← Ch.1449 | Ch.1451 → |
Hạ Thiên không biết mình bị rất nhiều người theo dõi, hắn dù biết cũng không quan tâm, lúc này trên giường lớn trong phòng tổng thống của khách sạn Tây Đô, hắn đang ở trên người Cơ Thanh Ảnh, hưởng thụ tư vị mất hồn.
Lúc này những dòng nước ngầm bên ngoài bắt đầu vận chuyển nhưng trên giường lại mưa to gió lớn, yêu nữ mất trí Cơ Thanh Ảnh đã ở dưới Hạ Thiên cả nửa ngày, sau đó leo lên trên cả nửa ngày mới đủ làm cho hắn thỏa mãn.
Khi mưa gió ngừng lại thì đã là tối mịt.
- Ta đói bụng rồi.
Cơ Thanh Ảnh ghé sát lên người Hạ Thiên nói, giọng điệu mất hứng.
- Ăn cái này đi.
Hạ Thiên lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng Cơ Thanh Ảnh.
Cơ Thanh Ảnh cũng không quan tâm đó là gì, nàng trực tiếp nuốt ngay:
- Không no, còn muốn nữa.
- Không thể ăn nữa, mỗi lần chỉ được ăn một viên thôi.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Á!
Cơ Thanh Ảnh chợt nhảy dựng lên, sau đó nàng cũng không kịp mặc quần áo mà cứ như vậy ngồi khoanh chân vận công trên giường.
Viên thuốc kia chính là đan dược dùng để gia tăng công lực, khi thấy Cơ Thanh Ảnh bắt đầu vận công thì Hạ Thiên cũng ngồi dậy, hắn mặc quần áo với tốc độ nhanh nhất, sau đó lấy ra một cây ngân châm đâm về phía Cơ Thanh Ảnh.
Tuy yêu nữ kia mỗi ngày đều thích làm phiền Hạ Thiên, nhưng hắn vẫn muốn giúp nàng tăng chút công lực, trước tiên cho nàng tiến lên Kim Đan Kỳ rồi nói sau.
Tuy Cơ Thanh Ảnh có trí nhớ rối loạn nhưng lại nhớ phương pháp tu luyện rất rõ ràng, dưới sự trợ giúp của Hạ Thiên thì nàng hấp thu đan dược rất thuận lợi, hiệu quả cũng vượt xa dự đoán của hắn.
Cơ Thanh Ảnh dù sao cũng tẩy tủy cách đây chưa lâu, chính nàng căn bản cũng không tu luyện, giống hệt như Kiều Tiểu Kiều. Vì vậy dựa theo dự tính của Hạ Thiên thì nàng có ăn đan dược kia vào thì công lực cũng không tăng tiến quá nhiều, vì thế cũng không đủ thi triển đệ ngũ châm. Nhưng sau khi Cơ Thanh Ảnh thu công thì hắn kinh ngạc phát hiện ra vấn đề, bây giờ công lực của nàng hoàn toàn vượt xa so với những người khác khi dùng đan dược, dược lực của viên đan dược kia đã bị nàng hấp thu toàn diện, vì vậy mà nàng không cần tu luyện cũng có thể trực tiếp được thi triển đệ ngũ châm.
- Không hổ danh là yêu nữ.
Hạ Thiên lầm bầm.
- Trẫm không phải là yêu nữ.
Cơ Thanh Ảnh nghe được lời nói của Hạ Thiên thì mất hứng, nàng phản bác:
- Ta đói bụng rồi, ta muốn ăn cơm.
Hạ Thiên muốn thi triển đệ ngũ châm cho Cơ Thanh Ảnh nhưng cũng chỉ có thể gọi điện thoại cho quầy phục vụ trước, để bọn họ đưa thức ăn lên phòng.
...
Trên đường trong thành phố Tây Đô.
Một bóng hình thướt tha đi đến một chiếc xe taxi, chính là An Tâm.
- Bác tài, đến khách sạn Tây Đô.
An Tâm kéo cửa sau leo lên xe, sau đó nàng nói với tài xế taxi.
Xe taxi nhanh chóng khởi động, An Tâm dựa lưng lên ghế, khẽ nhắm mắt, trong đầu hiện lên từng hình ảnh ngày xưa.
An Tâm đi vào thế giới này đã được hơn một tháng, khoảng thời gian này nàng đã dần thích ứng với thân phận mới, những chuyện ngày xưa như dần cách xa nàng, nhưng Nhiếp Tử Hùng xuất hiện lại làm cho nàng nhớ lại quá khứ.
