chủ động điện thoại cho Hạ Thiên, nhưng cuối cùng nàng cũng nhịn được mà không gọi. Tuy đã nhiều trường hợp nàng công khai là bạn gái của hắn, nhưng vấn đề là nàng không biết lúc này hắn đang nghĩ gì, nàng có địa vị gì.
Hạ Thiên thích Tôn Hinh Hinh, đây là điều nàng có thể khẳng định, nhưng vấn đề là người yêu của Hạ Thiên cũng có rất nhiều, tất nhiên đây cũng không phải là vấn đề lớn nhất. Nàng nghĩ rằng, nếu Kiều Tiểu Kiều có thể làm vợ bé cho Hạ Thiên, như vậy Tôn Hinh Hinh nàng không gì là không thể. Nhưng vấn đề ở chỗ nàng sợ Hạ Thiên chiếm đoạt được mình sẽ đá văng đi, dù nàng chưa từng trải qua tình cảnh như vậy nhưng cũng đã từng thấy trên phim ảnh.
Tôn Hinh Hinh cũng không phải không nghĩ đến vấn đề rời khỏi Hạ Thiên, nhưng vấn đề là cảm giác của nàng với hắn là rất tốt, cảm giác an toàn trên người hắn luôn làm nàng khó thể xa rời. Mà Hạ Thiên dạy bảo Trương Đại Trụ, đánh phá Đêm Giai Nhân, xông vào cục cảnh sát, tất cả làm cho địa vị của hắn trong lòng nàng ngày càng nặng. Dù hai người biết nhau còn chưa đến nửa tháng nhưng nàng mơ hồ sinh ra cảm giác khó thể rời khỏi Hạ Thiên.
Tôn Hinh Hinh mười sáu tuổi đã rời khỏi nhà, suốt sáu năm nàng phấn đấu trong thành phố, tuy đã gặp quý nhân tương trợ nhưng thật ra cũng rất vất vả. Nàng cũng muốn tìm cho mình một chỗ dựa, mà vô tình Hạ Thiên giống như là hậu thuẫn quan trọng của nàng, nếu mất đi hậu thuẫn đó thì nàng không biết mình có thể tiếp tục chống đỡ được nữa hay không.
- Em là hoa hồng của anh, em là hoa.......
Chuông điện thoại chợt vang lên.
Tôn Hinh Hinh cầm lấy xem xét, khi thấy tên người gọi thì chợt trở nên vui sướng, người điện thoại đến là Hạ Thiên.
- Hạ Thiên, trễ thế này sao cậu điện thoại cho tôi?
Tôn Hinh Hinh tiếp điện thoại, nàng nói.
- Chị Hinh, tôi ở dưới lầu, tôi mang đến cho chị một lễ vật, chị xuống nhận đi.
Hạ Thiên trả lời.
Tôn Hinh Hinh chợt ngây người:
- Hạ Thiên, cậu đã đến dưới lầu sao không lên? Lễ vật gì, cậu trực tiếp đưa lên không được sao?
- Chị Hinh, lễ vật khá lớn, tôi không đưa lên được.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Thôi thì chị xuống lấy đi, tôi chờ chị.
- À, vậy thì được, tôi sẽ xuống.
Tôn Hinh Hinh không biết Hạ Thiên làm trò quỷ gì, nhưng nàng vẫn quyết định đi xuống.
Tôn Hinh Hinh xuống lầu, nàng thấy Hạ Thiên, nhưng ngay sau đó cũng thấy hai tay hắn trống trơn, nào có lễ vật gì?
- Hạ Thiên, cậu lừa tôi sao? Có lễ vật gì đâu?
Tôn Hinh Hinh không khỏi hờn dỗi:
- Trễ rồi, tôi cũng không theo cậu ra ngoài dạo chơi được.
Hạ Thiên dùng ánh mắt vô tội nhìn Tôn Hinh Hinh:
- Chị Hinh, tôi nào có lừa chị, lễ vật không phải ở đây sao?
- Đâu? Sao tôi không thấy?
Tôn Hinh Hinh vẫn không thấy gì.
Hạ Thiên có chút dở khóc dở cười, một chiếc xe thể thao lớn như vậy mà Tôn Hinh Hinh không thấy sao?
- Chị Hinh, là chiếc xe này.
Hạ Thiên không còn cách nào khác phải chỉ vào chiếc Ferrari ở bên cạnh, đáng lý ra chiếc xe này thuộc về Hoắc Tiểu Xuyên, bây giờ là của hắn.
- Á.......
Tôn Hinh Hinh hô lên một tiếng, cặp mắt tròn xoe, đầu óc choáng váng. Tất nhiên nàng nhìn thấy chiếc xe này, nhưng nàng cũng biết đây là một chiếc Ferrari, nàng không biết giá cụ thể nhưng ít ra cũng vài triệu đồng. Nàng không nhìn thấy lễ vật vì không ngờ Hạ Thiên lại mang đến một chiếc xe thể thao.
Tôn Hinh Hinh nghe Hạ Thiên nói trong điện thoại là lễ vật rất lớn, nàng tưởng rằng đó là búp bê hay gấu bông gì đó, vì vậy mà hắn không đưa len ngay, chỉ là hắn bắt nàng xuống mà thôi. Nhưng nàng nào ngờ lễ vật lớn chính là một chiếc Ferrari giá vài triệu đồng.
- Hạ Thiên, cậu... Cậu không nói đùa đấy chứ?
Giọng nói của Tôn Hinh Hinh có chút run rẩy, rõ ràng nàng vẫn chưa thể tin.
- Chị Hinh, đây là chìa khóa, chị thử thì biết.
Hạ Thiên đưa chìa khóa cho Tôn Hinh Hinh, sau đó hắn gãi đâu:
- Đúng rồi, chị Hinh, chị có biết lái xe không?
Tôn Hinh Hinh ngơ ngác nhận chìa khóa, nàng mở khóa, xe Ferrari lập tức có hưởng ứng. Lúc này nàng đã tin mọi chuyện là thật, Hạ Thiên tặng mình một chiếc xe thể thao.
- Hạ Thiên, chúng ta đi đón gió nhé?
Tôn Hinh Hinh đột nhiên nói.
- Được!
Hạ Thiên lập tức đồng ý.
Tôn Hinh Hinh cuối cùng cũng ngồi lên chiếc Ferrari, khi ngồi lên xe nàng có hơi run rẩy, vài phút sau nàng mới lấy được sự bình tĩnh, sau đó khởi động xe chậm rãi chạy ra.
Tôn Hinh Hinh biết lái xe, vài năm trước khi còn làm người giúp việc thì nàng đã được học lái xe nhưng cơ hội được lái xe là không nhiều. Lúc này lần đầu tiên nàng được chạy Ferrari, vì vậy lúc đầu nàng chạy rất chậm, mãi một lúc lâu sau mới tăng tốc lên một chút.
Gió mát ùa vào làm người ta thoải mái, Tôn Hinh Hinh không nói gì, nàng đi thẳng về phía trước, khi đến bờ sông mới dừng lại.
Tôn Hinh Hinh quay đầu, nàng dùng ánh mắt khác thường nhìn Tôn Hinh Hinh, sau đó nàng khẽ hỏi:
- Hạ Thiên, sao cậu đối xử tốt với tôi như vậy?
← Ch. 0140 | Ch. 0142 → |