Thật ra nàng cũng không phải là An Tâm, buổi tối một tháng trước An Tâm bị một người bạn bán đứng, thiếu chút nữa bị Vưu An Phú làm nhục, vì vậy mà quyết định nhảy lầu tự tử. An Tâm chết ngay tại chỗ, khi đó nàng mất đi cơ thể và nhanh chóng chiếm lấy An Tâm.
Trước kia nàng đã từng là hiệp nữ giang hồ, có kiếm pháp khuynh thành, chém chết nhiều đạo chích giang hồ, hiệp nữ vô song, nàng từng có tên là Tô Vô Song.
Nhưng Tô Vô Song không nên giết chết một người, một tên thiếu gia cưỡng đoạt dân nữ, vì tên đó có một người anh tu tiên. Thế giới kia giang hồ thế tục và giới tu tiên là hai thế giới khác hẳn nhau, giữa hai thế giới này ngẫu nhiên cũng sẽ có lúc cùng xuất hiện. Từ khi Tô Vô Song giết tên thiếu gia kia, nàng bắt đầu bị người tu tiên đuổi giết.
Một cao thủ trong võ lâm giang hồ thế tục đứng trước mặt một người tu tiên cấp thấp thì cũng không chịu nổi một đòn, tất nhiên Tô Vô Song bị một người tu tiên theo sát, rõ ràng là cực kỳ không may mắn.
Nhưng nếu bị một người tu tiên cao thủ nhìn vào thì Tô Vô Song lại may mắn, nàng trốn vào Phiêu Miểu tiên môn, sau đó được nhận làm đệ tử. Vài chục năm sau nàng không ra khỏi Phiêu Miểu tiên môn, ngoài tu luyện thì nàng chỉ tu luyện, vì kẻ thù mà tu luyện.
Phiêu Miểu tiên môn chứa chấp nhưng lại không muốn giải quyết mối thù cho Tô Vô Song, vì đối phương cũng có môn phái lớn hậu thuẫn, hai bên coi như đạt thành hiệp nghị, để cho bọn họ tự giải quyết, chỉ cần Tô Vô Song chưa rời khỏi Phiêu Miểu tiên môn, đối phương cũng sẽ không đến báo thù.
Vài chục năm tu luyện thì Tô Vô Song cảm thấy rất mệt mỏi, tâm tình mệt mỏi, nhưng lần này nàng là người chủ động đi tìm Nguyệt Thanh Nhã, vì nàng muốn rời khỏi Phiêu Miểu tiên môn.
Cuối cùng Tô Vô Song đến thế giới gọi là địa cầu này, nàng trở thành An Tâm.
Tô Vô Song thật ra cũng là An Tâm, có lẽ vì trong nháy mắt khi An Tâm chết đi thì nàng đã chiếm vào đoạt xá vì vậy mà linh hồn của An Tâm vẫn chưa tiêu tán, hai người dung hợp vào nhau, cũng vì vậy mà nàng có được tất cả trí nhớ của đối phương.
Bây giờ nàng vừa là Tô Vô Song vừa là An Tâm, nhưng nàng càng muốn làm An Tâm hơn, vì nàng phát hiện mình thích cuộc sống này, nàng muốn có thân phận của An Tâm, nàng muốn sống ở đây, nàng có thể buông ước mơ hiệp nữ, buông bỏ tu luyện.
Cũng vì thế mà An Tâm không đi tìm Vưu An Phú và Đào Mai để báo thù, vì nàng muốn một cuộc sống tĩnh lặng, nàng muốn không nhớ đến những sự việc trước đó.
Nàng vốn tưởng rằng Vưu An Phú sẽ thức thời mà không đến gây phiền, nhưng rõ ràng nàng đã đánh giá thấp lá gan của đối phương và sự tham lam của Đào Mai, vì Đào Mai lại tiếp tục xếp đặt đưa nàng vào cạm bẫy.
Đây là lần đầu tiên Tô Vô Song giết chóc khi tiến vào thế giới này, nhưng lần này nàng lại dẫn đến Nhiếp Tử Hùng, một Nhiếp Tử Hùng trước nay không tính là một đệ tử gây cho người ta sự chú ý lại làm cuộc sống của nàng mất đi sự an tĩnh.
An Tâm không khỏi nhớ đến một câu nói: Người trong giang hồ thân bất do kỷ.
Vì sống sót mà An Tâm không thể không làm một chuyện, đó là điều tra về một người, kẻ đó là Hạ Thiên. Mà người đàn ông này đang ở khách sạn Tây Đô, nàng biết nếu làm không tốt thì Nhiếp Tử Hùng sẽ giết mình.
Cuộc sống an tĩnh là không dễ có được, An Tâm không muốn chấm dứt như vậy, vì thế mà nàng bắt taxi đến khách sạn Tây Đô.
- Đến nơi rồi.
Xe ta cuối cùng cũng dừng lại.
An Tâm thanh toán tiền và xuống xe, sau đó nàng đi vào khách sạn Tây Đô.
...
Trong một gian phòng ở quán bar còn chưa mở cửa trong thành phố Tây Đô, A Hào buổi chiều đã uống trà với chú Lý đang uống rượu với người đẹp, rượu đỏ đổ vào khe ngực, sau đó hắn khẽ hút chất rượu đó, gương mặt người đẹp đỏ như rượu trên da thịt trắng ngần.
Tiếng đập cửa vang lên, A Hào ngẩng đầu, người đẹp thì che ngực lại, sau đó hắn hô về phía cửa:
- Vào đi.
Một tên thanh niên khôi ngô đi vào, chính là Hổ Tử lúc chiều đi vào phòng của chú Lý, hắn như không nhìn thấy người đẹp kia, chỉ bắt chuyện với A Hào:
- Anh Hào.
- Làm việc thế nào rồi?
A Hào hỏi.
- Anh Hào, đã xong, tên kia là Hạ thần y, em đã phân phó xuống để cho mọi người an phận, cũng đã nói rõ với Đinh Tử Phong, chuyện này chúng ta không làm được, để cho hắn tìm kẻ khác thực hiện. Nhưng Đinh Tử Phong rất mất hứng, sau này sợ rằng sẽ làm phiền chúng ta.
Hổ Tử nhanh chóng nói.
- Sau này sao?
A Hào cười lạnh một tiếng:
- Tiểu tử kia có tâm tính trả thù rất mạnh, chỉ cần nhìn vào bộ dạng lúc này thì biết sẽ cố gắng trả thù, hắn trả thù Hạ Thiên thì không phải tự tìm chết sao? Hắn còn sống được sao? Tao thấy hắn không qua được vài ngày nữa đâu.
- Anh Hào nói rất đúng, em ra ngoài trước.
- Đi thôi, vài ngày tới chú cũng nghỉ ngơi cho tốt, dừng các mối làm ăn, Hạ Thiên sẽ không ở lâu, sau khi hắn đi thì thì chúng ta mới an toàn.
A Hào phất tay.
Hổ Tử lên tiếng rồi bỏ đi, A Hào thì tiếp tục uống rượu theo cách của mình.
Cùng khoảng thời gian này ở trong một gian biệt thự ở thành phố Tây Đô, Đinh Tử Phong đang đập điện thoại xuống nền.
- Phế vật, đều là đám phế vật, đám nhát gan, con bà nó, không phải chỉ là một thằng Hạ Thiên thôi sao? Ông không tin không trị được mày.
Đinh Tử Phong nổi trận lôi đình, hắn bị làm nhục mà không ai có thể giúp hắn trả thù, điều này làm hắn thiếu chút nữa thì nổi điên, loại chuyện này hắn chưa từng gặp qua.
Đinh Tử Phong hít vào một hơi thật sâu, hắn nhặt điện thoại lên, phát hiện điện thoại đã hỏng, sau đó hắn ném vào thùng rác. Hắn lên lầu, vào phòng ngủ, lục lọi ngăn kéo tìm một dãy số điện thoại, trực tiếp dùng điện thoại cố định để gọi đi:
- Tôi muốn một sát thủ chuyên nghiệp.
...
Khách sạn Tây Đô.
An Tâm đi đến bên ngoài phòng tổng thống ở tầng cao nhất, sau đó nàng bị Phương Minh Khôn chặn lại.
- An Tâm?
Sau khi thấy rõ An Tâm thì Phương Minh Khôn chợt sững sờ.
- Cảnh sát Phương, sao chú lại ở đây?
An Tâm cũng có chút kinh ngạc, nàng thật sự không ngờ gặp được Phương Minh Khôn ở đây, nàng quen biết với Phương Minh Khôn cũng vì sự kiện nhảy lầu kia.
- Tôi ở đây có việc.
Phương Minh Khôn nhíu mày và hỏi ngược lại:
- An Tâm, cô đến đây làm gì?
- Tôi đến tìm bạn.
An Tâm cười nhạt một tiếng:
- Anh ta là Hạ Thiên.
Phương Minh Khôn nghe vậy thì chợt sững sờ:
- Cô là bạn của Hạ tiên sinh?
← Ch. 1449 | Ch. 1451 → |